Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại Truyện 2

Phiên bản Dịch · 470 chữ

Anh mở cánh cửa gỗ, bước từng bước mệt mỏi vào nhà. Không đầy 3 giây sau, một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện trước mặt anh, đôi mắt to tròn đỏ không vướng chút bụi trần

- Anh về sớm thế? Mệt hả anh? - Giọng cô thật nhỏ, có chút đau lòng, có chút xót xa. Cô nhìn anh, cầm chiếc cặp giúp anh.

Anh nhìn người vợ của mình, người mà anh yêu thương nhất. Anh cười nhẹ nhàng, mang chút sủng nịnh cùng ôn nhu, và rồi như đứng không vững, anh ngả cả người vào người cô.

- Làm gì cũng đừng quá sức như thế này chứ? Anh làm hết phần của nhân viên rồi đấy - Cô trách móc, nhưng tay cô lại vuốt ve mái đầu của anh, dùng những ngón tay nhỏ mà xoa bóp.

- Đi lên phòng đã nào - Cô lại nói, nhắc nhở nhưng anh không chút cử động nào, anh chỉ muốn ôm cô một lát, dựa vào cô thêm một lát, anh chỉ mới xa cô một buổi thôi đã nhớ cô đến sắp điên rồi, thật lạ và không ngờ rằng anh có thể nghiện cô đến như vậy.

Cô chri biết nở nụ cười bất đắc dĩ, đặt cẩn thận chiếc cặp của anh xuống vì bên trong còn có cả máy tính của anh. Ôm lấy anh, một tay vuốt vuốt lưng một tay giữ lấy đầu anh. Nhìn người con trai cao lớn trong lòng, chân cô có chút nhón lên cho anh thoải mái. Không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng làm chỗ dựa cho anh.

Cho đến khi có lẽ vì mệt quá mà anh ngủ thiếp đi, cô lúc này lại bế anh lên tay mà đưa lên phòng, nhìn người con trai với khuôn mặt ngủ như đứa trẻ trong lòng, càng yêu thương nhiều hơn, lòng cô ấm áp tới lạ lùng.

Vuốt vuốt khuôn mặt anh, ngồi kế bên giường trông cho anh ngủ. Đôi môi anh đào mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt ẩn dấu bao nhiêu nhu tình.

- Làm việc vất vả thế này...

- Mẹ - Tiếng mở cửa phòng vang lên, hai cái đầu nhỏ thò vào - là con gái cùng con trai

Suỵt - Để bố ngủ - Cô nói thì thầm với lũ trẻ, lại mỉm cười với chúng, toan đi ra ngoài lấy đồ ăn cho chúng thì anh cũng mở mắt tỉnh dậy, ánh mắt màu bạc nhìn cô

- Vợ, anh cũng đói

- Ơ, vậy em lấy cơm lên cho anh nhé? - Cô cười tươi

- Không, anh cũng muốn xuống nhà - Cô cười yếu ớt, nhưng ánh mắt lại mang sự vui vẻ không giấu giếm nhìn cô.

Gia đình như thế này còn gì gọi là thiếu?

Bạn đang đọc Tiểu Cữu Vĩ Hồ của Nhi Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.