Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảnh Vương Gia Sa Sút Tinh Thần (2)

Phiên bản Dịch · 841 chữ

"Bằng không, ngươi đi vào thúc dục Vương gia?" Vân Phách đẩy Thanh Phong một cái.

"Dựa vào cái gì là ta? Rõ ràng là nhiệm vụ của ngươi." Hắn mới không đi đâu! Với tâm tình bây giờ của Vương gia, nếu như hắn thực sự đi, còn mạng để sống sao. Chỉ là suy nghĩ một chút, Thanh Phong liền cảm thấy sau lưng hắn có một trận lạnh lẽo.

Đang lúc hai người hết đường xoay xở, một thanh âm cứu mạng xuất hiện.

"Cảnh vương phủ, ngày hôm nay đây là thế nào?" Tô Trường Khanh đoạn thời gian gần đây cũng không có ở trong kinh thành, căn bản cũng không biết đã phát sinh chuyện gì. "Làm sao lại an tĩnh như thế."

"Tô thiếu gia tới thật đúng lúc." Vân Phách vừa nhìn thấy Tô Trường Khanh giống như thấy được cọng rơm cứu mạng: "Ngài mau giúp ta khuyên nhủ Vương gia, Hoàng thượng bảo ngài ấy tiến cung một chuyến, đây cũng đã lâu rồi nếu Vương gia còn không đi nữa, Hoàng thượng sẽ tức giận mất." Hoàng thượng giận một cái hắn liền phải gặp xui xẻo.

"Ngươi làm sao không tự mình nói với hắn?" Tô Trường Khanh buồn bực nhìn hắn. "Sẽ không có âm mưu gì chứ!"

"Không có, không có." Vân Phách nói đều có chút lắp bắp: "Không có chuyện gì hết."

"Ân ~" Tô Trường Khanh tay cầm cây quạt, chống lấy cằm suy tư một chút: "Ngươi không nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, ta sẽ không giúp ngươi đi gọi Vương gia của các ngươi."

Vân Phách cùng Thanh Phong liếc nhau một cái, cắn răng nói: "Chuyện là như thế này. . ."

Vân Phách đem đầu đuôi câu chuyện kể qua một lần.

"Ồ, thì ra là thế." Tô Trường Khanh vung vẫy cây quạt trong tay, suy nghĩ một chút: "Đoán chừng là Phượng cô nương không chịu được khuôn mặt như núi băng của Mặc Cảnh Diệp."

Vân Phách nghe xong lời nói của Tô Trường Khanh chợt cảm thấy toát mồ hôi, chột dạ lau trán vốn không có giọt mồ hôi nào, cũng chỉ có Tô Trường Khanh người có loại giao tình này mới dám nói Vương gia nhà hắn như vậy.

"Tô thiếu gia, ngài xem vừa rồi chuyện đã đáp ứng. . ." Vân Phách đầy cõi lòng hi vọng nhìn Tô Trường Khanh.

Tô Trường Khanh hắng giọng một cái: "Khụ khụ, ta đây liền đi." Nói xong liền chạy về phía cửa, dừng một chút lại xoay người hỏi một câu: "Tâm tình Vương gia nhà ngươi thế nào?"

Vân Phách mếu máo lắc đầu, nếu như Vương gia tâm tình tốt, hắn còn cần phải sợ sao?

Tô Trường Khanh nhất thời trong lòng không chắc chắn, giao tình thì giao tình, sớm biết hắn tâm tình không tốt thì vừa rồi không nên đáp ứng Vân Phách mới đúng. Giờ thì tốt rồi, Tô Trường Khanh vẻ mặt oán khí trừng mắt liếc Vân Phách, chỉ đành phải kiên trì mở cửa.

Vân Phách bị Tô Trường Khanh trừng có chút mạc danh kỳ diệu.

Mạc danh kỳ diệu [莫名其妙]: Chẳng biết tại sao / không hiểu ra sao cả / không giải thích được.

"Biện pháp này của ngươi có được không?" Thanh Phong gương mặt lo lắng.

"Ta cũng không biết a!" Vân Phách cũng là một chút chắc chắn cũng không có: "Có điều, ta cảm giác Tô thiếu gia nói so với chúng ta nói vẫn có chút tác dụng."

Tô Trường Khanh vừa vào cửa liền bị tình hình bên trong làm cho sợ hết hồn, khắp phòng đều là giấy Tuyên Thành, mặt trên cũng đều là cùng một nữ nhân. Mặc Cảnh Diệp chán chường ngồi ở nơi góc tường, đầu tóc rối bời, quần áo xốc xếch, nơi nào còn có nửa điểm dáng dấp ngày trước.

"Cảnh Diệp!" Tô Trường Khanh nhỏ giọng hô tên của hắn, rất sợ quấy nhiễu hắn.

Mặc Cảnh Diệp nghe được thanh âm ngẩng đầu, ngày trước con ngươi cơ trí, cũng đã thay đổi dáng vẻ, trong mắt tràn đầy ưu thương, trống rỗng.

"Ngươi. . ." Tô Trường Khanh vừa định hỏi ngươi làm sao vậy, lời còn chưa có ra khỏi miệng, hắn cảm thấy hỏi như vậy có chút làm điều thừa.

Mặc Cảnh Diệp liếc mắt một cái, lại cúi đầu, nhìn bức họa hắn tự mình vẽ trong tay, ngón tay yêu thương vuốt trán, mắt, mũi, miệng người trong bức họa.

"Cảnh Diệp, ngươi như vậy nếu để cho Phượng cô nương nhìn thấy sẽ rất thất vọng." Tô Trường Khanh rất đau lòng cho người bạn tốt ngày trước vô cùng cường thế này của hắn lại có một ngày cũng sẽ sa đoạ như vậy.

"Nàng sẽ sao?" Mặc Cảnh Diệp giống như đang tự lẩm bẩm, vừa giống như hỏi lại Tô Trường Khanh.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.