Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thái Thượng Vong Tình Quyết

Phiên bản Dịch · 2465 chữ

Đặng Thi Dao cảm thấy như sét đánh trước mắt tối sầm thân thể mềm mại mềm nhũn rồi bất tỉnh nhân sự.

- Thi Dao!

Dương Phàm sắc mặt đại biến kinh hô một tiếng, dưới tình thế cấp bách đưa tay ôm lấy nàng. Vừa rồi hắn sở dĩ do dự không muốn gặp mặt chính là vì sợ đối phương thương tâm. Nhưng Dương Phàm vẫn không nghĩ tới, chuyện này lại đả kích Thi Dao to lớn như vậy, sau khi biết được sự thật Đặng Thi Dao thương tâm muốn chết trực tiếp ngất đi.

- Không tốt. Đặng sư muội!

Thanh niên áo lam quát to một tiếng, vài tên tu sĩ Kim Đan của Nho môn phản ứng lại vội vàng vọt tới.

- Mau buông sư muội ra. Ngươi rốt cục làm gì với nàng!

Thanh niên áo lam rít gào một cỗ hao nhiên chính khí từ trên người dâng lên ép về hướng Dương Phàm.

Bá! Vèo-

Lão già nho bào tu vi đã tới Kim Đan Hậu Kỳ trở lên thân hình chợt lóe trong nháy mắt nhoáng tới trước mặt DuơngPhàm ánh mắt sáng quắc nói:

- Buông Đặng sư muội. Nếu không, cho dù liều mạng trái với phép quy Thiên Nho Đảo lão phu cũng sẽ động thủ với ngươi.

Đồng thời. một cỗ khí càng thêm tinh khiết mênh mông cuồn cuộn từ trên người lão già nho bào truyền đến mang đến cho Dương Phàm áp lực không nhỏ.

Vèo vèo vèo!

Ba tu sĩ Kim Đan của Nho môn khác lục tục bay đến. vây quanh Dương Phàm.

- Các ngươi yên tâm ta sẽ không thương tổn nàng.

Dương Phàm khẽ thở dài. Trong vòng vây của bốn tu sĩ Kim Đan hắn không có một tia kinh hoảng, chỉ là trên mặt có vài phần hổ thẹn cùng đau xót. Đồng thời hắn nâng một tay lên khoát lên trán Đặng Thi Dao nhẹ nhàng điểm hai cái.

- Ta...

Đặng Thi Dao bỗng nhiên tỉnh lại cái nhìn đầu tiên trông thấy Dương Phàm lập tức giãy khỏi tay hắn thân thể mềm mại run rẩy, lung lay muốn ngã. Dương Phàm muốn đỡ nàng lại bị đẩy ra. Nàng chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Dương Phàm trong nháy mắt lệ quang trong mắt cạn khô:

- Ngươi đi đi... Đừng tới tìm ta nữa cũng đừng mơ trở về Bắc Tần. Lần sau nếu gặp lại chớ trách ta hạ thủ vô tình.

Giọng nói của nàng càng ngày càng lạnh băng, hai chữ "vô tình" cuối cùng lạnh băng như nhập vào cốt tủy. Đặng Thi Dao kiên quyết xoay người, trong mắt phượng một mảnh lạnh lùng. chân đạp một đạo hào quang màu trắng, trong chớp mắt bay vụt phía chân trời.

- Đặng sư muội!

Thanh niên áo lam kinh hô một tiếng, lập tức đuổi theo.

- Lam Vũ, ngươi trông chừng sư muội đừng để nàng làm chuyện điên rồ.

Lão già nho bào truyền âm với thanh niên áo lam. Chợt ánh mắt hắn như kiếm lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Phàm:

- Nếu ngươi đã vô tình với nàng coi như từ nay về sau chấm dứt. Ngày sau đừng nên tới Tam Hiền Môn tìm Đặng sư muội.

- Tam Hiền Môn?

Dương Phàm hơi hơi giật mình. Mấy ngày trước hắn nghe Từ Lập nói qua đại cục Thiên Cầm Nội Hải. Tam Hiền Môn này là môn phái gần với Thánh Nho môn trong Nho mô cũng tính là một đại phái hạng nhất trong Thiên cầm Nội Hải.

- Được. Thi Dao có thể gia nhập Tam Hiền Môn ta cũng yên tâm.

Dương Phàm khẽ thở phào một hơi. Nói rồi, hắn liền chuẩn bị rời đi.

- Chờ một chút.

Nữ tu xinh đẹp nho nhã bên cạnh lão già hô gọi Dương Phàm.

- Cô nương có gì chỉ bảo?

Dương Phàm hỏi.

- Vừa rồi ta thấy ngươi và Thi Dao lén đàm luận lấy ra một cây sáo ngọc...

Nữ tu xinh đẹp nho nhã bộ dạng muốn nói lại thôi.

- Ngươi là nói. Thất Hương Ngọc Hồn Địch?

Dương Phàm bội phục ánh mắt nữ tu Nho môn này.

- Thật sự là Thất Hương Ngọc Hồn Địch!

Vị nữ tu Nho môn ngạc nhiên vui mừng đan xen khó hiểu hỏi:

- Đây là nhạc khí báu vật Nho môn vì sao ở trong tay một nam tử như ngươi? Ta còn tưởng rằng ngươi muốn đem nó tặng Thi Dao.

- Không. Đây là một vị hồng nhan tri kỷ của Dương mỗ tặng.

Dương Phàm cũng nói thật.

Nữ tu Nho môn kia tỉnh ngộ, địch ý trong mắt bớt vài phần:

- Thì ra là thà bất kỳ nữ tử nào yêu thích nhạc lý đều không thể ngăn cản được lực hấp dẫn của Thất Hương Ngọc Hồn Địch. Hơn nữa. chủ nhân của nó đều là kỳ nữ tử trên thế gian. Nàng kia đem vật này tặng ngươi, có thể thấy được tình nghĩa cùng dụng tâm.

Dương Phàm gật đầu:

- Ngươi hiểu được là tốt rồi. Hy vọng sau khi trở về, có thể giảng giải cho nàng một chút.

- Ôi... Truyền thuyết có liên quan Thất Hương Ngọc Hồn Địch, tu sĩ Nho đạo ai mà chẳng biết. Chính bởi vì như thế nàng tự biết hy vọng nhỏ bé mới đau xót muốn chết như thế.

Dương Phàm tán gẫu với nữ tu Nho môn này vài câu sau đó cáo từ rời đi.

Nhìn bóng dáng Dương Phàm rời đi nữ tu Nho môn kia khẽ thở dài:

- Đáng tiếc! Thất Hương Ngọc Hồn Địch lại rơi vào trong tay một nam tử ngoài Nho môn.

Trong mắt lão già nho bào lóe thần quang:

- Thất Hương Ngọc Hồn Địch chính là Thánh vật Nho đạo sao có thể cho phép người ngoài nhúng chàm. Vật ấy lý nên thuộc sở hữu Nho đạo. Sau khi trở về, chúng ta lập tức báo trưởng lão tông môn.

- Đặng sư muội là thiên tài vài trăm năm khó gặp của Tam Hiền Môn ta là kỳ nữ tử duy nhất có thể tranh phong cùng Nam Cung ức Tuvết trưởng lão tông môn gửi gắm rất nhiều hy vọng lớn lao với nàng. Tiểu tử vừa rồi tuyệt tình như thế đối với nàng mà nói cũng khó không phải chuyện tốt!

- Chỉ giáo cho?

Nữ tu Nho môn không hiểu chút nào. Lão già nho bào hạ giọng nói:

- Đây là một bí mật. Đặng sư muội chính là Thanh Hà Ngọc Thể có thể tu luyện mật điển vô thượng truyền thừa từ thượng cổ tới nay của Tam Hiền Môn - Thái Thượng Vong Tinh Quyết! Nếu muốn tu luyện mật điển vô thượng này, chẳng những cần thể chất đặc thù cùng thiên phú siêu nhân còn cần một trái tim công chính vô tư nhất định phải làm được vô tình, vong tình.

- Ôi! Vậy đối với sư muội mà nói rất tàn nhẫn.

Biết được tình hình thực tế như vậy, nữ tu Nho môn mặt hoa biến sắc.

Dương Phàm mang theo một tia mất mát cùng đau xót

- Ngươi đã trở lại. Lão phu chính chuẩn bị đi tầng hai, tầng ba xem xem.

Quan Tùng cười nói.

- Tầng hai, tầng ba?

Dương Phàm nao nao. Đến đây đã nhiều ngày, hắn chỉ ở tại tầng một, chưa đi tới nơi khác.

- Đúng vậy. Tử Thiên Điện chia làm ba tầng. Tầng một chủ yếu giao dịch linh đan, linh dược cùng ngọc giản công pháp. Tầng hai là các loại tài liệu, tầng ba chuyên môn giáo dịch Pháp Bảo cùng đạo cụ khác.

Quan Tùng giải thích.

- Thì ra là thế.

Dương Phàm nhẹ thở ra một hơi khó trách tại trước đó hắn chưa từng gặp đám người Đặng Thi Dao.

- Tiền bối. Tài liệu ta cần thiết cơ bản đã gom đủ muốn đi dạo quanh các nơi xem có gì cần thiết hay không.

Dương Phàm liền cùng Quan Tùng tạm thời chia tay, bắt đầu đi dạo trong Tử Thiên Điện. Chỉ chốc lát hắn đi tới tầng hai, ở đây thấy được tài liệu thiên kỳ bách quái. Có một số tài liệu nơi này dõi mắt khắp Bắc Tần gần như không có. Dương Phàm nhìn đến mức động tâm đều mua lại một chút bao gồm tài liệu luyện đan. luyện khí. Theo sau hắn lại nhìn trúng hai loại tài liệu quý báu luyện khí Pháp bảo đỉnh cấp tiêu tốn một cái giá nhất mua lại. Thời gian qua đi từng chút Dương Phàm ở Tử Thiên Điện tổng cộng bốn, năm ngày, phàm là tài liệu cần thiết đều mua một ít. Trong đó bao gồm cả tài liệu và độc vật luyện chế độc tề.

Lúc này Dương Phàm đã bắt đầu sinh ra ý muốn rời đi.

- Ngươi đợi thêm một ngày, lão phu còn có một loại đồ vật chưa giao dịch. Chờ sau khi xong. ta lại mang ngươi đến những nơi khác trên Thiên Nho Đảo để mở rộng nhãn giới.

Dương Phàm đành phải gật đầu. Mấy ngày này hắn ở Tử Thiên Điện cũng kết giao vài người, phần lớn là cường giả Kim Đan. Bậc cao Nguyên Anh cũng có, lúc trước lão già tóc trắng xóa giao dịch Duyên Thọ Đan với hắn. Dương Phàm cũng làm quen cùng lão. Lão già Nguyên Anh này họ Cổ sống hơn 900 tuổi, tu vi tới gần Nguyên Anh Trung Kỳ, hắn là tương đương với Đại trưởng lão họ Diệp của Thiên Nhạc Viên. Khi đề cập đến mình là trưởng lão Thiên Nhạc Viên, lão già đầu bạc họ Cổ kinh dị nói:

- Diệp đạo hữu là người quen cũ của ta có chút giao tình.

Đều là lão quái Nguyên Anh sống đến ngàn năm quen biết lẫn nhau cũng là bình thường. Lão già đầu bạc họ Cổ thở dài:

- Diệp đạo hữu so với ta còn hơn gần trăm tuổi, hắn hẳn là sống khoảng ngàn năm. Thọ nguyên ngàn năm đây gần như cực hạn của tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ.

- Ngàn năm chính là cực hạn?

Dương Phàm có chút khó hiểu.

- Tu sĩ Nguyên Anh KỲ đại khái có khoảng thọ nguyên một ngàn đến một ngàn năm trăm năm. Một ngàn năm là đối với tu sĩ sơ kỳ. Đương nhiên, nếu là đối với tu sĩ tu luyện công phép hệ Mộc nào đó thọ nguyên so với cùng cấp phải nhiều hơn khoảng một, hai trăm năm. Nếu là trong thời gian ngàn năm trên người có bệnh ngầm vậy thì điều đó không đúng nữa.

Lão già đầu bạc họ Cổ giải thích.

- Thì ra là thế.

Dương Phàm cũng hiểu được. Đại nạn thọ nguyên khiến vô số tu sĩ hóa thành cát bụi trong đó lại không thiếu những người đại thần thông. Nếu có đủ thọ nguyên cho dù thiên phú không tính là nghịch thiên, bất kỳ tu sĩ nào cũng có hy vọng ổn định Kim Đan, Nguyên Anh thậm chí là cảnh giới càng cao. Dương Phàm không khỏi cảm thấy may mắn. Lúc hắn bắt đầu tu luyện Tiên Hồng Quyết, thọ nguyên gấp hai cùng cấp. Nhưng mà từ khi bước vào uẩn Chủng Kỳ trong cơ thể có mọc Sinh Mệnh Lục Chủng, thể chất cường đại có thể sánh với yêu thú, về phần thọ nguyên của mình có bao nhiêu. Dương Phàm đại khái hơn tu sĩ cùng cấp mấy lần thậm chí là hơn chục lần. Có lẽ, thọ nguyên của hắn có thể sánh ngang với yêu thú. Dựa theo thọ nguyên khoảng năm trăm năm của Kim Đan Dương Phàm ít nhất có mấy ngàn năm thọ nguyên. Điều này nếu để tu sĩ khác biết chỉ sợ sẽ ao ước ghen tị. Từ sau khi bước vào uẩn Chủng Kỳ, Dương Phàm dĩ nhiên đột phá cực hạn của tu sĩ nhân loại bình thường.

- Thọ nguyên của ta tuy nhiều, nhưng nhất định phải tăng nhanh thời gian tu luyện, bằng không chờ ta trở về Bắc Tần thân nhân, bằng hữu, lão sư, đệ tử đều đã chết đi vậy thì còn ý nghĩa gì?

Dương Phàm thầm than trong lòng.

- Ta phải tranh thủ luyện chế ra Duyên Thọ Đan trung phẩm, ít nhất có thể kéo dài tuổi thọ trăm năm. Sau khi trở về Bắc Tần cho thân nhân, bằng hữu của ta sử dụng.

Dương Phàm lại thầm nghĩ.

Tu luyện Tiên Hồng Quyết, Dương Phàm nắm giữ sinh mệnh tự nhiên. Khai Quang Tịnh Thế Diễm có thể cướp đoạt sinh mệnh thọ nguyên của sinh linh khiến mọi thứ héo rủ hoặc bị tinh lọc. Lúc trước ở quãng trường Cửu u, Khai Quang Tịnh Thế Diễm nháy mắt cướp đoạt hai mươi năm thọ nguyên của Sở Vân Hàn.

- Hiện tại ta tu luyện đến bậc cao thực lực cường đại hơn trước kia không biết bao nhiêu lần. Không biết Khai Quang Tịnh Thế Diễm này có uy lực như thế nào.

Dương Phàm không khỏi có chút chờ mong. Nhưng là loại át chủ bài sát thủ giản này hắn sẽ không dễ dàng sử dụng. Ngày sau nếu gặp được cường giả thọ nguyên sắp hết nếu đánh không lại. có thể dùng điều này để uy hiếp. Chính khi Dương Phàm đi dạo quanh Tử Thiên Điện cũng kết bạn với vài vị đạo hữu bậc cao. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy được một cỗ hàn ý không tên. trong lòng rùng mình một cái. Cảm quan của Dương Phàm cường đại chỉ thiếu một bước có thể dung nhập thiên địa. Bất kỳ một ý niệm ác ý nào đối với hắn chỉ cần ở gần đó đều không tránh được cảm quan linh mẫn của hắn.

- Đây là...

Dương Phàm lập tức triển khai Toàn Tri Cảm Quan. Rất nhanh, hắn tìm được nơi phát ra cỗ hàn ý kia. Trong một góc của Tử Thiên Điện này, một lão già khô gầy âm trầm đang lạnh lùng thoáng nhìn trên người Dương Phàm.

- Âm Hồn thượng nhân!

Trong lòng Dương Phàm sinh ra cảnh báo đồng thời cũng cảm nhận được một nguy cơ.

Bạn đang đọc Tiên Hồng Lộ của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 178

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.