Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Vũ Đệ Nhất Tông.

Tiểu thuyết gốc · 2295 chữ

Khác với mọi lần dong duổi trên đồng cỏ, Phương Minh lần này không có vẻ lười biếng, ngạo ngễ cưỡi trên lưng trâu như mọi khi. Hôm nay hắn để cho trâu tự do, một mình hắn ngồi trên bờ đê, bỏ mặc ánh hoàng hôn chiếu xuống nửa khuôn mặt, hắn có vẻ suy tư. Kiếp trước hắn là một lão già lãnh cảm cô độc, mãi đến cuối đời mới nhận ra những thứ quan trọng nhất thì đã muộn, kiếp trước để có thể tồn tại, hắn cũng nhẫn nhục vô cùng mới sống sót đến ngày nay, kiếp trước vì hắn quá lơ là nên mới chết đi sống lại. Ngày mai bước vào thế giới tu chân lần nữa, hắn cũng biết trước bản thân không còn là lão Huyền Vũ năm đó, hắn cũng không phải Phương Minh lúc trước, hắn là Phương Minh của hiện tại.

Một đạo độn quang rực rỡ, từ Thanh Ngưu thôn xé gió bay lên, hắn ngẩng đầu. Trên một thanh đại kiếm to lớn, có bốn người đang đứng, có hai người mặc trang phục có thiết kế hoa văn giống nhau, hai người còn lại là một đôi nam nữ, hai ngươi này hắn biết, cảnh vật dưới mặt đất dần dần trôi xa, thiếu nữ bỗng quay đầu lại, nhìn thiếu niên phía dưới như muốn khắc sâu hình ảnh hắn vào trong đầu, ánh mắt như muốn nói lời chào tạm biệt cuối cùng: “ phàm duyên từ nay kết thúc ‘’.

Dường như Phương Minh hắn cũng nhận ra cái nhìn của thiếu nữ, độn quang biến mất phía chân trời hắn mới xoay người đi, nhè nhẹ lắc đầu. Tu sĩ có thọ nguyên rất dài, đến một cảnh giới nào đó, họ sẽ nhận ra, hồng trần lúc trước chỉ như gió thổi mây bay, nhắm mắt lại, tất cả chỉ là hư vô.

Sáng ngày hôm sau, Phương gia.

Giữa đại sảnh, cha mẹ Phương Minh đang nghi hoặc nhìn một lão già, râu tóc lưa thưa, lưng còng răng vàng, quần áo cũ nát đang đứng cạnh hắn. Phụ thân hắn thận trọng dò hỏi:

-Không biết lão trượng là…

-Lão hủ là chấp sự ngoại môn Thí Thần Tông.

Lão già trả lời thần thái uy nghiêm, dường như muốn thuyết phục cha mẹ Phương Minh, khi hắn dứt lời bỗng nhiên thiên địa biến đổi, cuồng phong nổi lên, trên người lão tỏa ra khí tức nhàn nhạt, tuy chỉ là một chút nhưng cũng đủ làm cho Phương Gia gió nổi mây phùn.

Từng là tu sĩ, phụ thân Phương Minh kinh hãi vô cùng, lão già trước mắt vô cùng mạnh, chỉ khí thế vừa rồi, hắn chính là người mạnh nhất mà hắn đã từng gặp qua. Tuy hắn chưa từng nghe qua Thí Thần tông, nhưng chỉ với một cái tên quá bá đạo, một chấp sự ngoại môn cũng mạnh mẽ như vậy, hắn lập tức tin tưởng, trên đời này không biết không có nghĩa là không có, huống hồ năm xưa hắn cũng chỉ mới nhập môn tu chân mà thôi, có rất nhiều thứ mà hắn không biết.

-Thì ra là tiền bối Thí Thần tông, vãn bối thất lễ, không biết tôn tánh đại danh tiền bối để vãn bối tiện xưng hô!

Phương phụ cung kính vô cùng, vừa nói chính là khom người hành lễ, hắn cũng biết lễ tiết tu chân giới vì vậy không dám chậm trễ.

-Đạo hữu không cần khách khí, lão hủ Dương Bình, vốn dĩ không tham gia Thăng Tiên đại hội, chỉ là đi ngang qua đây, phát hiện lệnh lang ưu tú dị thường vì vậy lão hủ mạo muội thay mặt tông môn ngỏ lời chiêu thu hắn, không biết ý tứ nhị vị ra sao.

Dương Bình lão nhân rất khách khí, thái độ ôn hòa khác hẳn khí thế khi nãy.

Phương phụ lập tức xua tay:

-Không dám, không dám, Minh tiểu tử có thể vào được bổn tông đó là phúc khí của hắn, chúng ta sao dám ý kiến, chỉ mong hắn không chuốc phiền phức vậy chúng ta cũng an tâm rồi.

Phương mẫu cũng rất tin tưởng phu quân, thấy hắn thái độ như vậy cũng hiểu rằng, hai người không thể ngăn cản nhi tử rời đi được nữa, tu chân giới hiểm ác, nhi tử thì tâm lí không bình thường, chỉ sợ xảy ra chuyện.

Ngày hôm sau lão nhân kia lại đến lần nữa, lần này đôi bên chia tay trong quyến luyến. Hai người dù gì cũng là cha mẹ kiếp này, hắn tiến lên ôm mãu thân, rồi lại ôm phụ thân. Hắn bỗng dưng nghiêm nghị nhìn thằng hai người, ánh mắt sáng ngời, giọng nói tự tin vô cùng:

-Ta nhất định bình an.

]

Rồi cùng lão nhân bay đi. Mẹ hắn thẫn thờ nhìn theo phương hướng hắn biến mất thì thào: “ Hài nhi đã trưởng thành’’. Phụ thân hắn vỗ vỗ an ủi:

-Ta tin hắn sẽ không phải vật trong ao.

Nói đúng hơn hắn tin tưởng vào ánh mắt cuối cùng kia của hắn. Ánh mắt đó từ rất lâu trước hắn đã nhìn thấy ở một người.

.

.

.

Theo lão nhân phi hành cả tháng liền, cuối cùng bước đến một sơn mạch rộng lớn. Khoảnh khắc bước xuống lão nhân kinh dị không thôi nhìn Phương Minh, tiểu tử này ở nơi hẻo lánh, cũng chưa tu luyện bao giờ, chắc cũng chưa bao giờ bay luôn, thế mà hắn lại thản nhiên như không, không sợ hãi, không tò mò, ở trên không trung cảnh đẹp vô cùng hắn cũng chẳng hứng thú ngó nghiêng một cái. “ Lẽ nào ta nhìn lầm” . Lão nhân kinh nghi bất định, hướng phía trước bước đi.

Nơi này thiên nhiên hùng vĩ, cây cối xanh tươi, có núi có sông, núi cao chót vót, sông mát nước trong, cá bơi thành đàn. Chưa vào sơn môn cũng có thể thấy được nơi này đúng là phong thủy bảo địa. Bước qua mấy ngàn bậc đá, trước mắt Phương Minh xuất hiện đại môn Thí Thần tông, mà lão nhân phải nhắc nhở hắn mới nhận ra được. Đại môn gì mà rộng có một trượng, cao hai trượng, tường gạch bình phàm thì xây không thèm trát vữa, trên tấm biển gỗ mục khắc ba chữ “ Thí Thần Tông “. Mặt hắn tối lại, hắn cũng vì biết được lão nhân này là cao thủ nên mới tốn công dụ dỗ lão chiêu mộ mình, không ngờ. Cuối cùng tâm trạng hắn cũng tốt hơn vì dần dần đi vào linh khí dày đặc, khiến người ta khoan khoái vô cùng, hắn có thể chắc chắn ở nơi đây tĩnh dưỡng vài năm, cũng đủ để hắn có thể khôi phục một chút tu vi.

Hắn không phải trọng sinh, trọng sinh chỉ mang theo kí ức, trí nhớ. Mà trừ thân xác này ra hắn không khác gì mấy so với nguyên bản, hắn chính là tự mình đoạt xá mình, Phương Minh lúc trước chính là một linh hồn phân thân của hắn. Mà bổn tôn tự bạo đưa trí nhớ và kí ức cho phân thân. Nói cánh khác hắn giờ đây tu luyện không như cảnh giới tu chân nữa, hắn tu luyện chính là từ phân thân thành bổn tôn, mà bổn tôn hắn chính là Tiên Cảnh đỉnh phong.

Nhưng hắn bắt đầu cảm thấy không đúng, theo lão già đi mãi mà không thấy kiến trúc nào cả, một nơi linh khí bức người như vậy hẳn là nơi ngọa hổ tàng long mới đúng. Rất nhanh thắc mắc của hắn cũng được lí giải, trước mặt hắn là một bãi đất trống, một cái đình nhỏ trơ trọi nằm im lìm trong sương mù, đến gần thì thấy trong phòng khách, một trung niên văn sĩ đang nhắm mắt khoanh chân đả tọa, trước cửa có thanh niên gầy gò vẻ mặt xác xơ đang quét lá. Ngoài ra , chẳng có gì hết. Ngoài linh mạch tốt, nơi đây chẳng có gì cả. Thí Thần Tông, tài sản sử hữu: một linh mạch thượng phẩm, một ngôi miếu, và bốn người tính cả hắn.

Lão già thấy hắn âm trầm, thì cười to lộ ra hàm răng vàng khè:

-Hắc hắc, đừng thấy trước mắt mà thất vọng, chẳng bao lâu nữa, bổn tông chính là Thiên Vũ đại lục đệ nhất tông.

Lão già bỉ ổi này quả thật điên cuồng, hắn mạnh thì mạnh thật, nhưng một mình hắn có thể chèo chống cho tông môn đến lúc ấy?.

-Yên tâm đi, đến lúc đấy các ngươi chính là nguyên lão tông môn, là thế hệ vàng đầu tiên của bổn môn. Hắc hắc, thế nào, bây giờ ngươi chính là thủ tịch đại đệ tử đầu tiên của bổn tông, vinh hạnh biết bao.

Lão vừa cười vừa lộ ra khí tức xấu xa vô cùng, nhưng Phương Minh sau hồi ngây ngất thì lại bình thản như thường, hắn thở dài:

-Ta muốn làm lão tổ!

Lão già nhìn hắn sau đó, bò lăn ra cười, lão cười sặc sụa như lợn bị chọc tiết vậy. Mặc kệ hắn cười như điên Phương Minh vẫn chờ đợi.

Lão cười chán chê xong, lại đứng lên, tuy vẻ mặt vẫn nén cười, nhưng lão đồng ý ngay:

-Hừmm… vậy ngươi chính đệ nhị lão tổ của Thí Thần Tông ta, may cho ngươi là hai tên kia không có hứng thú làm lão tổ, nếu không ngươi chỉ là đệ tứ thôi đó.

Nói rồi lườm Phương Minh một cái như thể hắn chiếm được tiện nghi to lớn lắm vậy. Phương Minh cũng chán nản, nói làm lão tổ chỉ đề cho kiếm được cái đền bù danh nghĩa, chứ ở đây lão tổ và quét rác cũng chả khác nhau gì. Chẳng qua là đã đến đây rồi hắn cũng không muốn lãng phí thêm thời gian để đi tìm địa phương linh khí dồi dào, chứ không hắn đã phất áo ra đi rồi.

-Tốt rồi, các ngươi tu vi kém vậy tranh thủ linh mạch tốt mà tu luyện đi, ta phải ra ngoài.

Nói xong hắn mặc kệ ba người từ từ tản bộ xuống núi.

Phương Minh cũng không vội vàng, hắn tìm hiểu địa thế xung quanh, chọn một chỗ tốt nhất, sau đó chặt cây, khuân đá với ý đồ xây một chỗ ở tạm cho riêng mình. Đã chấp nhận tình cảnh như vậy hắn cũng vì mình mà làm chút công việc có ích.

Trong một cánh rừng hoang vắng có bốn đạo cầu vồng, một trước, ba sau, phi tốc cực nhanh, đạo độn quang phía trước đó là một thanh niên hắc y, sắc mặt tái nhợt. Hắn vừa thúc giục linh lực, vừa ngoái đầu nhìn về phía sau, thần sắc tuyệt vọng, bởi vì khoảng cách hai bên ngày càng gần, hắn đã sức cùng lực kiệt, không còn cách nào, hắn đáp xuống cánh rừng, ba người ba phía vây quanh hắn. Hắn nhìn ba người, dùng âm thanh khàn khàn mà phẫn nộ:

-Hắc Diện tam sát, đối địch với Liên Vân tông sẽ không có kết quả tốt?

Hắn vô cùng điên tiết, hắn phụng mệnh sư tôn làm nhiệm vụ, mà nhiệm vụ này dễ như trở bàn tay trong khi phần thưởng kia chính là trong giấc mơ hắn luôn muốn có. Nào ai đoán trước hắn vừa vào cảnh nội Hỏa Vân quốc đã bị ba tên đạo tặc nổi danh trong vùng chặn giết, mà hắn càng phẫn uất hơn là ba tên này chỉ có hai tên Luyện Khí Kì Tầng 12, tên còn lại Luyện Khí tầng 11, trọng khi hắn đã Luyện Khí tầng 13 viên mãn, chỉ cần Trúc Cơ đan hắn đã có thể trùng kích Trúc Cơ kì rồi.

Một trong ba tên đeo mặt nạ dùng âm thanh đầy từ tính mà trả lời hắn:

-Bỏ lại nhẫn trữ vật, ngươi có thể đi!

Hắc y thanh niên vẻ mặt cực kì khó coi, bỏ lại giới chỉ chính là chết nhanh hơn, nhưng ngần ngừ một chút, sau đó quyết đoán tháo giới chỉ, ném xuống trước mặt ba người. Chỉ là không đợi ba người phản ứng, chiếc nhẫn nổ tung mang theo khói bụi mờ mịt tán ra xung quanh, nhìn lại hắc y thanh niên đã bay ra xa được 15 trượng.

-Ngươi không chạy được.

Người lên tiếng lúc nãy trong tay xuất hiện một cây cung đen ngòm, hắn giơ cung lên , bắn một tiễn, mũi tên như tia chớp màu đen nháy mắt đã xuất hiện sau lưng hắc y thanh niên, trong khi hai người còn lại lao lên. Hắc y thanh niên kinh hãi xoay người, bảo kiếm chém về sau một nhát, hắc tiễn gãy đôi nhưng một nửa mũi tên theo đà cắm vào bụng hắn. Nhân lúc hắn chậm lại, hai người kia lao lên đồng thời công kích, hắc y thanh niên tay trái xuất hiện một tiểu thuẫn, tay phải cầm kiếm đón đỡ hai luồng công kích.

-Bành

Hắc y thanh niên phun máu, chưa kịp khôi phục tâm thần, thì tên đeo mặt nạ bắn tên lúc nãy chẳng biết lúc nào đã ở trước mặt. Một tay nâng lên ấn vào thiên linh cái hắc y thanh niên, tính mạng kết thúc.

Bạn đang đọc Tiên Mộng sáng tác bởi QuỳnhTương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuỳnhTương
Thời gian
Lượt đọc 216

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.