Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gian Thương Là Người Tốt

2382 chữ

Nhìn chằm chằm Lôi Ti ngư, Kim Phi Dao suy nghĩ hồi lâu, đến cùng có nên nói cho Yêu tộc biết Lôi Ti ngư ở đây hay không. Lúc trước Yêu tộc chịu mạo hiểm tấn công Lục Dã Thần giới kỳ thực cũng là vì nàng nói ở đây có Lôi Ti ngư, nhưng nếu không tìm thấy thì cũng không làm thế nào được.

“Đang nghĩ gì vậy?” Ân Nguyệt đi tới bên cạnh Kim Phi Dao, nhẹ giọng hỏi.

Kim Phi Dao vội vàng nói: “Không có, không nghĩ gì cả.”

“Nghe nói Yêu tộc đến Lục Dã Thần giới cũng là vì Lôi Ti ngư, chỉ là thứ nhỏ như vậy, có cần tranh giành thành như vậy không?” Ân Nguyệt duỗi tay ra, hút một con Lôi Ti ngư trong suối lên, nhẹ nhàng bóp, một bộ xương cá bé như sợi tóc liền chui ra từ phía đuôi cá.

Xương cá hư không bay trong lòng bàn tay hắn, lôi quang hơi hơi chớp động.

“A!” Kim Phi Dao không ngờ hắn vừa nói chuyện vừa trực tiếp động thủ, ngay cả xương cá cũng rút ra, người thông minh thật là nhiều, chỉ nhìn bề ngoài đã đoán được đây là Lôi Ti ngư. Nàng lại không chú ý đến thủ pháp rút xương cá của Ân Nguyệt phi thường thuần thục, hoàn toàn không giống một người vừa mới gặp Lôi Ti ngư.

Ân Nguyệt rút xương cá ra rồi ném Lôi Ti ngư trở lại suối, hoa văn trên người Lôi Ti ngư biến mất sạch sẽ như kỳ tích, sau đó vung đuôi bơi vào giữa bầy cá.

“Mau mau thu đi, đừng để bị Yêu tộc nhìn thấy, ta còn chưa chào giá đâu.” Kim Phi Dao vươn tay muốn Ân Nguyệt cất lôi ti đi, thứ này còn chờ bán cho Yêu tộc đó.

Nhưng khiến nàng không ngờ tới là, Ân Nguyệt bình thường vắt cổ chày ra nước giờ này lại không để ý Kim Phi Dao, cầm lôi ti truyền âm gọi Văn vương tới. Văn vương và các Yêu tộc Hóa Thần kỳ khác chạy tới, ánh mắt ngưng tụ trên tay hắn.

“Đại nhân, đây chính là tài liệu lôi tính?” bọn Văn vương vui sướng hỏi, tuy tu vi đã rất cao nhưng tài liệu lôi tính mà các tu sĩ Luyện Hư kỳ đều tranh đoạt thì có rất nhiều người chưa từng nhìn thấy, hiện tại có thể gặp được, lôi quang chớp động kia thật khiến người ta kinh thán.

Kim Phi Dao đứng một bên mắt lạnh nhìn bọn họ, khẽ hừ hừ. Đại nhân… đám Yêu tộc này, Ân Nguyệt còn chưa có danh hiệu mà bọn họ đã cả ngày kêu đại nhân. Nàng đường đường là bệ hạ duy nhất ở hai giới Thần, Linh mà bọn họ lại chỉ gọi nàng là Bánh Bao bệ hạ, lúc gấp gáp còn chỉ gọi Bánh Bao, căn bản không hề gọi là đại nhân, thật sự quá đáng giận.

Ân Nguyệt đem Lôi Ti trên tay hư không đưa cho Văn vương, sau đó hơi hướng về phía dòng suối, gật gật đầu: “Con suối này tên là Lôi tuyền, cá bên trong chính là Lôi Ti ngư. Lôi Ti ngư tổng cộng có mười hai con, trăm năm sinh một con non thì sẽ chết một con, quanh năm giữ vững số lượng mười hai. Mà lôi ti sau khi lấy ra sẽ mọc lai sau năm năm, có hoa văn trên người là có lôi ti trong cơ thể. Muốn lấy lôi ti phải là tu sĩ từ Hóa Thần kỳ, bắt lấy Lôi Ti ngư, dùng thần thức tra được lôi ti, sau đó nhẹ nhàng rút ra từ đuôi.”

“Ý của đại nhân là?” mấy người Văn vương nghe xong thì có chút kinh ngạc nhìn Ân Nguyệt, đây cũng không phải thứ phổ biến, vậy mà lại trực tiếp dạy cho bọn hắn.

Ân Nguyệt tươi cười khả cúc gật đầu, “Những Lôi Ti ngư này vốn đã đáp ứng cấp Yêu tộc, ta hiện tại chỉ là mượn hoa hiến phật thôi, các ngươi mau mau phái người tới bảo vệ nơi đây. Tuy sản lượng không cao nhưng còn hơn không có.”

“Đa tạ đại nhân!” không ngờ có thể dễ dàng có được Lôi Ti ngư như vậy, so sánh với Bánh Bao Kim bệ hạ cường bán thì vẫn là Ân đại nhân tốt.

Đám người Văn vương thập phần cao hứng, lập tức đi thông tri Lưu Bàn Sơn, địa bàn Hà Thạch Thần giới có thể không cần, nhất định phải bảo vệ Lôi Ti ngư trong Thảo thành.

Từ đầu tới cuối, Ân Nguyệt đều không đề cập một câu tới chỗ tốt, điều này quá mức không bình thường. Nhìn Lôi Ti ngư mà nàng vừa nãy còn phân vân không biết có cho Yêu tộc biết không bị tặng đi, Kim Phi Dao hận nghiến răng, thấy Ân Nguyệt đi sang chỗ khác xem xét, nàng liền đi theo.

Mang theo nụ cười âm dương quái khí, Kim Phi Dao khoanh hai tay, nghiêng đầu hỏi hắn: “Ân đạo hữu, ngươi đưa Lôi Ti ngư cho Yêu tộc là có tính toán gì?”

“Tính toán? Ta chỉ là làm chút việc cho Yêu tộc thôi. Nếu muốn làm bệ hạ thì phải cúc cung tận tụy vì Yêu tộc, chẳng qua chỉ là vài con Lôi Ti ngư, giao cho Yêu tộc không phải vừa vặn sao?” Ân Nguyệt tươi cười, thản nhiên nói.

“Ngươi lừa quỷ đi!” Kim Phi Dao hừ hừ nói: “Không phải ta không biết ngươi. Ngươi có thể nhường ra ưu việt bậc này chắc chắn là không có hảo tâm. Gian thương biến hào phóng chỉ có một khả năng, ngươi đang mưu cầu lợi ích gì đó lớn hơn nữa. Nói thực ra xem ngươi rốt cục đang muốn cái gì? Lôi Ti ngư này là do ta tìm được trước, ngươi chưa được sự đồng ý của ta đã đem tặng người, ngươi phải bồi thường tổn thất cho ta!”

Ân Nguyệt có chút ủy khuất nói: “Kim đạo hữu, ngươi là bệ hạ Yêu tộc, ta làm việc vì Yêu tộc mà ngươi còn chỉ trích ta? Hơn nữa, ngươi chỉ đứng ở bờ suối, đâu có lớn tiếng nói đây là do ngươi tìm được? Có lẽ trước khi ta tới ngươi chỉ đang ngắm suối thôi.”

“Ai ngắm suối? Ta là đang nhìn Lôi Ti ngư, con cá này là của ta. Ưu việt ngươi kiếm được từ Yêu tộc phải chia cho ta một nửa, nếu không sau này ta sẽ không đưa Ngũ Cốc Luân Hồi thạch cho ngươi nữa.” Kim Phi Dao thờ phì phì nói, càng nhìn càng thấy người này có quỷ, bên Yêu tộc chắc chắn có thứ tốt mà người này muốn.

Ân Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói: “Ta tự nhiên là mưu cầu vị trí bệ hạ. Ngươi muốn chia ưu việt? Vị trí bệ hạ ngươi đã có, còn muốn chia cái gì nữa?”

“Không thể nào! Bệ hạ có cái gì tốt? Chẳng lẽ ngươi chỉ vì mấy địa bàn mà bọn họ giao cho sao? Không thể nào, ngươi vốn thích chăm sóc cho người khác như vậy sao? Hoàng Tuyền Linh giới đã có một đống người chờ ngươi nuôi, ngươi còn muốn kiếm một ít Yêu tộc để nuôi, thật là quá nhàn!” Kim Phi Dao có chút không tin nhìn hắn, nghĩ thế nào cũng không thấy có chỗ tốt gì nha.

“Tự ngươi không muốn địa bàn thôi, ta là thương nhân, có địa bàn liền có kết quả, còn có thể khống chế việc buôn bán của người ở đó. Ta cần linh thạch để nuôi người, ngươi lại không cần, cho nên địa bàn đói với ngươi mà nói là vô dụng, còn đối với ta lại rất hữu dụng.” Ân Nguyệt hé miệng cười nói.

Kim Phi Dao hoài nghi nhìn hắn, không biết người này nói thật hay giả. Thực lực hắn mạnh như vậy, nếu muốn địa bàn thì chỉ cần dẫn người đến đoạt là được, nhiều năm như vậy chưa hề động tay, hiện tại lại nói muốn địa bàn, hoàn toàn chỉ là lấy cớ. Tuy nhiên, hắn không chịu nói rõ thì hẳn là đồ rất tốt, dù sao cứ theo dõi hắn, chỉ cần lấy được ưu việt liền đi yêu cầu chia một phần cho nàng. Nàng cũng không thể làm không công như vậy, Lôi Ti ngư vốn là của nàng cơ mà.

Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao liền quyết định trả thù Ân Nguyệt một phen. Vì thế, nàng vuốt cằm nói: “Được rồi, Lục Dã Thần giới đã công xong, chúng ta mau tới Thần giới khác đi. Còn mấy Thần giới khác phải tấn công nữa, cũng không thể để nhàn quá.”

“Cứ đợi chút đã, Nhân tộc hẳn là sẽ phái người tới, nơi này dù sao cũng có Lôi Ti ngư.” Ân Nguyệt nhẹ nhàng nói.

Kim Phi Dao không tin lời hắn, cái thứ bé bằng sợi tóc thì tính gì là thứ tốt, năm năm mới thu được mười hai sợi, vậy muốn luyện ra một pháp bảo cần tồn bao nhiêu năm mới đủ? Ngân Lưu Thần giới có trúc, nơi này chỉ là xương cá, so sánh ra ai cũng phân biệt được đâu đại đâu tiểu. Chính nàng lúc đó lừa Yêu tộc đi tấn công Lục Dã Thần giới chẳng qua là để kiếm chút linh thạch mà thôi.

Nhưng khiến nàng không ngờ tới là sau khi Nhật Nguyệt môn biết Lục Dã Thần giới bị chiếm lại thật sự phái người đến. Nghe nói bên trong Yêu tộc có tà tu Luyện Hư kỳ đi theo cho nên bọn họ cũng phái một gã tu sĩ Luyện Hư kỳ chuyên đối kháng tà âm thuật mang theo người tới, định đoạt lại Lục Dã Thần giới. Đây không phải là vấn đề về Lôi Ti ngư mà là vấn đề mặt mũi.

Lại để Yêu tộc chiếm địa bàn của mình, chuyện này tương đương một cái bạt tai đánh vào mặt Nhật Nguyệt môn, không đòi lại thể diện thì sau này làm sao có thể lập uy tín trong Nhân tộc?

Nhật Nguyệt môn rốt cục phái tu sĩ Luyện Hư tới, nhưng vì nơi này có Ân Nguyệt đang muốn làm bệ hạ cho nên Ngân Hổ vương không phái tu sĩ Luyện Hư kỳ tới nữa. Yêu tộc cũng muốn nhìn xem Ân Nguyệt có thực lực đủ để lên làm bệ hạ hay không. Còn Kim bệ hạ khác loại kia thì không tính, dù sao nàng không cần ưu việt từ Yêu tộc, chỉ treo cái hư danh, căn bản không sợ nàng làm ra chuyện gì hủy diệt Yêu tộc.

Các tu sĩ Luyện Hư vốn quen biết nhau, người mà Nhật Nguyệt môn phái tới cũng đã từng gặp Ân Nguyệt.

Ân Nguyệt là một tà tu có tiếng, không có bao nhiêu người biết thân phận thật của hắn, đại đa số đều cho rằng hắn là một tà tu, dù sao cũng có nhiều tà tu tự tu luyện cho bản thân giống hệt tử thi. Tu sĩ bình thường không có người đoán được tên tà tu này kỳ thực là Hạn Bạt phụ thân.

Yêu tộc lại vì chuyện này có quan hệ với bọn họ cho nên không truyền ra ngoài, kỳ thực là dù có truyền ra ngoài, tu sĩ Nhân tộc bộc phát chính nghĩa, muốn giết chết Ân Nguyệt để phòng ngừa hắn phá hư thế gian cũng là việc không dễ dàng. Hắn hiện tại làm ăn rất lớn, thủ hạ yêu thi lại đặc biệt nhiều, muốn giết hắn căn bản không có khả năng. Mà ngược lại có khi còn đang tường an vô sự, chủ động đi trêu chọc hắn liền làm cho hắn phát hỏa, tới môn phái hoặc Linh giới, Thần giới của bọn họ hạ độc một phen, lúc đó thì thi hoành khắp nơi, căn bản không thể sống được.

“Ân Nguyệt, không ngờ ngươi lại giúp Yêu tộc tấn công Nhật Nguyệt môn, có phải là việc làm ăn của Âm Trạch không tốt, không sống nổi nữa rồi?” tu sĩ Nhân tộc phái tới thoạt nhìn gần bốn mươi tuổi, tóc hồng khác thường, ngoại hình tục tằng khiến hắn khác hẳn các tu sĩ khác.

Ân Nguyệt cầm ô nheo mắt nhìn người ngoài thành, mỉm cười: “Hóa ra là Ngô Vô huynh, mấy năm không thấy Ô Kim công của ngươi lại tăng lên rồi. Ta ở đây làm chút buôn bán nhỏ, mong ngươi không ngại.”

“Đừng có trưng ra bộ mặt đó với ta, ta ghét nhất là đám tà tu các ngươi, cả ngày âm dương quái khí, hàng ngày giết người luyện thi, ngươi vậy mà còn mặt mũi cười được.” Ngô Vô căn bản không để mình bị đẩy đi, khuôn mặt tươi cười cũng bị hắn mắng.

Nói thật hay, cả ngày kì kèo mặc cả còn không biết xấu hổ mà cười, Kim Phi Dao dứng bên cạnh, đồng cảm gật đầu, đây là một trong số ít người không bị nụ cười của Ân Nguyệt lừa gạt, thật sự là tri âm nha.

Sau đó, Ngô Vô lại quát: “Hôm nay nể mặt chúng ta có quen biết, ngươi mau mau mang người rời khỏi Lục Dã Thần giới đi, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không thì ta sẽ thiêu hủy tất cả dưới Ô Kim hỏa của ta.”

“A?” Kim Phi Dao sửng sốt, đây là ý gì? Nói dễ nghe như vậy, kỳ thực là sợ động thủ với Ân Nguyệt nha.

Các ngươi thì quen biết cái gì? Rõ ràng là chính tà đối đầu nha, còn nể mặt mũi nỗi gì, động thủ đánh nhau đi, ta thật khinh bỉ đám gia hỏa các ngươi!

Bạn đang đọc Tiên Vốn Thuần Lương của Chính Nguyệt Sơ Tứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.