Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nê Thạch Trư (1)

1895 chữ

Tiểu Ảnh quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Lý đại lão bản vững vàng ngự giá trên phi kiếm, bộ dáng an nhàn thoải mái, rảnh rỗi sửa sang lại mái tóc bị gió làm cho rối loạn, thiếu chút nữa đã tưởng trên trán hắn có khắc bốn chữ “lão tử đẹp trai”. Tiểu Vật cũng mang theo dáng vẻ thoải mái như chủ nhân, phảng phất như một con heo nhỏ nằm trên vai Lý Thành Trụ, hai mắt lim dim đầy vẻ hưởng thụ.

Tiểu Ảnh nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng nảy sinh nghi vấn, bèn cất tiếng hỏi:

- Ngươi không cảm thấy mệt mỏi hay sao?

Lý Thành Trụ đang hưng phấn nghĩ lại một phen đại chiến trên giường lúc trước với Cổ Linh Lung, chợt nghe Tiểu Ảnh cất tiếng hỏi bèn quay đầu nhìn sang quan sát. Chỉ thấy Tiểu Ảnh hô hấp đã trở nên khẩn trương, mồ hôi lấm tấm trên trán, hắn lấy làm kỳ quái, bèn hỏi:

- Cô mệt mỏi lắm ư?

Tiểu Ảnh chu miệng thở hồng hộc nói:

- Nói nhảm vừa thôi, bay liên tục ba ngày mà tỷ tỷ vẫn chưa hạ lệnh cho nghỉ ngơi, không mệt mới là lạ. - Đoạn liếc mắt tức giận nói tiếp:

- Sức lực của ngươi quả thật là phi thường. Ngay cả ta cũng cảm thấy mệt mỏi, tai sao ngươi lại thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra vậy?

Lý Thành Trụ mỉm cười dâm đãng nói:

- Sức khỏe của ta đương nhiên rất tốt. Cô có muốn thử không?

Khuôn mặt Tiểu Ảnh vốn ửng hồng, nghe được câu nói của hắn lại càng đỏ hơn, khẽ mắng một tiếng:

- Vô sỉ!

Ngay lúc này thì Cổ Linh Lung ngừng lại, quay người lại nói:

- Các vị, tranh thủ nghỉ ngơi một chút cho hồi phục sức lực! – Nói xong lập tức dẫn đầu mọi người hạ xuống đất.

Đám cao thủ Phân Thần kỳ lúc này mới thở phào một hơi. Đi liên tục như vậy ba ngày, bọn họ cơ hồ không thể chịu đựng thêm được nữa.

Đáp xuống mặt đất, Cổ Linh Lung lấy ra mười sáu khối thượng phẩm thạch bày ra Bát Quái Đại Tụ Linh trận để cho mọi người ngồi trong khôi phục sức lực.

Lý Thành Trụ cũng không hề khách khí đặt Tiểu Vật sang một bên, vận khởi pháp quyết Tụ Linh Điển Tàng hấp thu linh khí.

Mọi người được nghỉ ngơi nửa ngày để khôi phục sức lực. Đáng ngạc nhiên là Lý Thành Trụ có tu vi thấp nhất lại là người mở mắt ra đầu tiên.

Hắn vừa mở mắt ra đã phát hiện ánh mắt Cổ Linh Lung đang sững sờ nhìn mình. Có lẽ nàng không thể nào nghĩ ra hắn có thể khôi phục sức lực nhanh như vậy. Bất quá hắn nào thèm quan tâm đến điều đó. Hắn há miệng, để lộ ra hàm răng trắng bóng của mình, nhoẻn miệng nhìn Cổ Linh Lung cười hì hì.

Cổ Linh Lung đành giả vờ như không nhìn thấy gì, ánh mặt lập tức chuyển dời đi nơi khác.

Lý Thành Trụ thấy vậy chỉ bĩu môi, quay sang quan sát chúng nhân xung quanh. Người tại nơi này đã có một nửa từng mua phi kiếm của hắn. Ngay cả ba huynh đệ sinh ba Độ Kiếp kỳ cũng có mặt. Nhìn thấy ba người này, hắn lại nhớ đến đoạn đối thoại của Tiểu Ảnh và Cổ Linh Lung tại phủ Thành chủ, hiểu được ba người này đã từng được Cổ Linh Lung cứu mạng.

Một lát sau, sáu vị cao thủ Đại Thừa kỳ cũng đã điều tức xong. Gã bạch y nhân có ác ý với Lý Thành Trụ cũng nằm trong số đó. Điều này làm cho Lý đại lão bản cực kỳ khó chịu. Vì vậy hắn hung hăng trừng mắt nhìn tên bạch y nhân một cái.

Bạch y nhân cũng không hề e ngại, trừng mắt nhìn lại hắn. Bất quá đã không còn phát ra công kích tinh thần. Nguyên nhân chủ yếu là vì Cổ Linh Lung đang ở ngay đó, không thể tùy tiện ra tay.

Bạch y nhân đứng dậy, đi đến trước mặt Cổ Linh Lung chắp tay nói:

- Đại nhân!

Cổ Linh Lung hé đôi môi anh đào hỏi:

- Nghỉ ngơi đã khỏe rồi ư?

- Đa tạ đại nhân quan tâm! – Bạch y nhân mặc dù trả lời đại nhân nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Cổ Linh Lung.

Cổ Linh Lung gật đầu mỉm cười:

- Lần này triệu tập viễn chinh có thể thuận lợi như vậy cũng là nhớ có Thu Phong ngươi ra tay hỗ trợ.

Nguyên bạch y nhân này gọi là Thu Phong. Lão tử nhất định nhớ kỹ. – Lý Thành Trụ trong lòng hậm hực lẩm bẩm.

Thu Phong nhìn thấy Cổ Linh Lung mỉm cười với hắn, nhất thời mừng rỡ không thôi, hớn hở tiếp lời:

- Chỉ là góp chút sức mọn mà thôi. Nếu không phải đại nhân thường ngày xem tu tiên giả trong thành như người một nhà thì cho dù Thu Phong có muốn giúp cũng tuyệt không thể nào có hiệu quả tốt như vậy.

Cổ Linh Lung đối với trò vỗ mông ngựa của Thu Phong cũng không hề cảm thấy khó chịu, vẻ mặt thản nhiên nói:

- Ồ, ta cũng chỉ là chỉ đạo họ sơ qua một chút về vấn đề tu hành. Đây chỉ là chuyện một người ở địa vị quản lý nên làm.

Thần sắc Thu Phong chợt trở nên trang trọng nói:

- Đại nhân, người mới phi thăng Tiên giới trong thời gian hai năm nên có nhiều điều chưa biết đến. Tiên giới mặc dù mười phần đều là linh khí, là vùng đất sơn thanh thủy tú, địa linh nhân kiệt. Tuy nhiên những tu tiên giả cấp thấp lại không hề có phương pháp tu tiên hữu hiệu. Hơn nữa những tu tiên giả ở cấp bậc cao hơn lại không hề quan tâm, coi trọng đến tầng lớp phía dưới. Muốn được họ chỉ điểm quả thực là một việc rất khó. Cho nên cả thành đối với việc chỉ điểm của đại nhân cho tu tiên giả trong thành đều cảm thấy đây thực sự là một lợi ích không nhỏ.

Cổ Linh Lung ngạc nhiên “ồ” lên một tiếng. Điều mà Thu Phong vừa nói quả thật nàng không hề biết đến. Điều đó đối với suy nghĩ của nàng tại Tiên giới hoàn toàn bất đồng.

Nghĩ đến đây, Cổ Linh Lung lại thở dài, một chút tiếc nhớ đến quê hương dưới phàm giới nổi lên trong thâm tâm.

Mặc dù tại quê hương của nàng không có linh khí dày đặc như Tiên giới, mặc dù giữa các môn phái cũng thường xảy ra tranh đấu nhưng việc người có tu vi cao chỉ điểm cho người có tu vi thấp tiến bộ chỉ là một chuyện hết sức thường tình.

Xem ra nơi nào thường xuyên xảy ra đấu tranh như Tiên giới thì không thể thuần khiết được.

Thu Phong lúc này lại khom lưng nói:

- Đại nhân, Thu Phong đại biểu cho tu tiên giả trong thành xin đa tạ đại nhân.

- Đa tạ đại nhân! – Năm vị cao thủ Đại Thừa kỳ cao thủ kia lúc này cũng đã đi đến trước mặt Cổ Linh Lung khom lưng xuống, thần sắc nghiêm trang cảm tạ vị đại nhân của mình.

Cổ Linh Lung chỉ khẽ nhíu mày, phảng phất như bất mãn đối với sự ích kỷ của Tiên nhân trên Tiên giới. Sau đó phát ra một đạo tiên linh khí nâng sáu người trước mặt đứng thẳng dậy:

- Các vị không cần đa lễ như vậy. Sau này có vấn đề gì không hiểu rõ cứ tìm đến ta.

Sáu người nghe xong những lời này, đồng loạt mừng rỡ, khom người cảm tạ một lần nữa.

Lý Thành Trụ đứng một bên chỉ cười lạnh, đoạn xách lỗ tai Tiểu Vật lên tếu táo nói:

- Nói mi ngu cũng đúng, đến lúc bị người ta bán đứng thì xem mi còn có thể giúp người khác được không!

“Chi chi! – Tiểu Vật khua khua loạn xạ hai chân kháng nghị.

- Hừ, lại già mồm với ta à! Đừng quên mi thuộc về ta đấy. – Lý Thành Trụ tức giận quát lên.

“Chi chi!”

Cổ Linh Lung nghe đoạn đối thoại của Lý Thành Trụ với Tiểu Vật, bất giác khuôn mặt trở nên đỏ ửng, dường như trong câu nói của Lý Thành Trụ có ý ám chỉ đến nàng.

Nhưng Thu Phong đối với thái độ của Lý Thành Trụ lại rất phẫn nộ. Một gã tu tiên giả chỉ mới đạt đến Xuất Khiếu kỳ mà hết lần này đến lần khác dám tỏ thái độ trêu chọc hắn, lập tức cười lạnh:

- Vị đạo hữu này không biết xưng hô như thế nào?

Lý Thành Trụ buông tai Tiểu Vật ra, cười hắc hắc đáp:

- Tại hạ là Lý Thành Trụ!

Thu Phong tiếp tục hỏi:

- Sủng vật của đạo hữu là linh thú gì? Dường như ta chưa bao giờ trông thấy qua?

- Nó ư? – Lý Thành Trụ chỉ tay vào Tiểu Vật, nở một nụ cười quỷ dị:

- Tại hạ gọi nó là Nê Thạch Trư.

- Nê Thạch trư? – Thu Phong trầm tư suy nghĩ, quả thật hắn chưa bao giờ nghe đến loài linh thú nào có tên như vậy.

- Đúng vậy, là Nê Thạch trư! – Nói xong Lý Thành Trụ lại xách tai Tiểu Vật lên, miệng hô:

- Nê Thạch trư, Nê Thạch trư!

Trong khi Thu Phong còn đang khổ tư suy nghĩ thì Cổ Linh Lung nghe Lý Thành Trụ trêu ghẹo Thu Phong, không khỏi bật cười phát ra tiếng.

Thu Phong nghe Thành chủ đại nhân bật cười, nhất thời hiểu ra mình đang bị trêu chọc, vẻ mặt đầy tức giận nói:

- Đạo hữu đem ta ra làm trò cười phải chăng rất là vui vẻ? – Nói xong trong nháy mắt đã tập trung vận dụng linh khí lên tay. Chỉ chờ Lý Thành Trụ nói thêm một câu càn rỡ thì sẽ ra tay hạ sát thủ.

Lý Thành Trụ khua khua tay:

- Không hề có chuyện đó. Người xem nó béo mập như một con heo, lông lại vừa cứng vừa dài, màu sắc xám xịt như bùn đất. Không gọi là Nê Thạch trư thì gọi là gì?

Thu Phong nhất thời im miệng câm bặt. Lý Thành Trụ giải thích quả thật hợp tình hợp lý. Đành trừng mắt liếc Lý Thành Trụ một cái, hóa giải linh khí trên tay tiêu tán.

Chú thích:

(1): con heo bằng đá bùn.

Một vị huyền bí sư tôn đang đợi chư vị khám phá, một bộ tuyệt phẩm kiếm đạo mang tên Vạn Đạo Kiếm Tôn

Bạn đang đọc Tiên Giới Tu Tiên của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 496

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.