Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tắc Thành Ra Oai (Hạ)-2

Phiên bản Dịch · 1974 chữ

Khoảng cách mười dặm bất quá chỉ mười lần hô hấp là tới, hiện tại chỉ trong nháy mắt đã có mười bảy tên đệ tử địch nhân từ trên không rơi xuống.

Đệ tử Diệu Âm môn thất kinh hồn vía, đồng bạn bên cạnh rơi xuống từng người. Cho dù là không chết cũng khóc thét nằm dưới đất, có kẻ không nhịn được cảm giác sợ hãi trong lòng, bắt đầu xuất ra phép thuật công kích tầm xa.

Nhưng khoảng cách còn sáu dặm, không có Kim Đan Chân Nhân pháp thuật của bọn chúng không thể phát huy tác dụng. Cho dù bay đến bên người bọn Dư Tắc Thành cũng không còn chút uy lực nào.

Phi kiếm Dư Tắc Thành vẫn tiếp tục đánh ra hết kiếm này tới kiếm khác. Lưu Quang Thuấn Tức kiếm, Chung Cực Quang Kiếm Phá, Thiên Lý Huỳnh Quang Kích, tam kiếm hợp nhất, nháy mắt một kiếm, công xa mười dặm lập tức tạo ra Thành tích như trên.

Còn cách năm dặm, lúc này địch nhân đã bị đánh rơi hai mươi tám người, mất một phần ba dọc đường, trong đó có tám tên đệ tử Trúc Cơ. Bất chợt một tên nữ đệ tử Diệu Âm môn quay đầu chạy trốn, rốt cục nàng không khống chế được cảm giác kinh khủng do bị tử vong tra tấn này.

Nàng là người đầu tiên chạy trốn, tất cả mọi người bắt đầu bắt chước, tới người thứ hai, thứ ba, lập tức dần dần xuất hiện tình huống tất cả quay đầu tháo chạy.

Lúc này một tên đệ tử Trúc Cơ hô lớn:

- Đừng chạy, hai bên cách nhau không xa, có chạy cũng không thoát, chỉ có liều mạng mới...

Đột ngột Dư Tắc Thành tung một kiếm, câu kế tiếp y không kịp nói hết, lập tức bị một kiếm này đánh nát hộ thuẫn. Tuy rằng không giết chết y ngay tức khắc, nhưng Cực Nguyên chân nguyên lực đã thấm vào cơ thể y chắc chắn phải chết không sai, đồng thời phi kiếm Dư Tắc Thành ngừng không bắn nữa.

Kẻ nào lên trước là chết, cảm giác này giống như bệnh dịch lan tràn, truyền khắp mọi người. Bọn chúng bắt đầu quay đầu chạy trốn, bay trở về được một dặm không thấy Dư Tắc Thành công kích nữa, lập tức cho rằng lựa chọn của bản thân là chính xác.

Nhưng bay thêm một dặm nữa, phi kiếm của Dư Tắc Thành lại xuất hiện. Hai dặm này là Dư Tắc Thành cố ý thả cho bọn chúng chạy đi làm cho bọn chúng có nhận định sai lầm.

Hiện tại muốn quay đầu lại đã không thể được, chỉ có thể tiếp tục chạy trốn.Dư Tắc Thành cũng không định buông tha cho đám đệ tử Diệu Âm môn dễ dàng như vậy, hắn bắt đầu giết từng tên một. Lúc này đánh giết bọn chúng dễ dàng hơn khi chúng xung phong, tinh thần của chúng đã tan tác chính là cá nằm trên thớt, tùy ý Dư Tắc Thành đánh chết.

Trên đường xung phong. Dư Tắc Thành chỉ đánh chết được chín tên đệ tử Trúc Cơ. Trong quá trình chạy trốn, Thiên Lý Huỳnh Quang Kích của Dư Tắc Thành xuất từng kiếm một, đánh ra liên tục mười tám kiếm, nhất nhất đánh chết hết tất cả đệ tử Trúc Cơ của địch. Lúc này đám tàn quân kia mới chạy được vào trong sơn môn của mình.

Trong thời gian bọn địch xung phong, do dự, tán loạn, sau đó chạy trốn, tất cả không đến sáu mươi lần hô hấp. Dư Tắc Thành đã bắn ra bốn mươi bảy kiếm, giết chết hai mươi bảy tên đệ tử Trúc Cơ, hai mươi tên đệ tử Luyện Khí kỳ.

Sau trận chiến này, lập tức tất cả mọi người biến sắc. Bất kể là người của Diệu Âm môn hay năm đồng bạn bên cạnh Dư Tắc Thành, ai nấy đều kinh ngạc. Lúc này tiếng khóc của bọn đệ tử Diệu Âm môn từ trên không rơi xuống chưa chết đang vang vọng toàn trường.

Trận chiến này Dư Tắc Thành đã trổ hết Thần uy của mình, bất quá cũng đã hao tổn không ít. Mỗi một kiếm như vậy phi kiếm nổ tung, trăm thanh phi kiếm chuẩn bị dành làm lễ vật chỉ còn một nửa, lại thêm thần thông Nhiên Huyết cũng đã sử dụng một lần. Bất quá hết thảy đều đáng giá, Dư Tắc Thành nhìn ánh mắt kính sợ khâm phục của đồng bạn cảm thấy hết thảy đều đáng giá.

Dư Tắc Thành lấy tiên tửu ra nốc như điên cuồng, bổ sung chân nguyên tiêu hao, sau đó mới nói:

- Mọi người chuẩn bị trốn đi thôi, lát nữa địch nhân trở ra, nhất định sẽ là Kim Đan Chân Nhân dẫn đầu. Tuy rằng phái ta được xưng Trúc Cơ chiến Kim Đan nhưng mấy người chúng ta hoàn toàn không được.

Bạch Tố ra vẻ cứng cỏi:

- Các vị không được, không có nghĩa là chúng ta không được. Nếu có Kim Đan Chân Nhân ra giao ba tên cho chúng ta!

Thời gian dần trôi, nhưng không thấy Kim Đan Chân Nhân xuất hiện. Chợt nghe thanh âm khàn khàn của Đạo Ngân Chân Nhân vang lên:

- Tên thứ ba, định dùng trận pháp vây khốn ta sao. chỉ nằm mơ!

Đột nhiên lúc này, sơn môn Diệu Âm môn nổ thật mạnh, đại trận hộ sơn bị tiếng nổ này phá nát. Nhìn thấy tình huống này. Bạch Tố thét lên một tiếng, ngự kiếm bay về phía sơn môn đối phương lúc này đã trở nên vô cùng hỗn loạn.

Lúc này Bạch Tố đã thi triển Nhân Kiếm Hợp Nhất, còn cách mười dặm đã hóa thành một đạo kiếm quang phóng nhanh về phía địch nhân. Vừa rồi năng lực công kích tầm xa kinh khủng của Dư Tắc Thành đã khiến nàng sinh, lòng úy kỵ, đồng thời cũng kích thích đấu chí của nàng bừng dậy.

Bọn Dư Tắc Thành cùng nhanh chóng ngự kiếm xông tới, sáu người hóa thành sáu đạo kiếm quang đánh tới. Đối phương cũng có phản ứng, lần này có khoảng hơn ba mươi tên đệ tử Trúc Cơ ngự không bay lên tiến hành ngăn chặn. Bọn chúng không nhúng tay được vào trận chiến bên trong sơn môn, đi ra bên ngoài lại bị đánh chạy trở về. Hiện tại kẻ thù trước mặt, lập tức tất cả xuất động, chuẩn bị đại chiến.

Lập tức sáu đạo kiếm quang chém giết cùng ba mươi mấy đạo kiếm quang của đối phương, không trung hóa thành chiến trường. Mà trên đống hoang tàn đổ nát của sơn môn. Đạo Ngân Chân Nhân và tên Kim Đan Chân Nhân cuối cùng của Diệu Âm môn, chưởng môn Ngữ Lạc Chân Nhân đang đứng đối điện nhau, chuẩn bị chiến đấu.

Bạch Tố xông lên trước hết, lúc hai bên còn cách chừng trăm trượng, bất chợt Bạch Tố như thái dương bùng nổ, toát ra ánh sáng chói chang. Một đạo hào quang bắn ngang không trung, tất cả địch nhân ngăn cản trước mặt nàng đều bị đánh cho tan xác hoặc bay đi, không ai địch nổi. Nháy mắt nàng đã xuyên qua trận địa địch, xông tới phía sau lưng kẻ thù.

Giống như hai cơn sóng dữ đối đầu nhau, chỉ trong thoáng chốc hai phe đã áp sát nhau chém giết. Kiếm quang bắn ra bốn phía, pháp khí bay bay, âm thanh chói tai, thỉnh thoảng có người nổ tung giữa không trung thành sương máu. Hai bên lúc này đã lâm vào hỗn chiến, đối mặt chém giết tưng bừng.

Dư Tắc Thành ngự kiếm xông về phía trước, xông vào giữa đám đông địch, kiếm quang khẽ run, lập tức hai trăm đạo kiếm quang xuất hiện, mười tám thanh Kim Dực kiếm bay tán loạn. Mỗi một thanh Kim Dực kiếm đều hóa thành một đạo lưu quang, hai đạo thành một cặp, tung hoành giữa không trung. Một mình hắn đồng thời phát động công kích về hơn hai mươi địch nhân phía trước sau mình, một mình một kiếm tung hoành.

Kiếm quang của Dư Tắc Thành không ai chống nổi bùng nổ mãnh liệt, giống như thủy triều trên biển cả. hoành hành bá đạo, hết đạo này tới đạo khác. Mỗi một đạo kiếm quang như vậy đều mang theo vài đạo kiếm khí, thỉnh thoảng còn có một đạo kiếm khí lạ từ một nơi nào đó xuất hiện, khiến cho địch nhân không thể đề phòng.

Chuyện kinh khủng hơn là sau khi kiếm quang bạo phát, chẳng những không dần dần trở nên yếu đi ngược lại không ngừng tăng mạnh, toát ra bạch quang mãnh liệt, dường như trong cả một vùng trời đất chỉ còn lại một màu sắc này.

Cường công trong nháy mắt như vậy lập tức đập tan toàn bộ công kích của địch nhân, tựa như rắn bị nắm đúng vào thất thốn, lập tức đội ngũ địch nhân trở nên rối loạn vô cùng.

Dư Tắc Thành ngự kiếm tấn công điên cuồng, chỉ trong thoáng chốc đã phán đoán được thực lực của địch nhân. Sau đó hắn lập tức chọn một mục tiêu yếu nhất, sử dụng Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết lên người y.

Kiếm quang vừa chuyển, lập tức tất cả kiếm quang công về phía địch thu về một điểm, xuất ra Linh Cưu Dẫn Sinh quyết. Dư Tắc Thành lấy năng lượng vô tận trong tương lai của mình, nháy mắt bạo phát, hình thành một chiêu Cực Đạo Kiếm Mang, phóng về phía địch nhân.

Người nọ là một nữ nhân vô cùng linh hoạt, sử một chiếc đàn tỳ bà, dung mạo thanh tú, hai tay trắng như tuyết, làn da nõn nà. Khi mọi người được nghỉ xả hơi trước mặt nàng lại là vô tận kiếm quang đánh úp tới.

Trong khoảnh khắc này, gương mặt thanh tú của nàng bất chợt vặn vẹo, làn da nõn nà ánh lên kiếm quang màu xanh, gân tay nổi vồng, liều mạng múa tỳ bà, hình thành ba mươi sáu đạo chân nguyên dao động. Nhưng hết thảy không thể cứu nàng khỏi cái chết.

Một kiếm toàn lực của Dư Tắc Thành, kiếm quang bắn về phía trước, chân nguyên của nàng bị phá tan hoàn toàn. Nhưng kiếm quang không hề dừng lại vẫn tiếp tục tấn công mãnh liệt về phía trước. Cả người lẫn đàn tỳ bà của nàng nọ lập tức bị kiếm quang đánh trúng giữa không trung, táng mạng ngay tại chỗ. Thân thể xinh đẹp kia lập tức hóa thành mưa máu đầy trời, một đạo kiếm quang lao ra khỏi làn mưa máu. Trong mưa máu kia chỉ có một cánh tay trắng nõn là còn nguyên vẹn vẫn đang siết chật lấy tỳ bà.

- Sư muội...

Một tiếng rống thê thảm vang lên dù là tiếng kêu thét vang trời khắp nơi cũng không thể nào che lấp được.Trong đám đông địch có một tên gọi to sư muội. Dư Tắc Thành quay lưng lại nhìn xem, thấy một cái trống lớn đang đánh về phía hắn. Trống này thân màu đỏ như lửa, to chừng một thước, trên mặt có khắc hình năm con rồng đang nhe nanh múa vuốt.

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac- Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Bạn đang đọc Tiên Ngạo của Vụ Ngoại Giang Sơn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.