Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết Oán sơ hiện (1)

Phiên bản Dịch · 1779 chữ

Bên ngoài phủ Tinh Quân có người đang đả đấu, Trần Phong vội ra xem là chuyện gì. Thì ra là người của Thần tộc với Ma tộc, bởi vì những võ sĩ định tiến lại gần đều bị linh lực đẩy văng ra mấy trượng ngất đi.

Nữ tử ăn mặc như nam tử, tay cầm cặp trúc kiếm, có một đôi cánh lam sắc. Trần Phong đã nhận ra nàng, nàng hẳn phải là tinh linh Vũ tộc Phá Trúc. Trần Phong và Y Tích đứng một bên, cặp trúc kiếm trên tay Phá Trúc vung múa tới mức gió thổi không lọt, liên tục tung ra mười mấy kiếm chiêu hoàn mỹ, cuối cùng đã sát tử Thích khách Ma tộc.

- Ta nghĩ chiêu vừa rồi là Thập tam liên hoàn trảm mà nàng tự sáng tạo ra.

Khi còn ở Tử Trúc lâm, Trần Phong từng nhìn thấy Phá Trúc luyện kiếm, trong đó có chiêu Thập tam liên hoàn trảm này, nàng còn cho hắn biết đây là mẫu hậu tự sáng tạo.

- Đã là ta tự sáng tạo, vậy người ngoài phải không biết được mới đúng. Ngươi là ai?

Phá Trúc hai tay nắm chắc trúc kiếm, có thể xuất thủ bất cứ lúc nào.

- Nàng không cần phải biết ta là ai, ta biết nàng là đủ rồi, tinh linh Vũ tộc Phá Trúc à.

Câu cuối Trần Phong nhấn mạnh thêm ngữ khí.

- Các ngươi không phải người Thần tộc.

Phá Trúc thấy họ không có cánh.

- Nhưng các ngươi cũng không phải người Ma tộc, càng không thể là người phàm trần. Các ngươi quả thực khiến ta thấy thú vị.

- Trên thế gian nào có điều gì là tuyệt đối, không có cánh cũng có thể là Thần tộc, không động thủ với nàng cũng có khả năng là Ma tộc, còn người phàm trần cũng có linh lực, chắc là nàng cũng hiểu.

Trần Phong lần lượt bác bỏ.

- Cực kỳ hiếm có những chuyện đó, nhưng ta khẳng định các ngươi không hề đơn giản, nói đi, có việc gì.

Phá Trúc đưa trúc kiếm sang bên, bởi nàng biết bọn Trần Phong sẽ không động thủ với nàng.

- Nàng có trách nhiệm bảo vệ phủ Tinh Quân, tin rằng đây cũng là mệnh lệnh của Châu Tế, nhưng nàng có biết Tinh Quân là ai không?

Trần Phong hỏi.

- Hiện tại có rất nhiều đại thần phàm trần bị Thích khách Ma tộc giết hại. Thần Vương phái chúng ta tới bảo vệ đại thần, ta chỉ ngẫu nhiên tới Tinh Quân phủ, không hề biết Tinh Quân là ai. Nói cách khác, Tinh Quân là Quốc sư của phàm trần, chỉ đơn giản như vậy thôi, nếu các ngươi muốn tin.

Phá Trúc lạnh nhạt.

- Với sự thông minh của nàng, hẳn đã hiểu ý của ta.

- Hiểu thì sao? Ta không thể giúp ngươi làm việc gì, ta còn có nhiệm vụ trên mình. Cáo từ.

Phá Trúc nói rồi đập đôi cánh lam sắc bay vào màn đêm.

- Công tử, có cần phải đuổi theo hỏi cho rõ không.

Y Tích nói.

- Không tác dụng đâu, chúng ta cần tim Ngự Nô hơn. Hắn chắc sẽ có biện pháp để nàng mau chóng khôi phục thành Công chúa đích thực.

Trần Phong nhìn hướng mà Phá Trúc biến mất rồi lại nhìn Tinh Quân phủ, trong lòng thầm thở dài.

Bóng đêm khiến bóng của hai người đổ thật dài, đại lộ vắng tanh chỉ có mình họ chậm rãi bước đi thật tiêu điều lạnh lẽo. Sự âm u và tĩnh lặng tỏa ra từ khắp hang cùng ngõ hẻm, trong đó ngầm ẩn cả sát khí đến rợn người.

Trên trời cao, một quả cầu lửa đang cháy sáng rơi nhanh xuống, theo sau tựa hồ còn có một bóng đen. Sự việc trong mắt Trần Phong càng lúc càng chậm lại, nhìn cũng càng lúc càng rõ ràng hơn. Hắn nhìn thấy hỏa cầu bao quanh một người. Thực ra không phải là hỏa cầu, mà là một cặp cánh lửa phát ra linh lực. Đằng sau là một bóng đen cầm song phủ, một Thích khách Ma tộc.

- Công tử, đó là gì thế?

Y Tích hỏi.

- Chúng ta nhanh đi cứu người.

Trần Phong không trả lời nàng, dẫu trong lòng đã sớm biết.

Trần Phong và Y Tích chạy tới chỗ ánh lửa, ánh lửa rơi xuống một sườn núi. Khi hai người Trần Y tới nơi, toàn bộ sườn núi như một biển lửa, nhưng không có một gốc cây ngọn cỏ nào bốc cháy, chúng đều đang sinh trưởng cực kỳ mạnh mẽ.

Trần Phong hiểu rằng đây chính là sức mạnh chân chính của Thần tộc, có thể khống chế lực sát thương. Điều này không giống như Lạc Anh, bởi vì Lạc Anh sinh ra đã có nguồn sức mạnh của phẫn nộ, do đó không dễ gì khống chế, càng khống chế lực sát thương càng lớn.

Nữ tử rớt xuống đã bị trọng thương chảy máu, đôi cánh rực lửa cũng thụ thương, mái tóc thoáng đỏ hồng, trên người đầy ám khí. Ánh mắt hung dữ của nàng nhìn Thích khách mặc hắc y, Thích khách đó tay cầm song phủ.

- Lấy đầu của ngươi về rồi Ma Vương nhất định sẽ trọng thưởng ta.

Thích khách bước lại gần, cất tiếng biểu lộ vẻ đắc ý.

- Mơ tưởng. Ta có hóa thành tro bụi cũng không để ngươi được lợi. Nếu muốn lấy, hãy lấy đám đất bùn dưới thân thể ta đi.

Nữ tử nói rồi muốn dùng nguồn linh lực sau cuối dùng huyễn thuật thiêu cháy chính bản thân mình.

- Nàng phải hi sinh trong chiến đấu chứ đừng chết đi như vậy.

Trần Phong bay lướt ngang qua, đứng trước nữ tử, ngăn trở nàng.

- Ngươi là ai?

Thích khách và nữ tử đồng thanh hỏi.

- Người nào cũng đều hỏi ta như vậy. Câu trả lời của ta cũng duy nhất, ta không có cách nào giải thích cho các ngươi, các ngươi cũng không cần phải biết. Tóm lại, ta đến để cứu nàng.

Trần Phong quay đầu nhìn nữ tử trọng thương, sau đó chuyển qua đối mặt với Thích khách.

- Cũng là để giết ngươi.

- Dựa vào ngươi?

Thích khách khinh thường bảo.

- Vậy ta phải giết thêm một tên rồi.

- Còn cả ta nữa.

Y Tích rút lông vũ kim sắc xuống hóa thành lưỡi cắt sắc bén nắm trong tay, đứng đằng sau Thích khách nói.

- Chẳng sao cả, vậy ta giết thêm một đôi thôi.

Thích khách nói đoạn múa song phủ chém tới Y Tích đằng sau. Y Tích không nhìn gã, chỉ phát ra một đạo kim quang lóe sáng, sau đó nàng bước tới rất tự nhiên, đến bên nữ tử trọng thương cúi xuống nói:

- Thương thế của cô nương rất nặng.

Nữ tử không phản ứng lại, Thích khách đó còn đang giơ búa giữa chừng không chẳng chút động đậy. nàng còn đang nhìn sau lưng Thích khách, chỉ thấy hình ảnh đó từ đầu trở xuống, thân thể bắt đầu tách làm đôi, sau đó ngã dưới đất, máu còn chưa kịp chảy ra. Hai nửa thân thể rơi xuống đất rồi khẽ động đậy, sau đó mới thấy máu chảy, thân thể không còn động đậy nữa.

Thì ra vừa xong đạo kim quang chính là lưỡi cắt sắc bén trong tay Y Tích chém tới, thực nhanh như ánh lưu tinh. Nữ tử trọng thương dần dần bình tâm lại nhìn họ, vẫn chưa nói câu nào.

- Hãy uống viên Hỏa Linh Đan này vào, rất có ích cho thương thế của nàng.

Trần Phong lấy ra một viên thuốc màu đỏ đưa vào tay nữ tử. Đây là thuốc Lạc Anh cho hắn, được chế tạo chuyên cho tinh linh Hỏa tộc.

Nữ tử do dự chốc lát rồi uống vào, cảm giác toàn thân sảng khoái, vết thương trên người cũng dần dần khôi phục, linh lực cũng đã phục hồi. Nữ tử liền đứng dậy:

- Đa tạ đã tương cứu. Ta là tinh linh Hỏa tộc Tịch Nguyệt của Thần tộc, ngày sau nếu có duyên, ta tất xả thân để báo ân.

Trần Phong đột nhiên nhớ tới trận chiến giữa Tịch Nguyệt với Khoa Quỳ, trận chiến cuối cùng vì chủ nhân, lẽ nào đó chính là vì lời hứa xả thân báo ân một ngàn năm trước chăng? Trần Phong cảm thấy hơi xấu hổ, bản thân mình chẳng làm gì, người giết Thích khách là Y Tích, cứu nàng chính là Hỏa Linh Đan của Lạc Anh, một ngàn năm sau nàng cũng dùng hơi thở cuối cùng để cứu sống Lạc Anh, cũng chính là Quả của Nhân ngày hôm nay đây.

- Tịch Nguyệt, hôm nay Ma tộc đánh tới biên giới, làm khó nhọc cho các người nhiều.

Y Tích nói mà trong lòng thấy áy náy, mình thân là Công chúa Thần tộc, nhưng lại chẳng giúp được gì.

- Ta nhất định dốc toàn lực ngăn trở Ma tộc. Đây là trách nhiệm và nhiệm vụ của ta. Xin thứ lỗi, ta còn có việc phải thi hành, cáo từ.

Tịch Nguyệt nói xong, dang đôi cánh lửa biến mất vào màn đêm, như Phá Trúc vậy.

- Ngự Nô rốt cuộc là ở đâu? Nếu ta tìm tới, đó là Ngự Nô một ngàn năm trước hay Ngự Nô đã sống cùng ta một ngàn năm sau?

Trần Phong rất muốn chóng gặp được Ngự Nô, sau đó giúp Công chúa hồi phục linh lực, tìm cánh cửa thời gian trở về một ngàn năm sau. Nơi đó Vạn thế hạo kiếp đang đến gần, ở đây hết một ngày, nơi đó nguy hiểm gần thêm một ngày.

- Công tử, thiếp biết chàng rất vội, nhưng có lẽ những chuyện này được sắp đặt sẵn, để chúng ta ở đây gặp phải cuộc chiến tranh diệt thế của Ma tộc với phàm trần, hoặc giả trong cuộc chiến này, thực sự có chúng ta.

Cảm giác của Y Tích rất vi diệu, có lẽ bởi vì nàng luôn ở thời điểm một ngàn năm trước chứ không có tâm tình phức tạp như Trần Phong kẻ vượt qua ngàn năm, nàng nói vẫn chưa rõ ràng.

Bạn đang đọc Tiêu Dao của Lâm Thiên Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.