Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi thật sự dám đùa bỡn ta!

Phiên bản Dịch · 3128 chữ

[Đạt được Chân Linh: Yêu Vương Chân Linh.]

[Phẩm chất màu tím, ẩn chứa bổn nguyên chân linh linh thú Bạch Hổ nhất tộc, do đại thần thông giả mạnh mẽ tách rời linh thú Bạch Hổ bản nguyên luyện chế mà thành, có thể đem phàm thể hóa thành bạch hổ linh thể, trời sinh có bạch hổ chân linh.]

[Vật này có thể nâng cao tư chất của một người thật lớn.]

——

- Mộ Dung Phong Hoa...... Yêu Vương Chân Linh...…

Hình ảnh tiêu tán, Ôn Tri Hành vẫn không hoàn hồn.

Mới vừa rồi, hắn dường như đã qua mấy đời.

Hình ảnh vừa rồi, mang đến cho hắn chấn động không nhỏ.

Trước đó, hắn cũng đã hiểu được tầm quan trọng của Chân Linh.

Giống như Tư Nam Yên, vì đạt được chân linh, mới một mực tìm kiếm chính mình.

Rồi chờ đợi thời cơ chín muồi, hấp thu hắn, thành tựu Âm Dương chân linh.

Ngay cả Tư Nam Yên cũng không có cách nào dựa vào chính mình ngưng tụ Chân Linh, có thể thấy được cánh cửa vào Chân Linh Cảnh lớn bao nhiêu.

Thuế Phàm Cảnh là một ngưỡng cửa.

Cánh cửa này không cao, phần lớn mọi người đều có cơ hội vượt qua.

Mà Chân Linh cảnh, lại là một ngưỡng cửa.

Cánh cửa này rất cao, cơ bản ngăn cách phần lớn tu sĩ tiến thêm một bước.

Hoặc là ngươi thiên tư siêu tuyệt chính là trời sinh linh thể, tự tin chính mình có thể ngưng tụ chân linh.

Hoặc là phải có bối cảnh lớn, có đại năng vì ngươi đoạt được bản nguyên chân linh của những người khác.

Nếu không, cơ bản không có cơ hội nghịch thiên cải mệnh.

Nếu không, lúc trước Vương Thế Dương cũng sẽ không kích động như vậy.

- Đúng rồi, Mộ Dung Phong Hoa kia...... Không phải là tu sĩ Nguyên Thần Cảnh ngủ say ở Vạn Diệu Cung chứ...…

Nội tâm Ôn Tri Hành lộp bộp một tiếng, đột nhiên phản ứng lại.

Yêu Vương Chân Linh này để cho hắn cảm giác được không thích hợp.

Ngoại trừ người này, Vạn Diệu Cung hẳn là không có người thứ hai có thể có yêu vương chân linh.

Đậu má, Nghịch Mệnh Huyết Thân làm sao tìm được người này...…

Ôn Tri Hành có chút bối rối.

Đây là nhân vật mà Liễu Thanh Huyền đều kiêng kị.

Khá lắm, Nghịch Mệnh Huyết Thân hai ngày nay đã làm gì a.

Kẻ ngốc làm việc thật sự không có não.

Chính mình chỉ bảo nó đi tìm Liễu Thanh Đại, làm sao tìm được trên đầu cùng đại lão.

Đợi đã.

Nghịch Mệnh Huyết Thân cho tới bây giờ vẫn chưa trở về...…

Không phải là cùng Mộ Dung Phong Hoa ở chung một chỗ chứ?

Trong lòng Ôn Tri Hành hơi căng thẳng.

Không đúng.

Dựa theo lời Liễu Thanh Huyền, Mộ Dung Phong Hoa còn đang ngủ say mới đúng.

Có lẽ, Nghịch Mệnh Huyết Thân chỉ là trong lúc vô tình đi qua?

- Nghịch Mệnh Huyết Thân, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, đừng làm chuyện ngốc.

Ôn Tri Hành yên lặng cầu nguyện cho nó một phen.

Nghịch Mệnh Huyết Thân chính là một mạng của hắn.

Nếu là chết, chẳng khác nào là hắn chết một lần.

Hiện tại, Ôn Tri Hành thậm chí không dám giải tán thần thông.

Vạn nhất Mộ Dung Phong Hoa kia thức tỉnh ngay bên cạnh Nghịch Mệnh Huyết Thân, vậy chính mình có lẽ sẽ bị nàng chú ý tới.

Để đảm bảo an toàn.

Để cho Nghịch Mệnh Huyết Thân chống đỡ đi.

Hẳn là chưa tỉnh, nếu không sẽ không gió êm sóng lặng như vậy.

Ôn Tri Hành tự an ủi mình.

Ong ong!

Đúng lúc này, trước mắt Ôn Tri Hành xuất hiện một mảnh quang huy lóe sáng.

Tạo Hóa ban thưởng bắt đầu đưa tới.

Không gian phía trước bị xé rách.

Có quang mang từ trong đó bước ra.

Chỉ thấy một đầu Bạch Hổ Chân Linh hơi có vẻ hư ảo xuất hiện ở trước mặt hắn.

Bạch Hổ chân linh tựa như tân sinh.

Nhìn qua cũng chỉ kém mèo con bình thường không nhiều lắm.

Ngao ô!

Theo một tiếng gầm phát ra, Bạch Hổ Chân Linh nhào tới đầu vai Ôn Tri Hành.

Dùng cái ót cực lớn thân mật cọ cọ Ôn Tri Hành.

- Ưm..…

Thân thể Ôn Tri Hành trầm xuống, sau đó sửng sốt.

Bạch Hổ Chân Linh này còn sống?

Đây là lần đầu tiên hắn đạt được Chân Linh thứ đồ chơi này.

Bạch Hổ Chân Linh này cùng thứ hắn vừa nhìn thấy có chút không giống a.

Ngao ô?

Bạch Hổ Chân Linh nghiêng cái đầu lông xù, có chút nghi hoặc.

Sao không để ý tới ta?

Suy nghĩ một chút, liền vươn đầu lưỡi thử liếm một cái.

- Hút đi…

Ôn Tri Hành cảm giác được gò má có chút ngứa, lập tức phục hồi tinh thần lại.

Ngao ô!

Bạch Hổ Chân Linh thật cao hứng.

Hắc hắc, để ý đến ta, vậy được, ta lại liếm.

- Ngươi trước đừng liếm ta...…

Ôn Tri Hành vươn tay, đè đầu Bạch Hổ Chân Linh lại, nhân tiện vuốt một cái.

Bạch Hổ Chân Linh tuy rằng nhìn qua có chút hư ảo, nhưng sờ lên cảm giác cũng giống như sinh vật thật.

Ngao...…

Bạch Hổ Chân Linh thoải mái nheo mắt lại.

Babi, lại đây.

Kỳ quái...…

Ôn Tri Hành xách Bạch Hổ Chân Linh từ trên vai xuống, đặt ở trước mắt cẩn thật xem xét.

Điều này có chút không giống với trong tưởng tượng của hắn.

Bất kể nhìn thế nào, cũng không khác một con linh thú đang sống sờ sờ.

Vốn tưởng rằng sẽ đạt được một loại bảo vật tăng cường thực lực, hiện tại xem ra là giống một con pet hơn.

Ngao ô~

Đúng lúc này Bạch Hổ Chân Linh giống như nhìn thấy đồ chơi gì đó, trực tiếp nhảy xuống từ trong tay Ôn Tri Hành.

Trong luyện khí đại điện nhảy nhót lên xuống.

- Bất kể là sống hay chết, có ý chí hay không, ta muốn hấp thu, hẳn là cũng có thể đi.

Ôn Tri Hành nhìn Bạch Hổ Chân Linh đang vui sướng.

Trong lòng thầm nghĩ.

Bé gái tên Mộ Dung Phong Hoa kia cũng có thể hấp thu, không có đạo lý mình không được.

Chỉ là...... Tác dụng hẳn là không lớn...…

Ôn Tri Hành trong lòng hiểu rõ.

Hiện tại hắn chính là trường sinh đạo thể.

Thể chất này, không biết vượt qua cái gọi là linh thể bao nhiêu.

Hơn nữa Trường Sinh đạo thể sẽ chậm rãi hấp thu năng lượng ngoại giới trở nên mạnh mẽ.

Nếu không phải bị thần hồn liên lụy.

Ôn Tri Hành trực tiếp cẩu thiên hôn địa ám, đi ra liền vô địch.

Đáng tiếc, hiện tại hắn còn cẩu không được.

Nhưng hấp thu Bạch Hổ Chân Linh khẳng định cũng có lợi.

Hẳn là có thể mạnh lên không ít.

[Chú ý: Bạch Hổ Chân Linh này chính là bản sao, cùng Bạch Hổ Chân Linh của Mộ Dung Phong Hoa chính là đồng căn đồng nguyên, hai cái giống nhau như đúc.]

Đúng lúc này, bảng nhắc nhở bật ra.

Bản sao đồng căn đồng nguyên sao?

Trong lòng Ôn Tri Hành nhất thời khẽ động.

Cũng đúng.

Cái mình đạt được chính là tạo hóa của người khác.

Hai thứ kia hẳn là giống nhau như đúc.

Bất kể là vật sống hay vật chết.

Nói cách khác, Bạch Hổ Chân Linh của mình và Chân Linh của Mộ Dung Phong Hoa là cùng một đầu?

Hay nói cách khác là nhân bản thể.

Dù sao hai người cũng không khác nhau là được.

Ngao ô!

Phía trước, Bạch Hổ Chân Linh dùng móng vuốt điên cuồng đào lên mặt đất, đào ra một viên lại một viên tinh thạch.

Những tinh thạch này đều là những trận pháp tàn phá để lại.

Giờ phút này tất cả đều bị nuốt vào.

Quanh thân Bạch Hổ Chân Linh, bắt đầu có vầng sáng màu trắng thần dị xuất hiện.

- Quên đi, giữ lại trước, có lẽ hữu dụng.

Ôn Tri Hành suy nghĩ một chút, vẫn không hấp thu.

Hắn ngược lại không quan tâm Bạch Hổ Chân Linh này có phải vật sống hay không.

Nhưng hắn luôn cảm giác Bạch Hổ Chân Linh này sau này sẽ hữu dụng.

Đúng lúc này, Bạch Hổ Chân Linh tựa như ăn đủ rồi, hai mắt hơi nheo lại, có chút mệt mỏi.

Sau đó trực tiếp nhào về phía mi tâm Ôn Tri Hành.

Ôn Tri Hành thấy thế, cũng không né tránh.

Noi theo một đạo quang mang hiện lên.

Bạch Hổ Chân Linh trực tiếp tiến vào trong thức hải của Ôn Tri Hành.

Ầm ầm!

Trong thức hải, sấm sét vang dội.

Cửu Thiên Huyền Lôi điên cuồng hạ xuống.

Cửu Thiên Lôi Chủng biến thành Lôi Thụ cũng lớn thêm vài phần.

Ngao ô!

Bạch Hổ Chân Linh nhìn thấy mọi thứ trước mắt, hai con mắt vốn khép chặt bỗng nhiên mở ra.

Giống như vô cùng giật mình.

Cái này...…

Sau một khắc, hai mắt nó lại sáng ngời, trực tiếp hóa thành bộ dạng một con hổ đáng yêu nhào tới.

Nhảy lên trên ngọn cây Cửu Thiên Lôi Chủng.

Ngao ô~

Bạch Hổ Chân Linh phát ra một tiếng kêu thoải mái, bắt đầu lăn lộn trên cành cây.

Lực lượng Lôi Đình bốn phía bắt đầu bị vầng sáng thần dị kia hấp thu.

Ngao...…

Bạch Hổ Chân Linh nhất thời cảm thấy mỹ mãn.

Quay cuồng một cái, hai mắt híp lại, chậm rãi ngủ thiếp đi.

Chất lượng giấc ngủ này quả thực vô địch.

- Ngươi đúng là biết tìm địa phương.

Ôn Tri Hành thấy thế cũng cười, sau đó cũng không quản nó nữa.

Đúng rồi, hiện tại có Địa Linh hỏa chủng, vậy có thể bắt đầu thử luyện chế linh khí.

Ôn Tri Hành vốn định trở về chỗ ở.

Nhưng vừa nghĩ tới Tiểu Nhu có thể còn ở trong phòng mình, liền quyết định ở lại nói sau.

Nơi đây, không ai quấy rầy hắn.

Nếu trở về, có Tiểu Nhu ở đó, có một số việc không dễ làm.

Ôn Tri Hành vươn tay ra, miệng chậm rãi phun ra mấy chữ:

- Địa Linh Chi Hỏa!

Ong ong!

Địa Linh Hỏa Chủng vốn co đầu rút cổ trong khí hải lập tức phát sáng.

Trong khoảnh khắc bắt đầu nhỏ giọt loạn chuyển.

Địa Linh Chi Hỏa đỏ thẫm từ trên người nó trào ra, theo đó truyền tống ra.

Bùm!

Lòng bàn tay Ôn Tri Hành toát ra ngọn lửa cực nóng.

- Đây là Địa Linh Chi Hỏa sao?

Ánh mắt Ôn Tri Hành ngưng tụ.

Nhìn kỹ, Địa Linh Chi Hỏa rõ ràng có chút khác với hỏa diễm bình thường.

Ngọn lửa này càng nặng hơn.

Nặng nề tựa như dung nham lưu động.

- Đủ dùng là được.

Ôn Tri Hành không quan tâm Địa Linh Chi Hỏa mạnh bao nhiêu, chỉ cần thích hợp với hắn hiện tại là tốt rồi.

Sau một khắc, một cái khí đỉnh bị hắn lấy ra.

Đồng thời, còn có rất nhiều vật liệu đúc.

Những thứ này, đều là lúc trước hắn ở trong luyện khí đại điện nhặt được.

Dùng để luyện chế một ít linh khí cấp thấp hẳn là vấn đề không lớn.

- Hô... bắt đầu đi…

Ôn Tri Hành hít sâu một hơi, bàn tay đẩy về phía trước, Địa Tâm Chi Hỏa bắt đầu tiến vào khí đỉnh hừng hực thiêu đốt.

Ngọn lửa bắt đầu cháy dữ dội.

Trên khí đỉnh, cũng theo đó nổi lên từng đạo hoa văn.

Đó là linh văn khắc trên khí đỉnh.

Có linh văn này, có thể luyện chế ra vật phẩm có chất lượng tốt hơn.

Trong tay Ôn Tri Hành lại xuất hiện một cây búa khổng lồ.

Nếu là luyện khí, tự nhiên cần rèn sắt.

Đạo luyện khí của Ôn Tri Hành tuy đã bước vào cảnh giới thứ hai.

Nhưng dù sao vẫn là người mới bắt đầu.

Vẫn cần mượn ngoại vật.

Chờ kinh nghiệm của hắn đủ phong phú, hoàn toàn có thể dùng tự thân linh khí ngưng tụ thành búa, dùng cái này đến rèn luyện tài liệu.

Như vậy linh khí được luyện chế thành cũng sẽ tốt hơn.

Mỗi một chùy đều ẩn chứa linh khí của Luyện Khí Sư, tự nhiên cũng mạnh hơn những linh khí khác.

Bùm!

Ngọn lửa lại một lần nữa tăng cao.

- Chính là lúc này.

Ôn Tri Hành thấy thế, bắt đầu cẩn thận ném vật liệu rèn vào trong đó.

Một khối lại một khối tinh thiết bị đốt đến đỏ bừng.

Đông!

Ôn Tri Hành giơ đại chùy lên, đập mạnh xuống.

Trong những tinh thiết này tồn tại không ít tạp chất.

Ôn Tri Hành muốn làm, chính là không ngừng đánh đấm tinh luyện.

Đây chính là kiến thức cơ bản hắn muốn làm!

Bắt đầu rèn sắt!

……

Mà lúc này, trong sân nhỏ của Ôn Tri Hành.

Ninh San vẫn ở trong đó.

Chỉ thấy nàng không nói một lời, sắc mặt càng thêm băng hàn.

Còn Tiểu Nhu thì sắc mặt bất đắc dĩ đứng ở một bên.

Im lặng.

Đều bảo ngươi về trước.

Cứng rắn phải chờ.

Lần này thì tốt rồi, người không đợi được, tức dù sao cũng là tức đủ rồi.

Tính đến bây giờ, đã hai ngày Ôn Tri Hành không trở về.

- ...... Ninh sư tỷ, người trước...... Ngồi đi, ta đi làm chút đồ ăn cho người...…

Sau một lúc lâu, Tiểu Nhu đứng ở một bên cũng không có chuyện gì làm, suy nghĩ một chút liền tìm cái cớ lui ra.

- Hay cho ngươi một cái Vương Thủ Chân!

Ninh San không để ý tới Tiểu Nhu, cũng nhịn không được đập mạnh xuống bàn!

Nàng thật sự là không nghĩ tới.

Ôn Tri Hành thả bồ câu cho mình một ngày còn chưa tính.

Kết quả ngày hôm sau vẫn chưa trở lại.

Ngay vừa rồi, khí hải của nàng lại nứt ra một ít, làm cho thương thế của nàng lại nặng.

Như thế, nàng thật sự có chút tức giận.

Vết thương của nàng thật sự không thể kéo dài thêm nữa.

- Ninh...... Ninh sư tỷ...... Muốn...... Nếu không ngài về trước?

Tiểu Nhu ở một bên thấy vậy trong lòng lại càng kinh hoàng.

Trong lòng nàng không ngừng kêu khổ.

Nhưng nàng vẫn ở bên đến bây giờ.

Ninh San vẫn ngồi, nàng vẫn đứng.

May mà nàng cũng là tu sĩ, nếu là phàm nhân, đứng đây hai ngày hai đêm, ai chịu nổi.

- Hừ, ta chờ hắn thêm một ngày!

Nhưng mà Ninh San nhíu chặt mày, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói.

Để cho nàng hiện tại đi, thật sự là có chút không cam lòng.

Vết thương của nàng còn có thể ổn định lại.

Chờ thêm một ngày nữa.

Nàng nhất định phải đợi đến Vương Thủ Chân.

Nhất định phải đòi một lời giải thích mới được.

Nếu không làm cho mình hài lòng, Ninh San đã quyết định xuống tay thải bổ "Vương Thủ Chân"!

Mặc kệ ngươi có phải là đệ tử của Tư Nam Yên hay không.

Chọc giận nàng, cái gì nàng cũng có thể làm được.

Hiện tại nàng đã sắp bị phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc.

- Được...... được rồi...…

Trong lòng Tiểu Nhu càng thêm im lặng.

Ngươi cứng đầu như vậy làm gì.

Cứ như vậy hai người một trước một sau tiếp tục chờ đợi.

Nhưng mà, Ninh San nhất định phải thất vọng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Đến giờ vào đêm, Ôn Tri Hành vẫn chưa trở về.

Ninh San có chút không kiềm chế được tính tình, trong lòng lại vô cùng ảo não.

Lẽ ra hôm qua nàng nên rời đi.

Hoặc là nói, ngày hôm qua liền đi tìm người, nhìn xem hắn chơi trò gì.

- Tiểu Nhu.

Rốt cục, nàng nhịn không được.

- Ninh sư tỷ.

Tiểu Nhu canh giữ ở một bên vội đáp.

- Ngươi đi tìm Vương sư huynh của ngươi, nói cho hắn biết, ta đang chờ hắn.

Ninh San cắn răng, mở miệng từng câu từng chữ.

Nàng hiện tại thậm chí hoài nghi, "Vương Thủ Chân" này sẽ không phải đã chạy trốn đi.

Hẳn là không thể.

Tư Nam Yên để cho hắn tự do hoạt động, tất nhiên là có nguyên nhân.

- Cái này...... Vâng, Ninh sư tỷ, ta đi ngay đây.

Tiểu Nhu nghe vậy, hơi do dự, cũng đáp ứng.

Nàng cũng muốn biết "Vương Thủ Chân" rốt cuộc đi đâu.

Chợt, Tiểu Nhu thân hóa gió mát, nhanh như chớp chạy mất.

Nếu bình thường, Ninh San đã sớm phái người đi tìm.

Chẳng qua bây giờ là thời kỳ đặc thù, người có thể sử dụng căn bản cũng không có mấy người.

Những người này có thể duy trì vận chuyển công việc hàng ngày của Vạn Diệu Cung đã là không tệ rồi.

Nào có ai sai khiến Ninh San.

Hơn nữa, Ninh San cũng không ngờ Ôn Tri Hành lại cho mình leo cây như vậy.

Cứ kéo dài như thế, liền tạo thành tình cảnh hiện tại.

……

Tiểu Nhu vừa đi, nơi đây càng thêm vắng vẻ.

Ninh San bắt đầu khoanh chân ngồi xuống, toàn lực áp chế thương thế.

Nhưng mà nàng không nghĩ tới chính là, cho dù Tiểu Nhu đi tìm.

"Vương Thủ chân" vẫn chưa trở lại.

Ngay cả bóng dáng Tiểu Nhu cũng không thấy.

Lại là một đêm trôi qua.

Ninh San chậm rãi mở mắt.

Bốn phía một vòng nhìn quanh, vẫn không có người...…

- Vương Thủ Chân!

Ninh San nghiến chặt răng:

- Ngươi thật sự dám đùa bỡn ta!

Không được.

Vết thương của nàng thật không thể áp chế được, không thể đợi thêm nữa.

Ba ngày nay, trạng thái của nàng giảm xuống cực nhanh.

Ninh San thật sự không nghĩ ra, "Vương Thủ Chân" đùa giỡn mình như vậy có ý nghĩa gì.

Nàng tự nhiên là sẽ không nghĩ tới, người nào đó thật là đem chuyện này quên mất.

Bạn đang đọc Tiên Tử, Xin Giúp Ta Trường Sinh của Lão Bà Của Ta Thật Đáng Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy27387371
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.