Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỏ Đá Tử Ngọc, Thu Hoạch Ngoài Ý Muốn(4)

2438 chữ

Trong nháy mắt đã đem Bích Huyết Giới khởi động tạo thành một chiếc lồng phòng hộ, đem hai vị phu nhân đặt vào bên trong phạm vi bảo vệ của nó. Nguyên Mộc cấp bách kêu lên, liều mạng chen về phía Lý Thành Trụ. Nhưng cuối cùng, thật sự không thể chen vào được, đành phải mang Vũ Xuân đang ôm trong tay giao cho Lý đại lão bản, còn bản thân thì trốn dưới tầng bảo hộ của Không Không bảo kính trong tay Cổ Linh Lung.

Liên tiếp những tảng đá lớn nện vào Không Không bảo kính phía trên đỉnh đầu mọi người, phát ra những âm thanh chói tai.

Mắt thấy thời cơ không sai biệt lắm, Lý Thành Trụ lại một lần nữa phóng xuất ra hơn sáu trăm thanh phi kiếm, phối hợp cùng với đợt công kích của Nguyên Mộc, nhằm lớp quáng thạch phía trên đỉnh đầu mọi người đánh tới tạo ra một cái thông đạo.

“Đi.” Nguyên Mộc nghĩa khí dẫn đầu, phóng xuất ra Hô Lạp quyển ở phía trước thay mọi người mở đường, đụng phải tảng đá lớn nào cũng một kích đánh cho nát vụn, không để cho nó bắn phải mấy người đang bám theo phía sau.

Chỉ trong chốc lát, rốt cục mọi người cũng ra khỏi mỏ quặng, đi lên không gian phía trên mạch khoáng. Một đoạn thời gian này, mặc dù thoạt nhìn thì có vẻ nguy hiểm, kỳ thực đối với mọi người mà nói, thật ra hết sức đơn giản, nhưng vì chiếu cố Tiểu Ảnh cùng với thai nhi trong bụng nàng, nên mọi người cũng không dám lơ là. Nhìn Tiểu Ảnh đang nằm gọn trong lồng ngực mình, hoàn hảo không chút tổn hao gì, Lý đại lão bản mới thở ra một hơi, quay đầu nhìn lại phía dưới.

Gò núi nơi chứa mỏ quặng đang từ từ lún xuống, cuối cùng “Ầm” một tiếng sụp đổ hoàn toàn.

" Ha ha." Nguyên Mộc phá lên cười, “ Xem ra chúng ta vừa gây nên đại họa.”

Người ta khổ cực đào tới mấy chục thông đạo, không ngờ cả mỏ quặng lại sụp xuống cái một, điều này thật sự là có chút không thể nào nói nổi .

Lý Thành Trụ bĩu môi, mang Vũ Xuân trong tay hắn quăng về phía Nguyên Mộc.

Cổ Linh Lung thở dài, nhìn trượng phu của mình giận cá chém thớt, chính mình cũng chỉ có thể theo hắn, nhưng không nghĩ tới lại đem mỏ quặng biến thành như vậy.

" Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?" Trần Lâm cư sĩ hớt hải chạy đến, “quáng động làm sao…”

Cổ Linh Lung nhìn trượng phu của mình cầu trợ.

Lý Thành Trụ vội ho một tiếng:“ Ân, cư sĩ, là như thế này. Thành chủ đại nhân vì thương môn nhân của các ngươi khai thác thật sự rất khổ cực, đơn giản để cho chúng ta bắn nát mỏ quặng, sau đó mọi người chỉ việc ngổi trên mặt đất nhặt lấy những thứ có sẵn chẳng phải nhàn nhã hơn rất nhiều sao?”

Lý Thành Trụ vội vàng lên tiếng giải thích, Nguyên Mộc ở một bên bĩu môi, loại lý do này mà cũng có thể tìm được.

" Hả?" Trần Lâm cư sĩ lớn tiếng vang vọng khắp sơn động.

Bản thân mình chính là vì bảo đảm lợi ích lớn nhất mới để cho môn nhân khai thác thủ công, nếu có thể thì mình đã đem mỏ quặng này bắn nát từ lâu rồi, còn phải chờ các ngươi đến làm thay sao?

Lý Thành Trụ tiến lên vỗ vỗ bả vai Trần Lâm cư sĩ: “Ngươi không biết công việc khai thác đá thực sự rất cực nhọc sao, sách sách, đào cả buổi mới lấy ra được một khối, thật sự quá mệt mỏi, dù sao cũng là quặng mỏ thôi, cũng không mất bao nhiêu, như thế này hiệu suất còn được đề cao không ít.” Nói xong liền đánh mắt ra hiệu cho Cổ Linh Lung.

Cổ Linh Lung đỏ mặt, nàng chưa từng nói dối giờ phút này cũng vì trượng phu của mình mà trở nên luống cuống: “Cư sĩ, như vậy đi, để đền bù thiệt hại cho ngươi, lao vật phí (chi phí lao động) nâng thêm ba phần trăm, Coi như, coi như là ta lấy tiền túi của mình để trả. Nói ra câu cuối cùng, Cổ Linh Lung mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, quay mặt đi cũng không có nhìn Lý đại lão bản lấy một cái.

“ Như vậy không biết có được không?” Trần Lâm cư sĩ nhất thời vui vẻ, những nếp nhăn trên trán dãn ra khiến cho Lý Thành Trụ nổi lên một trận ác tâm.

" Không sao." Rút cuộc Cổ Linh Lung cũng bớt đỏ mặt, “ Chút đồ vật ấy ta có thể bỏ ra.” Tâm tính như Cổ Linh Lung cũng bắt đầu không thấy thoải mái trước tính cách và hành vi của Trần Lâm cư sĩ, sắc mặt cũng trầm xuống.

“ Vậy thì đa tạ Thành chủ.” Trên mặt Trần Lâm cư sĩ nở một nụ cười tươi như hoa.

Ánh mắt Trần Lâm cư dừng lại tại thân ảnh đang nằm trên tay Nguyên Mộc, Vũ Xuân mắt nhắm chặt được Nguyên Mộc ôm gọn trong tay. Trần Lâm cư sĩ lập tức trở nên luống cuống: “Tiểu nữ làm sao vậy?"

Ai, Cổ Linh Lung trong lòng thở dài, không ngờ Vũ Xuân lại có người cha như vây, thật sự là đau lòng. Con gái đi ra cũng một lúc lâu rồi, vậy mà bây giờ lão mới nhìn thấy nàng. Xem ra người này chỉ quan tâm tới mỏ quặng kia mà thôi.

“ Nàng ta hơi bị chấn động một chút” Cổ Linh Lung thản nhiên trả lời, “ Nhưng mà dù sao cũng không có gì đáng ngại cả”

" Có chuyện gì xảy ra vậy?" Trần Lâm cư sĩ tiếp nhận Vũ Xuân từ trong tay Nguyên Mộc, bắt mạch cho nàng, thấy không có chút tổn thương nào lúc ấy mới tạm yên lòng.

Lý đại lão bản tiến lên nột bước, xoa xoa hai bàn tay nói:” Lúc khoáng thạch rơi xuống, nàng không tránh kịp, bị một khối đá lớn đập trúng đầu.”

"Là như vậy sao?" Trần Lâm cư sĩ giật mình hỏi.

"Đúng là như vậy." Lý Thành Trụ cũng chẳng muốn nói lại với hắn, từ ngữ không thể ngắn gọn hơn.

"Oh." Trần Lâm cư sĩ là một kẻ lão luyện thành tinh, trong lòng hơi động một chút liền hiểu được đại khái chuyện tình bên trong, người tu tiên nào lại bị hòn đá rơi chúng đầu làm bất tỉnh chứ? Đây không phải là đang lừa gạt người sao? nhưng giờ phút này cũng đành phải gượng cười:" Vậy phải cảm ơn các ngươi đã cứu con gái ta."

" không cần khách khí, đều là người một nhà." Nguyên Mộc tỏ ra vô cùng nhiệt tình.

" Tỷ tỷ, chúng ta trở về đi thôi." Tiểu Ảnh vừa rồi bị một phen hoảng sợ giờ mới bình tâm trở lại, bàn tay sờ sờ lên bụng, nhìn Cổ Linh Lung.

" Ân." Cổ Linh Lung gật đầu, nhìn Trần Lâm cư sĩ, “Vất vả cho ngươi rồi”

" Nguyện vì thành chủ đại nhân phân ưu giải nạn." Trần Lâm cư sĩ khom người.

" Đi thôi." Cổ Linh Lung lên tiếng, sau đó cúi xuống đối mặt với Tài thúc đang đứng trên mặt đất nói: “ Tài thúc, mọi việc giao cả cho ngươi”

“ Thành chủ, đi cẩn thận.” Tài thúc ở bên dưới một tay khoát mạnh, một tay vòng thành quyển đặt ở bên miệng:” yên tâm đi, ta sẽ không để cho bọn họ lấy đi dù chỉ một khối.”

" Nửa khối cũng không được!" Lý đại lão bản hắc hắc cười.

Tài thúc ở phía dưới há mồm, nhìn bóng dáng kia đang đi xa dần, lẩm bẩm: “ Tiểu tử này.”

Hai trăm dặm lộ trình, không xa cũng không gần, một nhóm bốn người hơn nữa còn có Tiểu Vật vừa bay vừa trò chuyện, không để ý thời gian trôi qua bao lâu đã thấy Thải Hồng Thành hiện ra.

Lý Thành Trụ sốt ruột muốn nhìn một chút rốt cuộc lần này phát hiện bảo bối gì, vừa về tới phủ Thành chủ hắn không thèm để ý tới Nguyên Mộc, lôi kéo hai vị phu nhân vào phòng ngủ.

Lúc ở quặng mỏ Lý Thành Trụ cũng chỉ có thể mơ hồ biết cái kia là một khối khoáng thạch mà thôi, cũng không phải thành phẩm hay pháp bảo gì. Nhưng mà nó có khả năng chịu được lực công kích mạnh như vậy, khẳng định khối kháng thạch này không tầm thường.

Đợi khi lôi nó từ trong Bích Huyết Giới ra, Tiểu Ảnh nhất thời kinh hô: “ Tử Tinh?”

" Tử Tinh?" Lý đại lão bản sửng sốt, mặc dù biết nó là bảo bối, nhưng không nghĩ tới nó lại là một bảo bối nổi tiếng xa hoa đăt tiền như thế.

Tại tiên giới, Tử Tinh có thể được xem như là một trong những tài liệu cao cấp nhất, không chỉ bởi nó có thể tham gia vào quá trình luyện khí, chỉ cần thêm vào một lượng nhhỏ cũng có thể làm thay đổi, gia tăng đáng kể tính năng của pháp bảo, mà còn là vì nó có sản lượng rất thấp.

Cả Tiên giới, một năm sản lượng Tử Tinh cao nhất cũng chỉ có hơn mười cân mà thôi.

" Trách không được cảm giác này lại quen thuộc như vậy.” Lý Thành Trụ lẩm bẩm, bên trong Nguyên Anh của mình còn có hai cân Tử Tinh thủ trạc, dùng để ẩn giấu linh áp ba động không bình thường của Nguyên Anh. Từ khi cầm nó thì liền thấy có một cảm giác quen thuộc, nhưng vì đã lâu chưa từng coi lại cái Tử Tinh thủ trạc kia, hơn nữa khối Tử Tinh này chỉ là quặng thô, đương nhiên trong lúc nhất thời sẽ không nhận ra được.

" Tử Tinh rất danh quý sao?" Cổ Linh Lung ở một bên nhìn Lý Thành Trụ cùng Tiểu Ảnh, nghi vấn hỏi.

Điều này cũng không thể trách nàng được, từ khi phi thăng tiên giới vẫn chưa có ai nói qua cho nàng biết một số vật phẩm của tiên giới, đương nhiên nàng không biết rõ giá trị của Tử Tinh.

Lý Thành Trụ cùng Tiểu Ảnh nhìn nhau, hung hăng nói:” Nào chỉ có danh quý, quả thực rất danh quý đó.”

“Tỷ tỷ ngươi ngay cả điều nay cũng không biết sao?” Tiểu Ảnh ngạc nhiên hỏi.

Cổ Linh Lung đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “ Tại không có ai nói cho ta biết cả.” nhớ tới chính mình trước kia luôn sống chỉ có một thân một mình, lại vì thực lực thấp kém nhất tiên giới nên bị các tiên nhân khác xa lánh, bất giác Cổ Linh Lung lại cảm thấy ủy khuất.

Lý đại lão bản vươn tay kéo đại phu nhân vào trong lòng, ôn nhu nói:”sau này tất cả mọi chuyện ngươi không cần quan tâm, đã có ta lo rồi.”

Tiểu Ảnh cong miệng ăn dấm chua, nhào vào lòng Lý đại lão bản, ngửa đầu nói: “ta thì sao, ta thì sao?”

" hắc hắc." Lý Thành Trụ trộm cười, bàn tay to đặt trên kiều đồn của Tiểu Ảnh, vỗ mạnh.” Ngươi nếu không nghe lời, ta sẽ đem ngươi bán vào trong kỹ viện”

" Chán ghét." Tiểu Ảnh cau mày nhìn Lý Thành Trụ hung hăng dậm chân một cái, “ngươi bất công.”

“Được rồi, muội muội.” Cổ Linh Lung ra vẻ thân phận đại phu nhân, “ ngươi còn không hiểu hắn sao? Nói là nói như vậy, chẳng lẽ hắn lại chịu đem báu vật này bán vào kỹ viện hay sao? ”nói xong trừng mắt nhìn Lý đại lão bản, ra hiệu cho hắn.

Lý Thành Trụ xoa xoa tay, một tay kéo ghì Tiểu Ảnh vào lòng, cúi đầu, miệng áp sát lên môi Tiểu Ảnh.

Nằm ở trong ngực của Lý đại lão bản khuôn mặt của Cổ Linh Lung càng lúc càng đỏ, nam nhân này đáng chết, rõ ràng ban ngày cũng không chịu làm chuyện tốt.

Một lúc lâu, Lý đại lão bản mới chịu buông Tiểu Ảnh ra, dò xét Cổ Linh Lung, chớp chớp mắt: “ Linh Lung, hay là…”

" Không được." Cổ Linh Lung nhẹ nhàng xoay người thoát khỏi ngực Lý Thành Trụ, “đang ban ngày”

“Vậy thì Tiểu Ảnh, chúng ta…” ánh mắt Lý Thành Trụ từ đầu tới cuối chìm đắm trong nụ hôn ban nãy khiến cho Tiểu Ảnh khó bề phân biệt.

Tiểu Ảnh hai mắt nhắm lại, khẽ gật đầu.

" Hắc hắc." Lý đại lão bản trộm cười một tiếng, bế Tiểu Ảnh hướng giường lớn đi tới.

" Gian phu dâm phụ!" Cổ Linh Lung nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt đỏ bừng chuẩn bị chạy ra ngoài.

“Một người cũng không thể thiếu.” Lý đại lão bản cười.

Cổ Linh Lung chỉ cảm thấy có một giọt nước thấm sâu vào cổ mình, quay đầu lại, thấy hắn đang nở nụ cười dâm đãng nhìn mình, dâm tiên tán vẫn còn cầm trên tay.

Tiểu Ảnh ở trên giường cao hứng, vỗ tay: " Ha ha, lần này xem tỷ tỷ biểu diễn."

" Trụ tử." Cổ Linh Lung lê bước, thân thể không tự chủ hướng hắn đi đến, một bên đi tới, một bên cấp tốc cởi áo - tháo thắt lưng.

“Hừ hừ.” Lý đại lão bản hung hăng, khí nóng phun ra hai bên lỗ mũi, quay đầu lại nhìn Tiểu Ảnh: “ Đây là trừng phạt đối với nàng vì hôm qua cự tuyệt trải nghiệm tư thế mới.” sau đó xoa xoa tay đem Cổ Linh Lung ôm đến trên giường, nụ cười dâm đãng:”Chúng ta hôm nay làm ‘Quan âm tọa liên’ ”.

Một vị huyền bí sư tôn đang đợi chư vị khám phá, một bộ tuyệt phẩm kiếm đạo mang tên Vạn Đạo Kiếm Tôn

Bạn đang đọc Tiên Giới Tu Tiên của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 391

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.