Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

11 năm tiểu sử: Yên Lão!

Tiểu thuyết gốc · 1880 chữ

Một tiểu ăn mày, một phông bạt lão trung niên. Một trước một sau đuổi theo, bóng đen lấy ra bình rượu hớp một ngụm tiêu sái trong trời tuyết rơi. Miệng r xồm xoàm được tay áo quét qua sạch đi hạt tửu. Lão lấy hơi mở miệng…

"Hoa tuyết rơi, lòng ta vẫn rực cháy. Bập bùng như lửa, lãnh khốc như băng, uyển chuyển mà nhẹ nhàng như nước chảy, nhân sinh muôn niệm duy vô niệm là hiếm thấy."

Nhóc n hạy tới, chống hai tay xuống gối mà thở"hộc" ra, cảm giác sảng khoái giữa việc vận động làm ấm lên thân thể, bên ngoài có cái lạnh xoa khắp người. Nó ngước lên nhìn lấy lão, chưa kịp gì một bàn tay lớn đã ấn đầu nó xuống giữ nguyên như vậy.

"Từ giờ ngươi gọi Vô Niệm, uống một ngụm nước, hữu duyên hữu duyên…Uống một ngụm rượu, nên phận sư đồ. Từ bây giờ trở đi về sau, Lão phu, Ngũ Yên Lão nhân…nhận ngươi làm đồ đệ quan môn!"

Người đi đường xung quanh từ lâu đã xúm lại xem có chuyện gì, ngoài hai vị mã phu vừa rồi nhận biết lấy lão trung niên, cũng có người biết đến danh tự Yên Lão là cái người nào. Cao thủ đệ nhất giang hồ trong An Hà Quốc, lực cường ví von như tiên gia, lão du ngoạn thế thái 10 năm nay mà thành danh.

Trước đó đã có rất nhiều người mong lão thu nhận đồ đệ nhưng lão khăng khăng cự tuyệt, nay chỉ vô tình gặp tiểu ăn mày mà xướng lên tuyên bố, thu nhận đệ tử trong tình cảnh này, đồng tử như mừng như tĩnh chỉ khuỵ gối, hai tay chống đất chuẩn bị bái tạ hành lễ, vẫn dứt khoát dập mạnh trán trên nền đất. "Cộp…cộp…cộp" ba tiếng rõ ràng đều đều nhưng chỉ vừa hạ trán chuẩn bị dập thêm phát nữa, vị sư phụ mới nhận của đồng tử đã ra tay.

Lão trung niên hạ người ngồi trên hai gót chân, một tay uống rượu, tay còn lại đã cản trên tuyến di chuyển của động tác dập đầu. Lão đỡ nhẹ người đồng tử cho thẳng đứng dậy, động tác thu tay tưởng chừng sẽ xảy ra nhưng nhuần nhuyễn một lực đẩy khiến cho tiểu đồng đã bị bay người lên không. Tay buông vò rượu từ lúc nào, tiếng "xoảng" vỡ của sành vang lên cùng lúc thân ảnh đen to lớn đã một tay bắt được ngang hông của đứa nhỏ. Tiếp theo, Lão xoay người khiến cho cả hai cùng nhau đáp trên mái ngói, khinh công một động đã bay vút lên, đáp xuống một mái nhà khác ở xa. Trong không gian chỉ có tiếng cười lớn sảng thanh dần kéo xa đi. Yên Lão đã khinh công cực nhanh, rời đi khu vực phố thị.

Tiếng cười lớn của bóng đen trên không trung chạy nhảy tới lui khiến cho người dân sinh hoạt bên dưới không khỏi ngước lên quan sát. Trước mắt một già một trẻ dần rõ ràng hơn hình ảnh một con nước nhỏ. Không ngờ lão nhân đang ốm lấy đồng tử cứ thế từ trên cao đáp thẳng xuống giữa thuyền. Chòng chành sắp ngã do quá bất ngờ, nhưng Yên Lão đã kịp bắt lấy nam tử đồng thời nội lực trong người tán phát chấn cho chiếc thuyền cân bằng trở lại.

Thuyền chỉ vừa ổn định lại phải phản ứng bắt lấy dị vật ném qua từ phía lão trung niên, định nhãn nhìn rõ lại thì vui sướng lắm, chính xác là một nén bạc đủ cho thuyền phu nuôi gia đình nhỏ trong 2 tháng tới.

Lão trung niên cất lời ngắt đi mạch vui mừng "Vị huynh đệ này, phiền ngươi đưa lão ra rìa ngoài Uông Châu được chứ?" Thuyền phu nhanh nhảu hiểu chuyện đối đáp dù cho vừa nãy còn hú hồn. Lần gặp được cao thủ võ giả trong giang hồ khiến cho hắn như vớ được đại gia này, nhìn vẻ của lão cũng như không muốn nói gì thêm nên thuyền phu đành buông bỏ ý định hỏi thăm thêm.

Lão trung niên nhìn lấy đồng tử bên cạnh, đôi mắt nó mở to, chắc chắc một bộ dạng phấn khích. Lão vỗ về nó, đứa nhỏ thất thần như vậy nhưng lúc nãy chẳng la hét một tiếng nào. Một già một trẻ không nói tiếng nào, chỉ thuyền phu cất tiếng hò thân thuộc. Thuyền trúc xuôi dòng chở lấy 3 bóng hình trôi về một hướng.

Ra khỏi Uông Châu, sư đồ hai người đã đều đặn di chuyển. Từ phía đông, tiếp tục mục tiêu hướng về phía sông Phách Hà để men theo, trở về tới Nhược Hà Cốc. Sông xanh núi biếc, cò bay trên đồng ruộng kéo dài tít tắp, thoáng chốc hai người đã trở về tới nơi trú ẩn của Yên Lão. Nhược Hà Cốc hiện ra trước mắt rõ ràng với cây xanh vừa phải, không chỉ có những tổ chim líu ríu mà còn hoa cỏ kì dị. Nhìn phía sau ngôi nhà tranh nhỏ hơi cũ, chính là sân bãi rộng rãi còn lấy một trụ đá được đục đẽo kĩ lưỡng. Cuối tầm mắt chính là hồ nhỏ với thuỷ sắc lam ngọc vô cùng bắt mắt, cảnh sắc xung quanh chính là đang hừng hực cảnh xuân.

“Ông lão, từ giờ ta sống ở đây ư?” giọng nói cất lên vẫn là của tiểu ăn mày ngày nào nhưng giờ đây vẻ ngoài nó sáng sủa hẳn. Tóc tai được cắt gọn, trên mình không còn quần áo rách cũ mà đã khoác lên màu xám võ phục rất vừa vặn lại còn có mèo mướp ngóc đầu ra từ trong áo ra kêu một tiếng.

Phía lão giả vẫn vậy không nói gì, trầm ngâm nhìn ngắm xung quanh mà tiến về nhà tranh mở, hành lý trên lưng lão nhìn không cồng kềnh nhưng nặng thả xuống đất chính là tiếng “ịch”. Sau 1 canh giờ dọn dẹp ổn thoả, chỉ có một chiếc giường nhỏ được bày biện cùng các vật dụng cơ bản trong nhà.

Đồng tử đi theo từ nãy giờ cũng phụ giúp một tay mèo mướp thì rúc vào góc nhà tiếp tục li bì.

Sau vài ngày ổn định quen thuộc nếp sống của nơi này Yên Lão cũng chính thức dạy cho hắn buổi đầu tiên. Trong quá trình trở về cốc lão chưa lần nào thi triển ra võ học thâm hậu của mình, chỉ có ấn tượng từ lần bái sư, đồng tử mới mơ hồ xây dựng nhận thức về việc lão mạnh mẽ ra sao.

Nhìn lại mây trôi gió thoảng, màu lá đã ngả úa, kể từ khi bái sư tới giờ cũng đã tới mùa thu. “này Yên Lão, rốt cuộc khi nào ông mới bắt đầu dạy ta chứ?”

“Phàm nhân không thể đi trên mặt nước, tu tiên giả thì có thể, nhưng võ giả thì ngươi nghĩ sao?”

“Ta nghĩ là không, nhưng mà lão có thể không?”

“Hôm nay lão sẽ cho ngươi xem một vài thứ.” Lão giả chỉ đáp một lời làm cho tiểu nhi tò mò, có lẽ vì muốn biết Yên lão có thể đi trên mặt nước hay không hoặc có thể là một thứ gì khác mà sau này hắn phải luyện theo. Lúc sau cả hai cùng nhau rời cốc mà đi về một phía. Thân hình của lão thoát ẩn thoát hiện trong phía rừng cây sẫm màu. Trên lưng cõng lấy đồng tử có phần thích thú. Chỉ hai tuần trà cả hai người nhanh chóng đi đến bên bờ của dòng sông lớn.

Khung cảnh tráng khí hiện rõ, núi non cao lớn song hành hai bờ bắc nam. Cây cối chung quanh cao vừa tầm lại có chim hạc thẳng cánh. Đồng tử có chút sững sờ bởi chưa thấy qua nơi nào to lớn như vầy.

Trong lúc tiểu nhi quan sát Yên Lão đã cởi bỏ lớp y phục thân trên, lão vỗ vai làm nó tập trung lại, “Chuẩn bị xong chưa?” âm khàn khàn cất lên, đáp lại là một tiếng ra hiệu hoàn toàn ổn của tiểu nhi.

Đứng từ xa nhìn lại, Yên Lão chỉ là nhỏ xíu so với cảnh quang nơi đây, nhưng đột nhiên “Phừng” một tiếng, từ trên người lão toát ra khí thể vô hình vặn vẹo như hơi nước bốc lên. Yên Lão đã vận nội lực khiến cho khí huyết lưu thông nhanh chóng, lực lượng vô cùng lớn giường nhu thu gọn lại trên thân thể tầm cỡ ấy của lão. Lão xuất một bước, chớp mắt lại có vết xé tạt trên sông như bị phi thạch rơi xuống nước. Thân thể yên lão mờ mờ nhanh chóng khinh tốc trên mặt nước xanh nhạt thu đã bị thu lại trong đôi mắt trố hẳn ra của đồng tử.

Nó chỉ đang quá phấn khích, lão lúc này trong mắt nó biến thái vô cùng, lão có thể di chuyển trên mặt nước đã đành, lại còn nhanh như vậy khiến cho nó không nhìn theo kịp. Yên lão ở xa đã đi thành bộ pháp, được chừng vài phút thời gian khí thế của lão lại đột nhiên bộc phát mạnh hơn. Bước chân tiếp theo được dồn nội lực phản xuống mặt nước tạo nên lực nhảy mạnh đưa lão từ sông xanh bay gần về vị trí đồng tử ngồi trên mỏm đá. Đồng tử chưa kịp mở miệng cảm thán lão đã đưa tay ra hiệu im lặng, Yên Lão vận dụng nội lực lên đến cực điểm khiến cho nhục thân phát đỏ, hơi nóng còn được đồng tử cảm nhận rõ ràng, Yên lão khuỵa một gối cùng chống tay trái xuống nền đất, tay phải lão co lại “Vộc ùng”. Chấn kình như đất rung núi chuyển, định hải bình sơn, xung quanh vài chục thước cũng bị một quyền của lão làm cho lắc lư. Vị trí đả quyền xuống bị lún sâu nứt toác ra, ngay cả mỏm đá mà đồng tử ngồi trên cũng bị nứt ra.

Cảm xúc đứa nhỏ lúc này, chỉ có thể diễn tả bằng hai từ “đứng hình”. Nó có cảm giác sợ sợ lão già này rồi, nhưng cũng rặng hỏi một tiếng phá đi sự im ắng sau cơn chấn động, “Yên Lão…xong rồi chứ?”

Yên Lão đứng hẳn dậy, vận lực thu liễm lại hoàn toàn, chỉ cười cười “Tiểu tử ngươi muốn làm được những điều vừa rồi chứ?...Ta có thể cam đoan, chỉ cần dạy dỗ ngươi 2 năm, cho ngươi lịch luyện trong cái địa phương đó…”

“là đủ để trả thù cho cha mẹ ta sao”

Lão sững lại vì không nghĩ đứa nhỏ này vẻ ngoài nhìn cười nói nhưng bên trong lại đậm sát ý như vậy. Chỉ có điều ánh mắt của nó đã rực cháy nhiệt huyết.

Bạn đang đọc Tiên Luyện Trường Sinh sáng tác bởi dogiatieutu

Truyện Tiên Luyện Trường Sinh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dogiatieutu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.