Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nuốt Không Trôi Cơn Tức Này

Phiên bản Dịch · 1551 chữ

Văn Mẫn Nhi chết rồi?

Không chỉ Liễu Thanh Đại mơ hồ.

Ôn Tri Hành cũng sửng sốt tại chỗ.

Sao lại thế?

Lông mày của hắn nhíu lại.

Nếu là những người khác đưa tin, hắn có thể sẽ không nghi ngờ.

Nhưng Mục Vân Thanh này, thật sự quá khả nghi.

- Mẫn Nhi chết như thế nào?

Liễu Thanh Đại hai tay run lên, trả lời.

- Lúc ta đi tiếp ứng nàng, Mẫn Nhi sư muội đã bại lộ, đáng tiếc, chậm, không còn kịp rồi.

Trong giọng Mục Vân Thanh tràn đầy đau thương.

Liễu Thanh Đại nghe vậy thật lâu không nói, nhưng đầu lại bị kéo xuống.

- Sư muội, ngươi mau về tông môn, hiện tại bên ngoài không an toàn.

Nói xong lời này, Mục Vân Thanh liền không truyền tấn nữa.

Gã thu hồi ngọc phù truyền tấn trong tay, trên mặt hiện lên nụ cười, nào có nửa phần đau thương.

- Mẫn Nhi sư muội, ngươi không chết, ta không an tâm a.

Mục Vân Thanh dùng trường kiếm khơi lên thân thể nho nhỏ trước mắt, khẽ cười ném sang một bên.

Thân kiếm xuyên thấu trái tim Văn Mẫn Nhi, khí tức đã sớm hoàn toàn biến mất.

Mi tâm cùng cổ họng càng là có hai cái cửa động.

Mà bốn phía lại có mấy thi thể đệ tử Vạn Diệu Cung.

Mục Vân Thanh ngược lại không có hoàn toàn nói dối, trước đó Văn Mẫn Nhi quả thật đã bại lộ thân phận, thậm chí đã bị người của Vạn Diệu Cung bắt được.

Nhưng tạm thời cũng không lo lắng tính mạng.

Đúng lúc này, Mục Vân Thanh lại đột nhiên xuất hiện, một kiếm đánh chết tất cả người Vạn Diệu Cung.

Sau đó, gã không chút do dự lại xuất ba kiếm.

Nhắm thẳng vào mi tâm, cổ họng, trái tim của Văn Mẫn Nhi.

Kiếm kiếm trí mạng, không chút lưu tình.

Hắn nhìn Văn Mẫn Nhi trừng to hai mắt chết đi cười cười.

Cái này có thể an tâm.

Vương Thế Dương giúp gã che giấu chuyện mình muốn giết Ôn Tri Hành.

Hiện tại Văn Mẫn Nhi vừa chết, mình rốt cục có thể kê cao gối mà ngủ.

Bên cạnh Mục Vân Thanh lúc này còn có một người, thấy tình cảnh này, mặt vẫn không chút thay đổi.

- Trương sư đệ, Xa sư đệ đi đâu rồi?

Hắn nhìn Trương Thiên Thành bên cạnh, ấm áp cười cười.

- Ta cũng không biết, lúc ấy Xa sư huynh tự mình rời đi.

Trương Thiên Thành cúi đầu, lộ vẻ cung kính.

- Không sao, sư huynh đến lúc đó lại liên lạc với hắn là được.

Mục Vân Thanh nghe vậy, ánh mắt lóe lên, chợt cười,

- Trương sư đệ, ngươi rất tốt.

Hắn vỗ vỗ bả vai Trương Thiên Thành, rất là hài lòng.

Tin tức Văn Mẫn Nhi ở đâu, cũng là Trương Thiên Thành báo cho hắn biết.

Nếu không phải Trương Thiên Thành, lần này thật phiền toái.

Gã vốn là muốn đem Trương Thiên Thành cùng Xa Chí Hồng cũng đồng thời giết, trừ bỏ hậu hoạn cuối cùng này.

Chỉ có điều hiện tại Xa Chí Hồng không rõ tung tích, giết Trương Thiên Thành, sợ rằng Xa Chí Hồng sẽ không lộ diện nữa.

Hơn nữa Trương Thiên Thành làm thật không tồi, ngược lại làm cho gã có chút không nỡ.

Gã đã luyện thành một môn bí thuật ngoài ý muốn.

Đến lúc đó, Trương Thiên Thành sẽ trở thành khôi lỗi của gã.

Vĩnh viễn sẽ không phản bội gã, có thể thật tốt làm chó của gã.

- Đi thôi.

Mục Vân Thanh mỉm cười, mang theo Trương Thiên Thành, hai thân ảnh chậm rãi biến mất trong bóng tối.

……

Gió lạnh thổi qua.

Thi thể dưới đất, chậm rãi trở nên cứng ngắc.

Một lát sau, nơi đây, lại có bóng người tới gần.

Người này thân hình khéo léo, khuôn mặt cũng coi như động lòng người, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt tràn đầy hận ý.

- Mục Vân Thanh, ngươi thật độc ác.

Nàng tiến lên một bước, đi tới bên cạnh Văn Mẫn Nhi, bấm pháp quyết.

Sau ót Văn Mẫn Nhi, một sợi dây nhỏ do linh khí ngưng kết mà lộ ra.

Ngọc thủ nhẹ nhàng kéo một cái, sợi nhỏ tróc ra, cả tấm da người đột nhiên nứt ra, chợt lột xuống.

Trong da người nọ lại rơi ra một thi thể không có da người khác.

Người chết không phải là Văn Mẫn Nhi.

Chẳng qua là khoác da người của Văn Mẫn Nhi mà thôi.

Ngay sau đó, giọng nói của Văn Mẫn Nhi chậm rãi vang lên từ miệng cô gái nhỏ nhắn xinh xắn:

- Mục Vân Thanh, ngươi muốn giết Văn Mẫn Nhi ta, nào có đơn giản như vậy.

Người này đúng là Văn Mẫn Nhi chân chính.

Văn Mẫn Nhi đã sớm nhận ra mình bại lộ, càng nghĩ kỹ đường lui.

Nàng tự lột da mình, mượn Tạo Súc Thuật để trao đổi thân phận với người khác.

Tạo Súc Thuậ này nàng đã sớm tu luyện đến xuất thần nhập hóa, trước đó chẳng qua là làm bộ không biết mà thôi.

Nàng không vứt bỏ da người của mình, ngược lại cẩn thận thu hồi.

Da người này còn có thể dùng, dùng linh khí ôn dưỡng một thời gian, liền có thể khôi phục.

- Mục Vân Thanh...... Còn có...... Sư tôn...... Hô...…

Văn Mẫn Nhi vẻ mặt kích động, ánh mắt chợt lạnh, sau đó trong miệng thở ra một hơi thật dài, khóe miệng lộ ra nụ cười:

- Mục sư huynh, chờ mong lần sau gặp mặt... Còn có sư tôn…

Vừa dứt lời, thân ảnh của nàng liền ẩn trong bóng tối.

Nàng đã đoán được Vương Thế Dương và Mục Vân Thanh cấu kết với nhau.

Chờ nàng khôi phục, liền muốn thay hình đổi dạng trở về Chính Dương Tông.

Không giết Mục Vân Thanh, nàng nuốt không trôi cơn tức này.

Còn có Vương Thế Dương, nàng cũng sẽ không bỏ qua!

——

Mà lúc này, Liễu Thanh Đại bên kia vẫn bị vây trong trạng thái mê mang, ánh mắt cũng hơi trống rỗng.

Văn Mẫn Nhi nhỏ hơn nàng vài tuổi.

Nhưng khi hai người còn nhỏ, vẫn là bạn chơi một thời gian.

Cha mẹ Văn Mẫn Nhi chính là bị Vạn Diệu Cung làm hại.

Khi đó Văn Mẫn Nhi chỉ là vừa mới biết đi đường, vạn hạnh được người Chính Dương Tông đi ngang qua cứu lấy.

Cũng vì vậy gia nhập Chính Dương Tông.

Nhưng tất cả mọi người không nghĩ tới chính là, Văn Mẫn Nhi sớm thông minh.

Chuyện đã xảy ra trước đó, nàng cũng không quên.

Sau đó lại chủ động muốn gia nhập Vạn Diệu Cung, tìm kiếm cơ hội báo thù.

Người năm đó hại nàng cửa nát nhà tan, đã sớm bị nàng âm thầm loại bỏ.

- Mẫn Nhi sư muội rất ưu tú...…

Liễu Thanh Đại vẻ mặt ngơ ngác, thì thào.

Nàng không nghĩ tới, Văn Mẫn Nhi vốn nên công thành lui thân, lại cứ như vậy mà chết.

Ôn Tri Hành đứng bên cạnh, trong lòng cười lạnh một tiếng.

Hắn có thể xác định, Văn Mẫn Nhi này nếu là chết, vậy nhất định là Mục Vân Thanh giết.

Hơn nữa nguyên nhân giết Văn Mẫn Nhi có liên quan đến mình.

Mục Vân Thanh quả nhiên rất tàn nhẫn, sư huynh muội đồng môn, nói giết là giết.

Nhưng hắn không có mở miệng nhắc nhở Liễu Thanh Đại.

Bây giờ hắn chỉ là người ngoài.

Mà Mục Vân Thanh là sư huynh của Liễu Thanh Đại, nếu mình nói ra hoài nghi Mục Vân Thanh.

Liễu Thanh Đại sẽ tin sao?

Huống chi, hắn không có chút chứng cớ nào.

Đã như thế, chi bằng không nói.

- Nén bi thương.

Ôn Tri Hành suy nghĩ một chút, cũng chỉ mở miệng an ủi một tiếng.

- Nén bi thương.

Vương Thủ Chân học theo, cũng nói một câu.

- Không có việc gì.

Liễu Thanh Đại lắc đầu, chỉ là nụ cười kia mặc cho ai cũng nhìn ra rất là miễn cưỡng.

Trong lúc nhất thời, hiện trường không nói gì.

Ba người cứ như vậy yên tĩnh lại.

Giờ phút này, trời lại vừa mới trở lạnh.

Trong một đêm đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Đúng lúc này, trong bầu trời lại truyền đến từng đạo tiếng xé gió, một đạo lại một đạo nhân ảnh hướng về nơi đây tới gần.

- Sư tỷ, lúc ấy Vương Thủ Chân kia chính là hướng phương hướng này chạy, cùng hắn cùng nhau rời đi vô cùng có khả năng là Ôn Tri Hành kia!

- Tốt, mau tìm, bắt được người, cung chủ trọng đại có thưởng! Mấy người các ngươi ở phụ cận này lục soát, những người khác theo ta tiếp tục đuổi!

- Tra, bất cứ địa điểm nào cũng không được bỏ qua, nhất định phải tra ra người.

- Buông thần thức cảm ứng ra, bọn họ chạy không được bao xa!

- Vâng!

Bạn đang đọc Tiên Tử, Xin Giúp Ta Trường Sinh của Lão Bà Của Ta Thật Đáng Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy27387371
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 92

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.