Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạo quanh nơi xưa.

Phiên bản Dịch · 2406 chữ

"...Nghe nói hắn đang ngẩm ủng hộ một ngoại thân gia tộc Võ Hầu lên ngôi vị Võ Hầu."

Theo Tuệ Tâm giới thiệu, Dương Phàm nhàn nhã nhìn Thiên Hòa Tán Nhân khí thế hung dữ lao tới.

Thấy lão đạo sĩ hồng bào kia diện mạo thường thường, tóc bạc đồng nhân, mặt đẩy màu hồng, đạp Hòa Long Độn đò rực như một vị thần tiên. Uy năng tinh thần ngập trời cùng làn sóng khí nóng bóng, làm cho vô số tu sĩ phạm vi vạn dặm run sợ.

- Quả thật là cường giả Thần Hư mới sinh ra.

Ánh mắt Dương Phàm mỉm cười, nhàn nhạt bâng quơ nói. ơ độ cao cùa hắn, đường nhiên nhìn ra được pháp lực đối phương nắm giữ.

ở tu tiên giới Đại Tần, đạt tới Hóa Thần đại tu sĩ đều là nhân vật danh chấn một phương, cũng coi như cao thủ đứng đầu.

Mà đạt tới cường giả Thần Hư, càng là cường giả trên đỉnh cao.

Tiên Loan Cửu Phong to như thế, Thánh địa tu tiên, mấy trăm môn phái lớn nhỏ, trước khi Dương Phàm đến đây cũng chỉ có một minh Bạch Vũ Lão Tiên là đạt tới cảnh giới Thân Hư mà thôi.

Theo ly tHuyết. một cường giả Thần Hư mới quật khởi, Dương Phàm cũng không cảm thấy hứng thú.

Thế nhưng nghe Dương Tuệ Tâm nói, người này lại cổ ý âm thầm can thiệp chức vị Võ Hầu Thiên Võ Châu, hắn sẽ lưu ý một chút.

Còn không đợi hắn nói chuyện.

- Tên đạo sĩ mũi trâu kia, dám trêu chọc Hỗ gia, có phải thiếu đánh hay không?

Hồ Phi rống giận một tiếng, yêu khí mãnh liệt xông thẳng trời cao. làm cho hàng loạt môn phái gần đó kinh hoàng vỡ mật. Có chút sơn môn môn phái nhỏ. dưới một tiếng rống giận này liền sụp đổ.

Trong lòng Thiên Hóa Tán Nhân đại kinh:

"Yêu khí thật đáng sợ, ít nhất đạt tới cảnh giới Thần Hư."

Truớc đó Hồ Phi tùy ý theo bọn người Dương Phàm du ngoạn giải trí cổ gắng thu liễm khí tức, nhưng vẫn bị Thiên Hóa Tán Nhân cảnh giới Thần Hư cảm ứng được.

Một tiếng rống giận này, làm cho tâm thần Thiên Hỏa Tán Nhân rung động.

Thế nhưng, nơi này cuối cùng là địa bàn cùa hắn, khí thế làm sao lại thua một cường giả yêu tộc bên ngoài tới được.

- Yêu hầu vô tri, nơi này là phạm vi thế lực Ngọc Thanh Tông ta, ngươi một yêu tu xông vào Thánh địa tu tiên Đại Tần Vương Triều, không lễ muốn chống lại tất cả tu sĩ Tiên Loan Cửu Phong này?

Thiên Hỏa Tán Nhân quát lạnh nói.

- Thiên Hỏa tiền bối, người này là khách quy Tiên Đạo Tông ta, Hồ Phi hộ pháp dưới trướng Yêu Long Hoàng.

Dương Tuệ Tâm vội giải thích.

- Tiên Đạo Tông? Yêu Long Hoàng?

Tâm thần Thiên Hòa Tán Nhân nin sợ, chợt cảm thấy mình không thể trêu chọc người này.

- Cạc cạc cạc... Lão mũi trâu. Hỗ gia ta du ngoạn chỗ này, là vinh hạnh Ngọc Thanh Tông ngươi đó.

Hồ Phi nhe răng nhếch miệng, không thèm để ý nói.

Trong lòng hắn phiền muộn phát chán, có người tới đây tìm chuyện, vui mừng còn không

kịp.

- Nào có ly này.

Thiên Hòa Tán Nhân vốn là người nóng tính, nghe lời này lửa giận xông thẳng trời cao.

Một cường giả yêu tộc cùng cấp. dám ở trên địa bàn của mình kiêu ngạo như thế.

-Vậy thì sao, lão mũi trâu ngươi muốn đánh nhau hả, Hỗ gia theo ngươi.

Hô Phi mừng rỡ, thán người nhoáng lên, một đạo sấm sét bắn ra.

Thiên Hỏa Tán Nhân chợt cảm thấy một cỗ khí cuồng bạo dã man ép tới mức hắn cảm thấy khó thở.

Trong tiếng sấm sét nổ vang, một cái quyền đầu bắn ra Lôi Hỏa đập tới như núi cao.

̀m

Thiẻn Hóa Tán Nhân miễn cưỡng dùng phất trần quét qua, thân người như giấy bị đánh bay ra ngoài, toàn thân cháy đen, cực kỳ chật vật.

"Con yêu hầu này sao lại lợi hại nhưthế!"

Chỉ một kích, Thiên Hòa Tán Nhân liền bị thương không nhẹ. cố nhịn xuống một ngụm máu tụ.

Nếu như liên tục công kích trình độ này hai ba lần, sợ rằng hắn sẽ nguy tới tính mạng.

Cùng là cảnh giới Thần Hư, thực lực hơn kém lớn như thế. đối phương hai ba chiêu là có thể giải quyết hắn, Thiên Hóa Tán Nhân thật khó mà tin.

"Con yêu hầu này. ta không thể chiến đầu gần người với nó."

Thiên Hòa Tán Nhân bừng tinh đại ngộ. lại tự an ủi thâm nghĩ.

Vù!

Thân hình hắn lui ra nhanh, kéo ra khoảng cách trăm dặm, Hóa Long Độn dưới chân bỗng run lên, liền hóa thành một con rồng lửa rất sống động, dẫn động lửa đỏ ngập trời, khí thế kinh thiên.

- Ha ha, lão mũi trâu ngươi tướng ta không có thần thông sao.

Hồ Phi cười ngã ra sau. chuẩn bị vận chuyển thần thông.

- Dừng tay.

Dương Phàm khẽ quát một tiếng.

Đây là địa bàn tu sĩ nhân loại. Dương Tuệ Tâm Ngày sau nắm giữ đại quyền Tiên Đạo Tông, còn phái đặt chân ở Thánh địa Tiên Loan Cửu Phượng, không thể để Hồ Phi gây ra mâu thuẫn với những thế lực tông phái chỗ này.

Hồ Phi nghe thế. bĩu môi lui trở lại.

Thế nhưng, thần thông của Thiên Hóa Tán Nhân đã vận chuyển tới cực hạn, chỉ có thể phát ra. Thấy yêu thú kia lui lại, còn tưởng là sợ, càng điên cuồng đua pháp lực vào.

Bỗng nhiên, oai lực ngọn lửa khóa chặt bầu trời, con rồng lửa sống động kia rít gào chấn động, khí thế kinh thiên địa.

Hồ Phi vừa xuống đất, muốn tránh cũng không kịp, chỉ có thể đổi đầu.

Hắn cũng không để ý, nhưng ngọn lửa khủng bố này có thể sẽ lan tới Đặng Thi Dao cùng Dương Tuệ Tâm.

-Hừ!

Một cái bóng mơ hồ nhu ảo chợt lướt qua trước Hồ Phi, sau lưng hiện lên ba hu ảnh.

Hư ảnh đò đậm ở giữa, nhanh chóng rung động.

Liền thấy toàn thân Dương Phàm như một người lửa. đứng vững một chỗ, vươn một tay

ra.

Vù

Con rồng lửa kia dưới một cỗ lực lượng kỳ lạ dẫn dắt, trực tiếp hút vào trong tay Dương Phàm.

Cùng lúc, ngọn lửa ngập cả hư không, toàn bộ bị Dương Phàm hút vào trong bàn tay.

Biển lửa đầy trời, bị Dương Phàm bao bọc thành một quả cầu lửa sáng.

Cái gì?

Thiên Hóa Tán Nhân hoảng sợ. tâm thần run lên. nhìn chằm chằm nam tử cả người đỏ rực. một trận thất thần.

̀m ẩm ẩm—

Khoảnh khắc, ngọn lửa ngập trời hóa thành hư vô.

Hư không tràn ngập màu đò rực, trở về bình tĩnh.

Ba hư ảnh sau lưng Dương Phàm biến mất, nhìn qua chi như một người bình thường.

Uy năng ngọn lửa Hủy thiên diệt địa kia. lại bị người này nhẹ nhàng hấp thu.

- Các hạ là người phưong nào?

Thiên Hòa Tán Nhân trợn mắt há mồm.

ở Tiên Loan Cửu Phong, ngoại trừBạch VũLão Tiên ra, lại còn có cường giả nhưvậy.

Bạch Vũ Lão Tiên, hắn cũng duyên gặp vài lần, thực lực người này sợ rẳng càng sâu không thể lường.

- Thiên Hòa tiền bối, đây là đại ca cùa ta, Dương Phàm, trưởng lão Tiên Đạo Tông.

Dương Tuệ Tâm nhận ra Thiên Hòa Tán Nhân, mỉm cười giới thiệu.

- Nguơi... Ngươi chính là Dương Phàm kia.

Thiên Hỏa Tán Nhân tràn ngập kinh ngạc, hiển nhiên cũng có nghe tới cái tên Dương Phàm.

Nghe nói cũng như mình, là cường gái mới quật khởi, chẳng qua uy danh lớn hon mình nhiều lắm.

Tuy cùng tồn tại ở Tiên Loan Cửu Phong, nhưng Thiên Hỏa Tán Nhân vẫn chưa từng gặp nhân vật truyển thuyết này, trong lòng vốn cũng không phục.

Lúc này đối phương dùng thân thể, trực tiếp đón đỡ hấp thu Hòa Long Bí Kỹ của mình, làm cho tâm linh hắn chấn động cực điêm: đối phương dường như cũng là hòa tu, nắm giữ ngọn lừa đă đạt tới một mức mà hắn khó có thể tướng tượng.

- Đúng là tại hạ.

Dương Phàm nhàn nhạt liếc nhìn hắn, nói với hai nàng phía sau:

- Đi. về tông.

Dương Phàm, Hồ Phi, cùng với hai nàng Đặng Thi Dao cũng không quay đầu, đi thẳng về Tiên Đạo Tông.

- Hoàng Phù đâu rồi?

Sau khi trở về trong tông, Dương Phàm vẻ mặt bình thản hỏi.

- Hắn vốn đi gia tộc Võ Hầu, sau này lại trở về.

Dương Tuệ Tám trả lời.

Không lâu sau. có lệnh truyền xuống,

Nam tử cẩm bào xanh, diện mạo bất phàm, bay tới trước chỗ Dương Phàm, khẽ hành lễ:

- Bái kiến Dương trưởng lão.

Khó có thể tưởng tượng, nam tử oai hùng này chính là người gầy gòm má vàng khí xua.

- Tốt. ngươi đã thăng cấp Hóa Thần hậu. vì sao còn không dựa theo kế hoạch của ta cùng Đại trưởng lão trước đó, đi kế thừa chức vị Võ Hầu?

Dương Phàm không vui không buôn nói.

- Dương dược sư, từ hai năm trước, ta đã đi, cũng được gia tộc hoan nghênh. Thế nhưng trong gia tộc còn có một thân thích nơi xa. tên là Hoàng Nhan, hắn thân có huyết mạch Võ Hầu, hơn nữa trong tộc còn có nhiều trường bối ủng hộ. vốn ta có thư tín của Đại trường lão, nhưng Thái thượng trường lão Ngọc Thanh Tông vừa lúc là sư tổ Hoàng Nham, đứng ra hỗ trợ.

- Trường lão gia tộc trước đó trục xuất ta ra khói gia tộc, hiện giờ tuyệt đối không dám cho ta kế thừa chức Võ Hầu, cho nên nhất trí nghiêng sang Hoàng Nham kia...

Hoàng Phù nói đến đây, cũng tràn ngập căm phẫn.

Hắn rõ ràng có huyết mạch Võ Hầu cao hơn, tư chất vượt xa các đời Võ Hầu, nhưng lại bị xa lánh, như thế.

Bởi vì lo lắng ở trong gia tộc sẽ bị hãm hại, hắn dứt khoát trờ lại Lăng Đinh Tiên Phong.

- Được rồi, ba Ngày sau ta theo ngươi đi xem Võ Hầu cổ Bảo.

Dương Phàm binh thản nói.

- Vâng, Dương trường lão.

Hoàng Phù mừng nhu điên, cuối cùng có người t hay hắn làm chú rồi.

Vốn Bạch Vũ Lão Tiên cũng muốn t hay hắn làm chủ, nhưng không lâu hắn sẽ rời khỏi Tiên Đạo Tông, liền giao chuyệnnày cho Dương Phàm.

Ngay hôm sau, Dương Tuệ Tâm theo Bạch Vũ Lão Tiên bế quan.

Bạch Vũ Lão Tiên quyá định dùng pháp lực quán đinh, cộng thêm bí dược một trăm lẻ tám dạng hồn chủng, trợ giúp Dương Tuệ Tâm thăng cấp cảnh giới Thần Hư.

Sớ dĩ dùng pháp lực quán đinh, là bời Bạch Vũ Lão Tiên tu luyện nhiều năm, gần như bước vào Hợp ThểKỳ. còn có pháp lực hùng hôn phong ấn trong cơ thê. vừa lúc giúp Dương Tuệ Tám xung kích.

Hai Ngày sau, Dương Phàm cùng Hoàng Phù đi ra, trực tiếp tới Võ Hầu cổ Bảo. nhưng để Hồ Phi ở lại Lăng Đinh Tiên Phong, miễn cho ra ngoài gây sự.

Hồ Phi đương nhiên không vui, Dương Phàm liền cho hắn cùng hai đại phần thân luyện

tập.

Có người để đánh, Hồ Phi vô cùng hưng phấn.

Hắn đánh không thắng bản tôn Dương Phàm, nhưng chiến đấu với hai đại phần thân, lại có dịp chà đạp một phen, nhả ra một hơi ác khí.

Võ Hầu Cổ Bảo, tọa lạc trên một mảnh binh nguyên đất vàng rộng lớn.

Ngày nay, hai vị khác không mời đi tới mành đất phồn hòa thịnh vượng này.

Tòa thành màu cồ đồng, cao đến trâm trượng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi. Võ Hầu cồ Bảo càng thêm tráng lệ, càng hiện rõ vài phẩn tiêu điểu.

Dương Phàm không khỏi hỗi ức trận chiến năm đó.

- Hoàng Phù, sao ngươi lại quay về?

Một thiếu nữ thanh lệ mộc mạc. mặt cười nhu tuyá. bay ra từ trong tòa thành.

- Hoàng Vũ Dương.

Hoàng Phù mừng rỡ gọi.

Dương Phàm cảm giác cô gái này có chút quen thuộc, lúc đó từng gặp qua ở Võ Hầu cồ Bảo. nghĩ cho kỹ, đột nhiên nhớ tới.

Thì ra, Hoàng Vũ Dương này chính là nữ đệ tử thân truyền được Hoàng Võ Hầu đã qua đời thu nuôi từ bé.

Cho dù không có huyết mạch truyền thừa, nhưng thiên phú võ học. thậm chí tu chất tu tiên của cô gái này lại ngạo thị Đại Tần.

Thời gian sáu trăm năm, nàng thăng cấp Hóa Thần đại tu sĩ, để cho gia tộc Võ Hầu suy sút, vô số con cháu ảm đạm thất sắc.

Nếu không phải nàng không có Huyết mạch gia tộc Võ Hầu, lại xuất thân là nữ, có lễ sẽ là người kế thừa gia tộc Võ Hầu.

Thiếu nữ ánh mắt vừa chuyển, rơi trên mặt Dương Phàm, thân thể chấn động, sắc mặt trắng bạch:

- Là ngươi...

Đêm hôm đó, đại chiến trước Võ Hầu cổ Bảo. cả đời nàng khó quên.

Còn nam tử này cùng một nam tử áo trắng khác, ấn dấu thật sâu vào tâm linh tu sĩ có mặt ở Võ Hầu Cổ Bảo hôm đó. trở thành một bóng ma cả đời vĩnh viễn khó phai mờ.

- Hoàng cô nương, thật là bất ngờ?

Dương Phàm lại mỉm cười nói:

- Lúc đó sau khi Dương mỗ thi triển Thái Hư Huyễn Thần, vô cùng hư nhược, là do cô có lòng tốt dẫn ta tới truyền tống trận.

Bạn đang đọc Tiên Hồng Lộ của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 290

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.