Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Ai Chịu Được Thử Thách

Phiên bản Dịch · 1516 chữ

- Xa sư huynh, làm sao bây giờ?

Trên đỉnh Ngô Đồng Phong, ba người Xa Chí Hồng đang gặp nhau trong một gian mật thất.

Bọn họ đã nhận được tin của Mục Vân Thanh.

- Thật sự muốn động thủ sao...…

Ninh Khánh Trung mở miệng lần nữa, thần sắc của gã tràn đầy do dự.

- Có chút rắc rối.

Mục Vân Thanh lại muốn bọn họ đánh chết Ôn Tri Hành.

Việc này nếu bại lộ, vậy nghênh đón bọn họ chính là tử kỳ.

Ninh San tất nhiên sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Lần trước bọn họ cái gì cũng không làm, thiếu chút nữa đã bị chỉnh chết.

- Xa sư huynh?

Tống Tử Đông cũng đem ánh mắt hướng về phía Xa Chí Hồng.

Hiện tại ba người đã là châu chấu trên cùng một chiếc thuyền.

Xa Chí Hồng vẫn nhíu mày không nói, mãi đến nửa ngày sau mới hiện lên một tia ác ý, trong miệng khẽ phun ra một chữ:

- Giết.

- Sư huynh, nhưng mà...…

Hai người Ninh Khánh Trung còn có chút do dự.

- Đã lên thuyền giặc, chúng ta không có lựa chọn.

Xa Chí Hồng ngửa lưng ra sau ghế, hơi nhắm mắt lại.

- Ôn Tri Hành này quả thật đáng chết, lần trước còn hãm hại chúng ta hại hắn, con mẹ nó, giết!

Tống Tử Đông cũng đứng dậy mở miệng.

- Tốt, giết!

Ninh Khánh Trung cũng dũng khí.

- Đã như thế, vậy thì giết sạch sẽ, hủy thi diệt tích.

- Chờ một chút!

Đúng lúc này, Xa Chí Hồng lại mở miệng nói:

- Không vội.

- Sư huynh?

- Ta có một kế, có thể cho chúng ta thoát ly can hệ.

Xa Chí Hồng giống như nhớ tới cái gì, khóe miệng nhếch lên.

- Sư huynh nói mau.

Hai người Ninh Khánh Trung nhất thời hai mắt tỏa sáng.

- Tìm Trương Thiên Thành, hắn cũng là người của Mục Vân Thanh, để hắn động thủ, chúng ta lướt trận là được.

Trong mắt Xa Chí Hồng hiện lên lệ mang.

- Trương Thiên Thành?

Hai người Ninh Khánh Trung sửng sốt, do dự nói:

- Nhưng Trương Thiên Thành và Ôn Tri Hành có quan hệ không tệ.

- Ha ha, nếu hắn không động thủ, vậy hắn liền cùng chết, không kém một người.

Xa Chí Hồng mỉm cười, nhìn hai người một cái, ý vị thâm trường nói:

- Thế giới này, là không ai chịu được khảo nghiệm a, không phải sao…

Hai người Ninh Khánh Trung ngạc nhiên, ánh mắt cũng lóe lên.

- Đi thôi, một Ôn Tri Hành nho nhỏ, còn không đáng để chúng ta động thủ.

Xa Chí Hồng cười đứng dậy.

Tống Tử Đông và Ninh Khánh Trung cũng lộ vẻ tàn nhẫn.

Bọn họ đã sớm không thể quay đầu lại.

……

Mà giờ phút này, Ôn Tri Hành đang muốn trở lại chỗ ở của mình, yên lặng chờ sóng nổi lên.

- Chờ một chút, hình như quên mất chuyện gì đó.

Bước chân cất bước cũng dừng lại.

- Đúng rồi, Vương Thủ Chân...…

Hắn đột nhiên nhớ tới Trương Thiên Thành và Vương Thủ Chân.

Ngay mấy ngày hôm trước, hắn còn đáp ứng muốn che chở hai người, nhưng không nghĩ tới ngoài ý muốn tới có chút nhanh.

Nghĩ tới đây, Ôn Tri Hành thay đổi phương hướng đi tới.

Hướng về nhà tranh của Vương Thủ Chân mà đi.

Hắn không phải muốn làm người tốt.

Mà Vương Thủ Chân là người có đại khí vận, ngày sau tất thành đại khí.

Hắn tuy rằng phải đi, nhưng trước khi đi cũng phải lưu lại ấn tượng tốt.

Nếu vận khí tốt, còn có thể thu thêm vài Mảnh Vỡ Tạo Hóa cao cấp.

Ôn Tri Hành yên lặng nghĩ.

Mảnh Vỡ Tạo Hóa trên người Vương Thủ Chân đều là hàng tốt.

Lúc này, thời gian đã qua giờ tý.

Một ngày mới.

Mảnh Vỡ Tạo Hóa lại có thể thu một lần nữa.

Ôn Tri Hành bước nhanh hơn, rất nhanh đã đi tới từng dãy nhà tranh quen thuộc.

Hắn hơi đánh giá vài lần.

Phát hiện lại không có lô đỉnh nào khác ở trong đó.

Xem ra mấy ngày nay mọi người đều sống khá tốt.

Ít nhất cũng không bị ép khô.

[Phát hiện Mảnh Vỡ Tạo Hóa, phải chăng tiêu hao một tháng thọ nguyên thu thập ngẫu nhiên.]

Ôn Tri Hành vừa mới tới gần chỗ ở của Vương Thủ Chân, bảng nhắc nhở cũng đã bắn ra.

- Quả nhiên, lại có tạo hóa.

Ôn Tri Hành mỉm cười.

Cùng hắn dự đoán giống nhau, chính không biết có phải là Mảnh Vỡ Tạo Hóa đẳng cấp cao hay không.

Oanh!

Đúng lúc này, bên tai Ôn Tri Hành truyền đến một tiếng trầm đục.

Một cỗ năng lượng chấn động tràn ra từ phía trước truyền đến.

- Đây là...... Khí tức gì...…

Ôn Tri Hành nheo mắt lại.

Hắn cảm giác được một cỗ lực lượng tà dị thổi quét mà đến, để cho thân thể của hắn đều nhanh chóng nổi lên nổi da gà.

Cũng may còn chưa chạm tới hắn, cỗ lực lượng này dễ dàng tiêu tán trên không trung.

Đây là lực lượng thức tỉnh của Vương Thủ Chân sao?

Ôn Tri Hành trong lòng hơi kinh hãi.

Cỗ lực lượng này rõ ràng bất phàm.

- A!

Đúng lúc này, trong phòng một tiếng kêu thảm thiết áp lực truyền đến.

Ôn Tri Hành sửng sốt, rồi bước nhanh vào.

- Vương sư đệ, ngươi làm sao vậy?

Còn chưa bước vào nhà tranh của Vương Thủ Chân, Ôn Tri Hành đã mở miệng hô.

Hống!

Lại là một tiếng gầm như không phải người truyền đến, Ôn Tri Hành nhất thời không hề do dự, lắc mình tiến vào trong đó.

Chỉ thấy Vương Thủ Chân đang thống khổ nằm trên mặt đất giãy dụa.

Trên người gã mơ hồ truyền ra một cỗ khí tức điên cuồng, giống như đang thừa nhận thống khổ cực lớn.

- Ôn...... Sư huynh...…

Vương Thủ Chân nghe được thanh âm, mạnh mẽ khống chế chính mình ngẩng đầu.

Trong đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập bạo lệ cùng điên cuồng.

Trên khuôn mặt vốn thật thà kia, lại che kín từng đạo hắc văn quỷ dị.

Hắc văn này tựa như có sinh mệnh, theo hô hấp phập phồng không ngừng, thoạt nhìn dữ tợn vô cùng.

- Nguyền rủa chi lực?

Ôn Tri Hành nhíu mày, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc.

Cỗ lực lượng này rất giống nguyền rủa chi lực, nhưng... lại có chút không giống.

- Ôn sư...... huynh, huynh...... đi! A!

Vương Thủ Chân đột nhiên ôm đầu, chợt mãnh liệt dùng đầu điên cuồng đụng đất.

- Vương sư đệ, khống chế tâm thần!

Ôn Tri Hành trong lòng cả kinh.

Hống!

Sau một khắc, Vương Thủ Chân lại ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng, trong miệng càng là mọc ra răng nanh, khí tức quỷ dị bắt đầu hoàn toàn bao phủ toàn thân của gã, tựa như hoàn toàn khống chế không được.

Cả con ngươi hoàn toàn đỏ bừng.

Chợt thân hình lóe lên, hóa thành tàn ảnh, đánh về phía Ôn Tri Hành.

- Mất kiểm soát

Ôn Tri Hành nhíu mày, thân hình bạo lui, đồng thời hét lớn một tiếng:

- Sư đệ, ngươi tỉnh táo một chút.

Vừa dứt lời, trong lòng bàn tay hắn, một quả lôi cầu màu vàng lóe ra điện quang chợt hiện lên.

Lôi pháp chí cương chí dương, chuyên khắc loại lực quỷ dị này.

Bùm!

Một tiếng nổ vang truyền đến, cả người Vương Thủ Chân bị đánh bay.

Đùng đùng!

- A!

Kim sắc lôi hồ nuốt chửng, một tiếng kêu thảm thiết thống khổ truyền ra.

Vương Thủ Chân hai tay ôm đầu, thống khổ không chịu nổi.

- Có hiệu quả!

Ôn Tri Hành thấy thế, hai mắt sáng ngời.

Hắn phát hiện Chưởng Tâm Lôi này lại có thể khắc chế cỗ lực lượng quỷ dị kia.

Ngay cả hắc văn trên mặt Vương Thủ Chân cũng tản ra một ít.

Lại đến!

Ngay sau đó, Ôn Tri Hành khống chế cường độ, chưởng tâm lôi lần nữa ngưng tụ.

Chưởng Tâm Lôi!

Oanh!

- A!

Thân thể Vương Thủ Chân lại một trận cuồng run, nhưng thần trí tựa như cũng bắt đầu chậm rãi khôi phục.

- Còn thiếu chút nữa, Chưởng Tâm Lôi!

Ôn Tri Hành quét mắt nhìn Vương Thủ Chân một cái, lại đánh ra một kích.

- A!!!

Trong miệng Vương Thủ Chân phát ra tiếng kêu thảm thiết kịch liệt, thân thể không ngừng run rẩy.

- Hả? Còn chưa khôi phục?

Ôn Tri Hành nhíu mày, tay phải lại đẩy về phía trước.

- Chưởng Tâm Lôi!

- Không cần!!!

Đúng lúc này, Vương Thủ Chân ý thức trong nháy mắt thanh tỉnh, mở to hai mắt mãnh liệt mở miệng.

- Sư huynh, đừng mà.

- Lại dùng Chưởng Tâm Lôi, ta sẽ bị ngươi đánh chết.

Bạn đang đọc Tiên Tử, Xin Giúp Ta Trường Sinh của Lão Bà Của Ta Thật Đáng Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy27387371
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 96

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.