Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cả Nước Cùng Vui Mừng

Phiên bản Dịch · 875 chữ

Đợi đến sau khi Mặc Cảnh Diệp bọn họ rời đi, tin tức Mặc Tử Thư sắp sửa khỏi bệnh truyền khắp mỗi một ngóc ngách trong hoàng cung.

Hoàng đế rất là vui mừng, lúc này hạ lệnh miễn bách tính một năm thuế thu. Có thể nói là cả nước cùng vui mừng a!

Trong cung hoàng hậu, Diêm Nhược Vân trong mắt tràn đầy căm tức ở trong phòng đi tới đi lui: "Tức chết ta rồi, lòng hoàng thượng vẫn là hướng về phía Lâm Yên Nguyệt con tiện nhân kia."

"Hoàng hậu nương nương, vì một người đã chết, chọc tức thân thể không đáng giá." Lão ma ma bên cạnh hoàng hậu an ủi bà.

"Đúng là như vậy thật, thế nhưng người ta tức giận là hoàng thượng." Hoàng hậu Diêm Nhược Vân khóc không ra nước mắt lấy khăn tay che mặt: "Ngươi nói xem hôm nay chỉ là bệnh của Nhị hoàng tử, vừa mới có chuyển biến tốt liền cả nước cùng khánh, e rằng sau này khỏe thật, ngôi vị hoàng đế đều là của hắn rồi."

"Mẫu hậu, người gấp gáp như vậy tìm hoàng nhi trở về để làm gì?" Mặc Tử Tang từ bên ngoài hấp tấp đi đến, vẻ mặt chán chường.

"Ngươi cái này đồ không có chí tiến thủ, lại đi thanh lâu nữa rồi." Diêm Nhược Vân nhìn thấy Mặc Tử Tang liền tức giận đánh hắn.

"Mẫu hậu, người đánh ta?" Mặc Tử Tang bụm mặt, bất khả tư nghị nhìn mẫu hậu mình.

"Hôm nay là ta đánh ngươi, ngày sau chính là người khác giết ngươi đó." Diêm Nhược Vân trợn mắt nhìn hắn.

"Cái gì? Mẫu hậu người đang nói cái gì vậy?" Mặc Tử Tang không rõ ngày hôm nay mẫu hậu làm sao lại tức giận đến như vậy.

Diêm Nhược Vân tức giận nghiêng đầu qua chỗ khác, không muốn để ý Mặc Tử Tang.

Lão ma ma bên người thuận thuận khí cho bà.

"Tam hoàng tử, ngày hôm nay Hoàn Nhan thần y mang theo thuốc trở về, bệnh của Nhị hoàng tử hiện tại có chuyển biến tốt rồi." Lão ma ma thở dài một hơi: "Hoàng hậu nương nương là sợ người ham chơi như vậy, sớm muộn gì ngôi vị hoàng đế cũng sẽ chắp tay nhường cho người khác."

"Mẫu hậu, là như vậy sao?" Đầu óc Mặc Tử Tang nghĩ không ra được gì nữa.

"Đúng vậy! Tử Tang, mẫu hậu liền trông cậy vào hai huynh đệ ngươi rồi. Ngươi cũng biết hoàng huynh ngươi trời sinh tính tình mềm yếu, cho nên toàn bộ hy vọng của mẫu hậu đều ở trên người ngươi." Diêm Nhược Vân ngữ trọng tâm trường nói..

Ngữ trọng tâm trường: Lời nói thấm thía, lời nói thành khẩn.

Mặc Tử Tang híp cặp mắt ngoan độc: "Mẫu hậu yên tâm, ngôi vị hoàng đế này là của ta, ai cũng đừng hòng nghĩ cướp đi."

"Ngươi hiểu rõ là tốt rồi, mẫu hậu an tâm." Diêm Nhược Vân rất là vui mừng mà nhìn con trai mình. Nàng chăm hai đứa con trai một đứa con gái, chỉ có đứa con trai này là hiểu lòng nàng nhất.

"Mẫu hậu." Ngoài cửa truyền tới thanh âm của Mặc Tử Phong.

"Phong Nhi cũng tới, vừa vặn Tử Tang cũng ở đây. Các ngươi liền ở lại dùng cơm trưa với mẫu hậu đi!" Diêm Nhược Vân cao hứng nói, hoàn toàn không giống người trước đó mới vừa tức giận.

"Tốt." Mặc Tử Phong luôn luôn nói gì nghe nấy tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

"Hoàng huynh, ngày hôm nay làm sao rảnh rỗi qua đây?" Mặc Tử Tang bình thường cũng có chút khinh thường người đại ca này của hắn, một chút dương cương chi khí cũng không có.

Dương cương chi khí/ khí dương cương: Chỉ sự nam tính, mạnh mẽ, nhiệt huyết của đàn ông.

"Còn không phải là vì tin tức bệnh của Tử Thư chuyển biến tốt đã truyền khắp hoàng cung hay sao, vậy nên muốn cùng mẫu hậu thương lượng đi thăm hắn một chút." Mặc Tử Phong bình tĩnh nói, lại tựa như đã thành thói quen trước thái độ của Mặc Tử Tang.

"Hắn là Nhị hoàng đệ của ngươi, ngươi theo lý nên đi thăm hắn một chút." Diêm Nhược Vân khóe miệng chứa đựng tiếu ý, một bộ dáng vẻ khả ái dễ thân cận.

Lão ma ma bên cạnh hoàng hậu mang theo nha hoàn nối đuôi nhau mà vào, đem đồ ăn từng món bày ra trên bàn: "Hoàng hậu nương nương, Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, mời dùng bữa!"

"Ăn cơm đi!" Hoàng hậu quan tâm bảo hai đứa con trai ngồi xuống.

Lão ma ma phất phất tay, ý bảo nha hoàn đều đi ra ngoài, bản thân mình thì đứng ở bên cạnh hoàng hậu phân chia thức ăn.

Ba người mang theo tâm sự riêng ăn cơm, thỉnh thoảng hàn huyên một chút việc thường ngày, cũng coi như vui vẻ hòa thuận.

Một bữa cơm, ăn gần một canh giờ mới xem như xong.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.