Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hãnh diện

Phiên bản Dịch · 2700 chữ

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Lăng Tiên.

Nhìn hắn xử lý như thế nào.

Những hoa mầu này đối với Trần gia mà nói không đáng giá để nhắc tới, nhưng đối với Lăng gia là đồ vật liên quan đến tính mạng, không có những lương thực thu hoạch này, rất nhiều tộc nhân sẽ chết đói.

Lăng Tiên cất bước đi tới: "Đây là địa phương của Lăng gia ta."

"Hắc hắc, đó là trước đây, từ hôm nay trở đi thì không phải, địa phương hơn trăm mẫu này, đều sẽ trở thành khu vực nuôi thả chiến mã của Trần thị ta, ở đây có mười lượng bạc ròng, là tiền mua chỗ đất này, không nên nói Trần gia chúng ta cướp đoạt của các ngươi."

Bất chợt có thanh âm truyền vào tai, người nói chuyện mặc hoa phục, trên mặt đầy vẻ kiêu căng, có tu vi Luyện Thể kỳ tầng hai, lộ rõ vẻ mặt diễu võ dương oai nói.

Trần Vân Phi, Thiếu chủ Trần thị gia tộc, nghe nói tư chất rất tệ đến rối tinh rối mù, bất quá lại ỷ vào thân phận của mình, khi nam bá nữ, việc ác nào cũng làm.

Hắn so với Lăng Tiên lớn hơn mấy tuổi, có thể có tu vi ngày hôm nay, đều dựa vào lấy đan dược chồng chất lên, đều là tu vi tầng hai, nhưng một cái đỉnh phong, một cái sơ cấp, nhưng là có chênh lệch không nhỏ.

Thực lực Lăng Tiên tuy vượt xa hắn, có thể trong thời gian dài, bị hắn coi thường, khinh khi, từng bị hắn tìm mọi cách để lăng nhục, giận mà không dám nói gì, thế cho nên hiện tại tuy chính mình trở thành tộc trưởng, hắn như trước vẫn ngang ngược càn rỡ.

Điển hình là một tên quần là áo lụa.

Chỉ bỏ ra mười lượng để mua, đúng là hoang đường vô cùng.

Không nói đến mảnh đất phía Nam sườn núi này, đối với Lăng gia trọng yếu vô cùng, căn bản không có khả năng bán ra, coi như là muốn bán, dựa theo giá thị trường, chí ít mấy ngàn lượng bạc trắng cũng không có vấn đề gì.

Nhưng mà đối phương lại ra giá mười lượng, việc này không chỉ có là cố tình cướp đoạt, hơn nữa còn có ý vũ nhục.

"Đại ca, Tam thúc chính là bị hắn phái người đánh lén mới bị thương."

Đại Ngưu nghiến răng, nghiến lợi lên tiếng, nếu không phải có người ngăn lại, hắn hận không thể xông lên cùng liều mạng Trần Vân Phi.

"Tộc trưởng, không thể xúc động!"

"Đúng vậy a, Tiên ca nhi, Lăng gia ta xưa đâu bằng nay, mọi thứ lui một bước trời cao biển rộng."

"Không cần thiết gây tai hoạ!"

...

Lời Đại Ngưu lời nói còn chưa dứt, mấy vị trưởng bối Lăng gia, cũng đã bắt đầu khuyên can, những năm này Lăng gia xuống dốc, hùng tâm tráng chí của tộc nhân cũng sớm bị ăn mòn hết.

Dàn xếp ổn thỏa, được chăng hay chớ.

Nhưng còn lần này, nếu như tiếp tục coòn lùi bước, đao của người khác cũng đã gác trên cổ rồi.

Mảnh đất này nếu như bị chiếm, không biết bao nhiêu tộc nhân sẽ chết đói, sống cực khổ, lạnh lẽo.

"Tứ gia gia, các vị trưởng bối, Lăng mỗ chính là tộc chủ, cho nên kính xin nghe ta phân phó."

Thanh âm Lăng Tiên vô cùng bình thản, không chứa một chút mảy may nóng tính, nhưng lọt vào trong tai mọi người, không hiểu sao lại có một loại lực lượng uy hiếp.

Mấy vị tộc lão hai mắt nhìn nhau, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, Lăng Tiên bình thường không phải như thế a.

Nhưng mà biểu hiện của Lăng Tiên mặc dù có chút bá đạo, bọn hắn cũng không có câu oán hận, ngược lại có chút an tâm, tộc chủ một tộc, sao lại có thể không phải là nhân vật có đảm đương?

Tộc trưởng Lăng gia quyền thế rất nặng, bọn hắn tuy là trưởng bối, cũng chỉ có thể nghe theo.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người Lăng Tiên.

Vị Thiếu chủ Trần thị kia vẫn như cũ mang đầy vẻ kiêu ngạo, bộ dáng vô lại, vẻ mặt rắm thối, ta khinh người quá đáng, ngươi lại có thể như thế nào đây?

Lăng gia Hôm nay như hổ lạc đồng bằng, mà thực lực Trần gia, thì Lăng gia không thể thắng được, trong tộc chỉ tam lưu cao thủ đạt tới Luyện Thể kỳ tầng bốn, đã có hơn năm người, chiến lực như vậy, căn bản không phải Lăng gia, có thể chống lại được.

Hắn đoán chắc Lăng gia không thể làm gì được hắn.

Nhưng chỉ sau một khắc, đã có một nắm đấm to lớn xuất hiện ở trong tầm mắt hắn rồi.

"Bành!"

Trước mắt hắn xuất hiện một vùng đen tối, sao bay đầy trời, bị một quyền đánh lăn xuống dưới đất như hồ lô.

"Ngươi... Ngươi dám đánh ta?"

Trên mặt Trần Vân Phi tràn đầy vẻ khó tin, Lăng gia nho nhỏ, lại dám đánh hắn, đánh Thiếu chủ Trần thị cái này, thật chán sống.

"Đánh ngươi thì như thế nào?"

Lăng Tiên hung hăng nhổ hai ngụm nước bọt vào hắn, BA~ BA~ âm thanh hai cái tát vang lên, nghe vô cùng vang dội.

Trong toàn bộ quá trình động tác của Lăng Tiêu vô cùng mau lẹ, làm tất cả mọi người có mặt đều ngây ra.

Tộc nhân Trần thị nguyên một đám nghẹn họng nhìn trân trối, Lăng gia lúc nào trở nên to gan như vậy rồi?

Những năm gần đây khi bọn hắn gặp phải khi nhục, không phải đều là nén giận sao?

Ngay vừa rồi Đại Trưởng Lão bị đánh lén, nguyên một đám cũng không có dũng khí động thủ, như thế nào chỉ chớp mắt, lại trở nên như lang như hổ, một lời không hợp, liền dám đánh Thiếu chủ Trần thị của bọn hắn.

Mọi người Lăng gia cũng vô cùng sợ hãi, những lão tộc nhân kia đấm ngực dậm chân, đều muốn đi lên khuyên bảo, nhưng khi tiếp xúc phải ánh mắt Lăng Tiên, lại rụt rè sợ hãi.

Hôm nay Tiên ca nhi cùng với trước kia rất bất đồng, trên người có một cỗ khí độ trầm ổn.

Bọn hắn tuy rằng cảm thấy làm như vậy là không ổn, nhưng thực sự không dám cất lời khuyên bảo.

Phong cách khí phái như vậy, cho dù trên người lão Tộc trưởng, cũng chưa từng thấy xuất hiện qua.

Chung quanh đám Tộc lão đang còn mờ mịt, thì đám đệ tử trẻ tuổi, nguyên một đám lại nắm chặt nắm đấm, Lăng gia đã nén giận quá lâu, ngày xưa là Vương tộc khác họ, hôm nay lại luân lạc tới mức bị một thế gia tam lưu khi dễ cũng không dám lên tiếng.

Thật quá biệt khuất rồi!

Đám Tộc lão lớn tuổi, đã nhường nhịn thành thói quen, nhưng còn đám đệ tử trẻ tuổi thì một thân huyết khí phương cường thật khó lòng mà nhẫn nhịn...

Lúc này trông thấy Lăng Tiên đánh Thiếu chủ Trần thị một cách tàn bạo, nguyên một đám hãnh diện, mặt mày hớn hở.

Người trẻ tuổi dù sao cũng sẽ không có quá nhiều cố kỵ, lúc này đã được Tộc trưởng ủng hộ, trong nội tâm nhiệt huyết trỗi dậy, nguyên một đám cũng vung vẩy nắm đấm, hướng về tộc nhân Trần thị đánh tới.

Trong lúc nhất thời tộc nhân Trần thị một đám mặt mày biến sắc, Lăng gia mặc dù đã xuống dốc, nhưng dù sao cũng nhiều người, Trần gia cũng bất quá chỉ là tiểu gia tộc tam lưu, những gia hỏa phái tới nơi này khiêu khích càng chẳng qua là một đám thiếu gia ăn chơi mà thôi.

Bọn hắn nghĩ rằng Lăng gia sẽ khiếp nhược, chỉ có thể lùi bước, tuyệt đối không thể tưởng được lại xuất hiện ra một tộc chủ Lăng Tiên không theo nlẽ thường như vậy.

Một nước đi không cẩn thận cả bàn cờ đều thua, cả đám đều bị đánh cho chạy trối chết, rất nhanh mặt mũi bầm dập không còn đứng dậy được.

"Một đám phế vật!"

Đại Ngưu hung hăng hướng bên người đệ tử Trần thị đá một cước, nhổ ra một cỗ trọc khí trong lồng ngực, những năm gần đây, đã nhịn quá nhiều, nhưng cuối cùng vẫn bị những quần là áo lụa này khi nhục.

Hắn nhìn hướng Lăng Tiên vẻ mặt tràn đầy vẻ sùng kính, mà Lăng Phong, Lăng Vũ... Đám thiếu niên nam nữ vẻ mặt cũng đều không sai biệt lắm, nếu không có Tộc trưởng sáng suốt thần võ, bọn hắn hiện tại cũng còn bị đối phương cưỡi trên đầu khi dễ.

Nam tử hán đại trượng phu, nếu không thể khoái ý ân cừu, sống ở thế gian làm cái gì?

Nguyên bản Lăng Tiên trẻ tuổi, tiếp nhận vị trí Tộc trưởng, trong tộc một mực cũng có phê bình kín đáo, nhưng qua hành động vừa rồi, đám đệ tử thiếu niên đều vui lòng phục tùng, từng người từng người, đã triệt để ủng hộ và coi hắn là tộc chủ rất đáng tin cậy.

"Tộc trưởng, bây giờ chúng ta nên xử lý như thế nào?"

Đại Ngưu hung hăng hướng bên người đệ tử Trần thị nhổ một bãi nước bọt rồi nói, hoa mầu đều bị dẫm đạp hư hỏng gần hết rồi.

"Tiên ca nhi, không thể xúc động a, Trần gia so với chúng ta mạnh hơn rất nhiều, nếu biết được sự tình hôm nay, nhất định sẽ điên cuồng trả thù."

Tứ gia gia run rẩy bước tới, mặc dù bị khí tràng Lăng Tiên trấn nhiếp, nhưng cũng phải lên tướng khuyên bảo, miễn cho Tộc trưởng trẻ tuổi, nhất thời xúc động làm thành sai lầm lớn.

"Lăng Tiên, ngươi thật to gan, lại dám đánh ta, cha ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi, ngươi... Ngươi sẽ phải chịu tra tấn gấp trăm ngàn lần, Lăng gia các ngươi... Tất cả đều sẽ chết không yên lành."

Thanh âm la to của Thiếu chủ Trần thị truyền vào tai, tràn đầy ác độc, bất quá gương mặt hắn bị đánh giống như đầu heo, trông buồn cười đến cực điểm.

"Tứ gia gia, ngươi coi đó, loại người này, nếu buông tha cho hắn, hắn chỉ biết trở về thêm mắm thêm muối, ngươi cho là bọn họ sẽ cảm động và nhớ nhung chúng ta hạ thủ lưu tình sao?"

Lăng Tiên nhàn nhạt mở miệng.

Mấy cái tộc lão thở dài, không lời nào để nói.

"Các ngươi yên tâm, Lăng mỗ đã là gia chủ, sẽ chịu trách nhiệm với mỗi người bên trong gia tộc."

Lăng Tiên vừa nói, một bên thì mỉm cười đi tới.

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"

"Ngươi... Ngươi đừng làm xằng bậy."

Khi Lăng Tiên đến gần, tên Thiếu chủ Trần thị rất là hoảng sợ, cũng không dám mở miệng cậy mạnh nữa, hắn phát hiện tên Lăng Tiên trước mắt này, so với trong trí nhớ của hắn không hề giống nhau

Sợ một lời không hợp, đối phương liền đem chính mình ăn sống nuốt tươi.

"Ngươi... Ngươi đừng giết ta."

Cái đồ vô dụng này, rõ ràng sợ tới mức đồ cứt đái đều chảy quần.

Trên mặt Lăng Tiên lộ ra một tia chán ghét: "Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, cũng không phải là sợ gia tộc Trần thị của các ngươi, mà là làm thịt tên phế vật như ngươi, sẽ ô uế hai bàn tay Lăng mỗ."

"Ngươi..."

Trong nội tâm Trần Vân Phi vô cùng phẫn nộ, như khu chạm phải ánh mắt Lăng Tiên lại không dám nổi giận, dù muốn cất tiếng nói cũng không dám nói, sợ tên tiểu tử Ác Ma này lại cải biến ý định.

"Đại Ngưu, Lăng Phong."

"Dạ, Tộc trưởng."

Hai tên thiếu niên tiến lên trước một bước, cung kính chờ hắn phân phó, biểu hiện của Lăng Tiên đã thuyết phục bọn hắn, người thiếu niên tương đối là đơn thuần này, căn bản không có ý thức được một màn lúc này, sẽ vì Lăng gia mang đến sự biến đổi như thế nào.

Mà coi như là có ý thức được thì hắn cũng sẽ không quan tâm, ngày xưa là thế gia đệ nhất Võ Quốc, luân lạc tới tình trạng ngày hôm nay, nếu cứ tham sống sợ chết, không bằng oanh oanh liệt liệt tranh đấu một lần, dù là toàn quân bị diệt, cũng tốt hơn sống tạm như vậy.

"Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, bọn người kia đem ruộng chúng ta hủy diệt, các ngươi đi lục soát trên người bọn họ thoáng một phát coi có tài vật gì không, lấy để dùng làm bồi thường, mặt khác đem quần áo của bọn hắn cởi ra, nguyên một đám trói lại rồi ném vào trong hầm phân tắm rửa."

"Lăng... Họ Lăng, ngươi sẽ chết không được yên lành."

Tộc nhân Trần thị nghe nói tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, nguyên bản tất cả đều nhẹ nhàng thở ra, mặc dù nghe nói muốn thu lấy tài vật của bọn họ, cũng chẳng hề để ý, bọn họ đều là quần là áo lụa, trong nhà có rất nhiều vàng bạc châu báu, coi như là bị lấy một ít, cũng không sao.

Rất nhiều người đang âm thầm cân nhắc, muốn như thế nào để cáo trạng với gia chủ Trần thị, thêm mắm thêm muối, nhất định phải cho tên Lăng Tiên này nhấm nháp đau đớn gấp trăm lần nghìn.

Nào biết được cuối cùng nghe được, lại là đưa bọn chúng ném vào hố phân để tắm rửa, từng tên từng tên, lúc này mới biến sắc, có tên cất giọng chửi ầm lên, có tên lại cao giọng cầu xin tha thứ.

Nhưng mà Lăng Tiên nhìn như không thấy, bọn hắn hủy hoại ruộng đồng, sẽ làm cho tộc nhân Lăng thị đói khổ, lạnh lẽo, còn mạnh mẽ chiếm phía Nam sườn núi làm nơi nuôi thả chiến mã, mặc kệ vì mục đích gì, đều là tội không thể tha thứ.

Mình làm như vậy, xem như đã hạ thủ lưu tình.

"Hừ, lúc Lăng thị mềm yếu thì bị ức hiếp, chuyện đó đã qua rồi, đối với ta người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta muốn hắn hối hận cả đời."

Xa xa truyền đến thanh âm "Phù phù" "Phù phù", ở đây có trăm mẫu ruộng tốt, hố phân dùng cho bảo tồn phân bón cũng rất là nhiều, rất nhanh, tộc nhân Trần thị từng tên từng tên, bị hung hăng ném vào hố phân.

Những người này đều là Võ giả, như vậy đối với bọn họ sẽ không mất mạng, bất quá kinh nghiệm hôm nay, chắc hẳn sẽ để cho bọn hắn cả đời khó quên.

"Tộc trưởng, thu được thật nhiều tài vật."

Trong lòng Đại Ngưu vui vẻ, rạo rực đem nguyên một đám túi tiền đến trước người Lăng Tiên, Lăng gia hôm nay đã xuống dốc đến ăn cơm đều muốn tính toán chi li, tộc nhân mấy năm cũng khó có thể có được một bộ quần áo mới, giờ trông thấy nhiều tiền như vậy đều rất hoa mắt, nhưng không có người nào giấu giếm những thu nhập này, đều giao cho Tộc trưởng thống nhất xử lý.

Bạn đang đọc Tiên Toái Hư Không (Dịch) của huyền vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dung44
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.