Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ Nhân Ác Độc

Phiên bản Dịch · 889 chữ

Mặc Cảnh Diệp đi tới chỗ cửa chính vương phủ, Vân Phách đang khí thế ngất trời chỉ huy hạ nhân khuân đồ lên trên xe ngựa, còn Bạch Vũ thì hai tay hoàn ngực đứng ở bên cạnh đứng nhìn, tràng diện thực sự là vô cùng náo nhiệt.

"Vương gia!" Vân Phách trong lúc vô tình nhìn thấy Mặc Cảnh Diệp chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở chỗ này. Bạch Vũ nghe được thanh âm cũng quay đầu lại vái chào.

"Còn bao lâu nữa?" Mặc Cảnh Diệp hỏi.

Vân Phách vẻ mặt chết lặng mà nhìn Vương gia nhà mình, mấp máy miệng cũng không nói ra cái gì.

"Còn thiếu một chút thức ăn, đã kêu phòng bếp chuẩn bị rồi." Bạch Vũ tiếp lời, hắn thực sự không đành lòng nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Vân Phách, hắn làm sao mà lại ngốc như vậy, cũng không biết hắn vừa rồi bận rộn cái gì.

"Khụ khụ." Vân Phách có chút lúng túng hắng giọng một cái.

Giờ Mão ba khắc (5h45' sáng), cuối cùng chuẩn bị xong xuôi. Lúc Phượng Noãn Noãn bước lên xe ngựa không khỏi âm thầm chắt lưỡi, tuy là mặt ngoài xe ngựa xem ra không có cái gì không giống so với những cái khác, bên trong lại là một cảnh tượng khác: Ngay chính giữa xe ngựa để một cái giường nhỏ bằng gỗ Hoa Lê theo kiểu Trung Quốc, mặt trên lót tấm thảm màu trắng như tuyết, thoạt nhìn cực kỳ thoải mái, phía trước là một cái bàn làm bằng gỗ Tử Đàn điêu khắc hoa văn hình con Ly, trên bàn là một cái lư hương từng sợi khói xanh đang bay lên, còn trưng bày đủ loại bánh ngọt, hai bên thì mỗi bên có một cái giường dài thấp đủ để năm sáu người ngồi xuống, trên cửa sổ xe rèm che đỏ trắng xen kẽ phấp phới theo lay động của xe ngựa mà phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe.

Mặc Cảnh Diệp mang theo nàng ngồi vào ngay chính giữa giường êm, Phượng Noãn Noãn vặn vẹo tiểu thân thể từ trong ngực hắn trượt xuống, ở trên giường lộn mèo, còn êm hơn so với tưởng tượng nữa, nằm sấp ở phía trên nhìn lại Vân Phách, Bạch Vũ đang ngồi phân chia hai bên.

Mặc Cảnh Diệp đem động tác của nó thu hết vào mắt, trong mắt tràn đầy sủng nịch mà nhìn nó, mặc cho nó lăn qua lăn lại.

Xe ngựa một đường lắc lư chạy chậm, Phượng Noãn Noãn rất nhanh thấy buồn ngủ thì giật mình một cái, cơn buồn ngủ liền biến mất.

"Vương gia, đến rồi." Xe ngựa dừng lại, Thanh Phong vén màn xe lên ló đầu vào.

"Ân." Mặc Cảnh Diệp nhàn nhạt lên tiếng, ôm lấy Phượng Noãn Noãn.

Vân Phách cùng Bạch Vũ dẫn đầu xuống xe ngựa, bày xong ghế kê chân.

Mặc Cảnh Diệp xuống xe ngựa, quay đầu nhìn xung quanh, lại cúi đầu mà nhìn Phượng Noãn Noãn: "Có thích không? Cảnh sắc so với thanh lâu có kém hơn không?"

Phượng Noãn Noãn không chú ý tới lời nói hơi có mùi chua của Mặc Cảnh Diệp, đầu nhỏ không thành thật ngó bên trái một cái, trộm nhìn bên phải một cái. Ân, phong cảnh cổ đại đúng là thiên nhiên trong lành, không ô nhiễm a! Không giống như thành phố hiện đại xa hoa truỵ lạc, muốn thấy được cảnh sắc như vậy tuyệt đối là không có, trái lại màu xanh càng ngày càng ít ỏi. Tham lam hít thở không khí thiên nhiên, Phượng Noãn Noãn giống như trở về dã tính của hồ ly, thoát khỏi sự kiềm hãm của Mặc Cảnh Diệp hướng chỗ sâu trong dã điền (ruộng hoang) chạy đi.

Nhìn dáng vẻ cao hứng của vật nhỏ, tâm tình Mặc Cảnh Diệp cũng là rất tốt.

Phượng Noãn Noãn còn chưa chơi được lâu đã bị người bắt được. "Không nghĩ tới ở trên Diệp Phong Sơn này vậy mà lại có Cửu Vĩ Hồ hiếm thấy như vậy, thật đúng là nhặt được bảo bối." Một giọng nữ uyển chuyển vang lên ở bên người Phượng Noãn Noãn.

"Chi chi" Phượng Noãn Noãn trợn mắt mà nhìn người bắt nàng. Mặc dù cô nương trước mắt dáng dấp rất đẹp, nhưng cho nàng cảm giác rất khó chịu, cùng nàng ở chung một chỗ sẽ rất nguy hiểm.

"Ô, còn trừng nữa coi chừng bản cô nương móc mắt hồ ly của ngươi xuống." Thanh âm thanh thúy lại nói ra lời nói ác độc như vậy: "Tắc tắc, nhìn xem đôi mắt này câu dẫn tâm hồn người khác biết bao nhiêu, nếu là một nữ tử chắc chắn sẽ được nam nhân thiên hạ ưu ái." Kẻ đang nói chuyện trong mắt tràn đầy ghen tỵ mà nhìn chằm chằm mắt của Phượng Noãn Noãn, nếu như ta có đôi mắt này, như vậy nam nhân khắp thiên hạ đều muốn phủ phục ở dưới chân của ta rồi.


Lời Editor: Mấy đoạn miêu tả ta dịch chém không đó nha, thứ lỗi thứ lỗi, trình độ có hạn 人(_ _*)

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.