Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bình tĩnh, bình tĩnh!

Phiên bản Dịch · 2343 chữ

Mức độ nổi tiếng của dược sư vượt xa trình độ tưởng tượng của Dương Phàm. Đồng thời, thanh danh tam đại thần y kinh đô cũng kích khởi lòng hiếu kỳ cùng dục vọng so đấu của Dương Phàm, thật đúng là muốn kiến thức một chút. Chỉ là vị Đông Phương dược sư Yến vương phủ thần bí, hơn phân nửa thời gian cũng không có ở trong phủ, điều này làm cho hắn thoáng có chút thất vọng.

Đi qua cầu kiều trên dòng sông nhân tạo phía trước là một lâm viên hoa nở chim hót, phòng ốc hơi rải rác, mặc dù không tính là hùng vĩ đồ sộ, nhưng hơn ở cảnh trí hợp lòng người, hoàn cảnh càng thêm u tĩnh.

- Nơi này có không ít khách liêu vương phủ, trong đó có không thiếu người tu tiên.

Trịnh Lão Tiên cười cười nói.

Thần thức Dương Phàm chỉ tùy ý đảo qua, liền phát hiện người tu tiên ở nơi này đã có hơn mười vị, đây chỉ là kết quả quét qua khu vực gần nhất. Đương nhiên, người tu tiên hưởng lạc nơi thế tục hơn phân nửa đều là dòng Luyện Khí, đa số đều đã có tuổi. Tu sĩ trẻ tuổi như Dương Phàm, Trình Vân Phi thì ít hơn. Không bao lâu sau, ba người tới một tòa biệt viện u tĩnh, bên trong trồng đủ loại hoa cỏ, tản ra mùi hương nhàn nhạt.

- Dương dược sư, mời vào. Biệt viện này chính là chỗ lão phu ở, coi như rộng rãi, ngài ở nơi này cũng không sao. Nếu như có ý, ta có thể đề cử ngài với tổng quản vương phủ, lấy thân phận dược sư Luyện Khí Kỳ của ngài, kiếm một thân phận khách liêu hẳn cũng không khó.

Trịnh Lão Tiên khách khí nói.

- Việc này không vội, tuy nhiên tạm thời xem ra Yến vương phủ vẫn là một lựa chọn không tệ.

Dương Phàm gật đầu, được Trịnh Lão Tiên an bài nhanh chóng vào ở một gian phòng, cũng có nha hoàn vương phủ phụ trách sinh hoạt.

- Vậy đạo hữu cứ ở nơi này một thời gian, Vân nhi hiện giờ con không cần vẽ phù liên tục theo Dương dược sư dạo vương phủ hay kinh đô đi.

Trịnh Lão Tiên phân phó.

- Vâng, gia gia.

Trịnh Vân Phi lộ vẻ vui mừng, ngày thường hắn bị Trịnh Lão Tiên quản thúc rất nghiêm ngặt khó có được một ngày rãnh rỗi.

- Thật tốt quá!

Đợi Trịnh Lão Tiên đi rồi, Trịnh Vân Phi như con chim thoát khỏi lồng giam cực kỳ vui vẻ, thiếu chút nữa ngữa mặt hét to lên, vẻ mặt hưng phấn nói:

- Dương dược sư, huynh quả là phúc tinh của đệ. Nếu vừa đến kinh đô để đệ theo huynh đi dạo một vòng.

- ừ, Được. nhưng mà phải cẩn thận, gia gia đệ còn ở trong phòng kia.

Dương Phàm cười hì hì nói, thầm nghĩ:

"Đứa nhỏ đáng thương, xem ra bị nghẹn họng rồi!"

- A!

Trịnh Vân Phi vội che miệng lại, vẻ mặt khẩn trương nhìn gian phòng gia gia.

- Bình tĩnh, bình tĩnh.

Dương Phàm không nhanh không chậm nói:

- Gia gia của đệ hiện giờ đang thử công hiệu Tử Thanh Hào Mao Bút, trong phòng đã bố trí cấm chế rồi

Trên thực tế thần thức của hắn đã sớm tiến vào trong phòng Trịnh Lão Tiên, phát hiện Trịnh lão đang tập trung tinh thần vẽ bùa, mặt lộ hồng quang, phù bút đang sử dụng tự nhiên là Tử Thanh Hào Mao Bút vừa mới giao dịch.

- À! Cảm ơn.

Trịnh Vân Phi nhẹ thở dài một hơi, thoáng có vẻ tiếc nuối nói:

- Đáng tiếc kinh nghiệm hỏa hầu của đệ không đủ, khẳng định gia gia sẽ không để cho đệ sử dụng Tử Thanh Hào Mao Bút.

Dương Phàm mĩm cười:

- Trịnh lão ăn muối còn nhiều hơn đệ ăn cơm, ngâm mình đại đạo mấy chục năm còn đệ mới nhập đạo bốn năm năm. Bằng thiên phú của đệ, không tới mười hai mươi năm là có thể siêu việt toàn diện gia gia đệ rồi.

- Hắc. điều này là khẳng định, đến lúc đó ta không cần mỗi ngày phải bị ngài ấy quản lý nữa.

Trịnh Vân Phi cười hắc hắc thoáng có mấy phần ngây thơ.

- Dương dược sư, đệ thấy tu vi và tuổi của huynh đều cao hơn đệ, người cũng ổn trọng hơn không bằng đệ gọi huynh là Dương đại ca đi.

Trịnh Vân Phi nói có pha lẫn vẻ chờ mong.

Dương Phàm mĩm cười:

- Vân Phi tiểu đệ, đệ dẫn ta dạo một vòng vương phủ đi

- Được, Dương đại ca.

Trịnh Vân Phi mừng như điên, cảm thấy Dương Phàm có một cỗ khí tức làm cho người ta cảm thấy thân thiết, lần đầu tiên gặp hắn liền có ấn tượng khá tốt.

- Dương đại ca, đệ nói cho huynh, diện tích phủ đệ vương phủ rất lớn, đi dạo hai ngày cũng không nhất định có thể thấy hết cảnh vật...

Trịnh Vân Phi nước miếng tung bay bắt đầu giảng giải.

Hai người đi một vòng quanh khu khách liêu, sau đó lại đi qua cầu kiều sông nhân tạo trước đó đi vào trong khu vực người thế tục vương phủ.

" Thế tục thế tục này, thật đúng là biết hưởng thụ mà!"

Dương Phàm thưởng thức nha hoàn người hầu lui tới trong vương phủ cùng với các loại kiến trúc khí phái xa hoa vô cùng. Tu sĩ Luyện Khí Kỳ bình thường, nếu như ở lại nơi này, hưởng thụ nửa đời người, đó cùng là một dụ hoặc không nhỏ.

Lúc đi tới chỗ một hành lang, phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng kêu nhỏ:

- Mau tránh ra, nhanh tránh đường cho ta đi xem nhị tỷ!

Phía sau truyền đến một mùi hương nhàn nhạt và tiếng gió thổi giống như có người đang chạy nhanh. Dương Phàm hết sức bình tĩnh hơi nghiêng người, ung dung nhàn nhã nhìn phía sau.

- A!

Tốc độ người kia cực nhanh, Trinh Vân Phi cũng không có cảm quan linh mẫn vô cùng như Dương Phàm cộng thêm đang nước bọt tung bay giảng giải bất ngờ không đề phòng bị người phía sau đụng trúng.

- Ai da!

Hai tiếng kêu thảm vang lên, phía trước Dương Phàm chợt truyền đến một tiếng "Phốc thông", một thiếu nữ cung trang phía sau đè Trình Vân Phi ngã xuống đất, hai người lập tức bị chút vết thương nhẹ.

Ngao!

Trịnh Vân Phi rên rĩ một tiếng, còn thiếu nữ cung trang ngây ngốc thoáng cái, chợt lấy tay bưng trán sưng đỏ, lập tức nức nở:

- Ngươi... ngươi...

- Còn đè trên người ta mau đứng lên!

Trịnh Vân Phi vừa mắng to đẩy thiếu nữ cung trang kia xuống. Mà khi hắn xoay người nhìn dung mạo như hoa như ngọc của thiếu nữ, không khỏi ngẩn ra chợt kinh hô một tiếng:

- Tiêu quận chúa!

- Là ngươi!

Thiếu nữ cung trang hiển nhiên nhận ra Trịnh Vân Phi. Trịnh Vân Phi đỏ mặt. nói năng lắp bắp:

- Ta, ta không phải cố ý.

- Kẻ nào, dám ám sát quận chúa!

Đúng lúc này phía sau truyền đến mấy tiếng quát to, bốn năm thị vệ vương phủ nhìn chằm chằm hai người Dương Phàm.

"Soạt" một tiếng, mấy thị vệ này lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xông tới đây, bảo đao trong tay lập tức đặt lên cổ Dương Phàm cùng Trịnh Vân Phi.

- A. các ngươi hiểu lầm rồi!

Trịnh Vân Phi bị dọa mặt mũi trắng bệch, vội vàng giải thích. Cảm nhận lưỡi đao lạnh lẽo trên cổ, Dương Phàm nao nao.

- Bình tĩnh, bình tĩnh.

Dương Phàm vẻ mặt bình tĩnh, hỏi ngược lại:

- Chúng ta rất giống thích khách hay sao?

- Ngươi... ngươi không được cử động!

Thị vệ cầm đao kia tay hơi run lên, thoáng cắt vỡ da Dương Phàm huyết quang chợt lóe lên. Thế nhưng vết thương kia chỉ trong nháy mắt liền khôi phục lại, làm thị vệ này há to miệng, vẻ mặt không thể tin được.

- Ta có cử động sao?

Dương Phàm có chút phẩn nộ.

- Không... không có?

Thị vệ có chút sợ hãi.

Bốp!

Dương Phàm nhẹ nhàng vung tay lên đánh bay thị vệ ra ngoài, cả người hắn hóa thành một bóng đen, "vù" một tiếng biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người. Một lúc lâu sau, xa xa truyền đến một tiếng "bõm", bọt nước tung lên, hiển nhiên là có người rơi xuống nước.

A!

Mấy thị vệ khác thấy tình cảnh như vậy, liền ngây ra như phỗng. Tiểu quận chúa cùng Trịnh Vân Phi cũng dùng ánh mắt không phải là người nhìn về phía Dương Phàm.

- Tiểu quận chúa! Cô nhanh bảo bọn họ bỏ vũ khí ra đi.

Trịnh Vân Phi nhanh chóng tỉnh táo lại, yếu ớt nói.

- Mấy người các ngươi, nhanh cút ra đi, bọn họ đều là khách quý vương phủ.

Tiểu quận chúa cũng đỏ mặt, kêu quát một tiếng.

- Vâng, vâng.

Mấy thị vệ run như cầy sấy rời đi.

Lúc này, Trịnh Vân Phi cùng tiểu quận chúa mới đứng lên, vẻ mặt xấu hổ.

- CÔ... Cô không sao chứ?

Trịnh Vân Phi nói, ánh mắt nhìn về phía tiểu quận chúa có chút né tránh.

- Hu hu hu. trán của ta!

Tiểu quận chúa sờ trán hết sức đau đớn nói, nước mắt tuôn rơi như hạt châu.

- Vậy... vậy phải làm sao bây giờ?

Trong lòng Trịnh Vân Phi rối loạn.

- Chỉ là một chút ngoại thương rất nhỏ mà thôi.

Dương Phàm liếc mắt. bình thản nói.

- Hu hu hu.

Tiểu quận chúa bưng cục u đỏ trên trán. khóc càng lớn hơn:

- Như vậy bảo ta làm sao đi gặp người nữa?

- Dược sư! Ta đi gọi dược sư!

Trịnh Vân Phi khẩn trương nói:

- Tiểu quận chúa, cô chờ đã. ta lập tức đi gọi dược sư cho cô.

Trịnh Vân Phi vừa dứt lời, liền xoay người chạy đi tìm dược sư vương phủ. Chẳng qua, Trịnh Vân Phi vừa chạy được hai bước, bỗng nhanh chóng ngừng lại, thân người nhoáng cái liền chuyển ánh mắt lên người Dương Phàm:

- Dương đại ca!

Dương Phàm như cười như không nhìn hắn, không có ý ra tay.

- Người còn không đi gọi dược sư?

Tiểu quận chúa cong môi tức giận nói.

- Dương đại ca, cầu huynh thương xót đi mà!

Trịnh Vân Phi đáng thương hề hề nói.

Dương Phàm gật đầu:

- Được rồi!

- Hắn...

Tiểu quận chúa liền vô cùng hoảng sợ liên tục lùi về sau trong mắt lộ ra sợ hãi thật sâu. Vừa nãy tình cảnh Dương Phàm vung tay lên liền đánh bay thị vệ, lúc này còn đang chiếu lại rõ ràng trong đầu nàng.

- Đừng qua đây...

Tiểu quận chúa giọng run run nói, liền khóc đến hoa lê * vũ, khẩn trương ôm chặt Trịnh Vân Phi.

- Tiểu quận chúa, Dương đại ca là một vị dược sư là người rất tốt.

Trịnh Vân Phi vươn tay đẩy nàng tới trước mặt Dương Phàm. Lúc này, Dương Phàm nhẹ nhàng nâng tay về phía nàng.

- A!

Tiểu quận chúa bị dọa đến nổi mặt nhỏ tái nhợt, lập tức nhắm hai mắt lại giống như đã dự đoán hình ảnh mình sẽ bị Dương Phàm đánh bay. Tuy nhiên tình cảnh trong dự liệu cũng không xảy ra. nàng chỉ cảm thấy trên trán mát lạnh hết sức thoải mái giống như có một dòng suối mát chảy qua lại được một trận gió nhẹ vờn quanh.

- Tốt rồi.

Dương Phàm thu tay lại, cười dài nhìn tiểu quận chúa bị mình dọa tới sắc mặt trắng bệch, cảm giác nha đầu này thật là cổ quái tinh linh.

- Ta không sao?

Tiểu quận chúa mở mắt phát hiện Dương Phàm đứng ở trước người, mà mình cùng không bị đánh bay như nàng tưởng tượng.

- Hả? Trán của ta?

Nàng đột nhiên vươn tay sờ sờ trán phát hiện vốn chỗ sưng đỏ lại trơn bóng, phần da kia lại còn sót vài phần mát mẻ ôn hòa hết sức thoải mái.

- Nhanh! Nhanh! Lấy gương tới đây.

Tiểu quận chúa mừng rỡ kêu lên.

- Ta... ta có.

Trịnh Vân Phi lấy từ trong túi trữ vật ra một mặt gương đồng đưa cho tiểu quận chúa. Ánh mắt Dương Phàm liếc nhìn mặt gương đồng, không khỏi chuyển ánh mắt quái dị nhìn về phía Trịnh Vân Phi.

- Hắc hắc, đây là pháp khí đối phó quỷ vật.

Trịnh Vân Phi có chút xấu hổ nói.

- Tốt rồi, thật sự tốt rồi! Phần da chỗ đó hình như còn trắng nõn hơn trước nữa!

Tiểu quận chúa vui mừng nhảy nhót, tùy tiện ném gương đồng sang một bên.

- Đừng!

Trịnh Vân Phi bay người phóng tới, chỉ miễn cường chạm tới mép chiếc gương đồng.

Răng rắc!

Gương đồng vỡ tan, dù sao chỉ là loại pháp khí đặc thù, uy năng chỉ dựa vào trận pháp bên trên, bản thân không có thuộc tính kiên cố. Theo gương đồng vỡ tan, lòng Trinh Vân Phi cũng nát, tru lên:

- Gương đồng của ta!

- Bình tĩnh, bình tĩnh.

Dương Phàm an ủi:

- Chỉ là một mặt gương đồng mà thôi.

Bạn đang đọc Tiên Hồng Lộ của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 252

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.