Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bức Tranh Trên Tử Ngọc Thạch

2398 chữ

Cảm thụ được địch ý của Lý Thành Trụ, nam nhân trước mắt liền mỉm cười, mở miệng nói : " Ta nghĩ là ngươi hiểu lầm rồi."

Làm Lý Thành Trụ ngạc nhiên chính là âm thanh mà nam nhân này phát ra lại là giọng nói của nữ nhân.

Ta ngất! Chẳng lẽ Lý đại lão bản ta cũng có lúc nhìn lầm sao?

Tiểu Ảnh lúc này mới kéo cánh tay Lý Thành Trụ, vô cùng thân mật giới thiệu với hắn: "Vị này là Vũ Xuân, là bằng hữu của ta." Sau đó chỉ vào Lý Thành Trụ, quay mặt về phía nữ nhân tên Vũ Xuân nói: "Đây là phu quân của ta."

"Lý Thành Trụ à." Vũ xuân khẽ cười nói, "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ngay cả Thành chủ đại nhân cao quý và Tiểu Ảnh cô nương đáng yêu của chúng ta đều rất ưu ái ngươi, ta nghĩ toàn bộ Thải Hồng thành không có ai là không nhận ra ngươi."

Vũ Xuân phong tư đĩnh đạc, lộ vẻ tự nhiên tiêu sái, làm cho Lý Thành Trụ có chút xấu hổ, ngượng ngùng sờ đầu cười: "Mọi người ưu ái, Mọi người ưu ái."

Vũ Xuân liếc mắt nhìn Tiểu Ảnh, khẽ mở đôi môi đỏ thắm nói với Lý Thành Tru: " Sau khi thành thân nhất định phải đối tốt với Tiểu Ảnh, vốn chuyện hai vợ một chồng đã là tiện nghi cho ngươi rồi, nếu ngươi lại dám can đảm trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, cho dù thành chủ đại nhân và Tiểu Ảnh không giáo huấn ngươi, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi." Nói xong còn hung hăng trừng mắt với Lý Thành Trụ.

Không biết có phải ảo giác hay không, Lý đại lão bản lại cảm thấy có chút sát ý nhè nhẹ trong đó. Liền vội vã xua tay: "Sao có thể? Có hai người các nàng ta còn ăn không tiêu, còn có tinh lực mà đi tìm nữ nhân khac nữa sao?"

"Trụ tử!" Tiểu Ảnh mặt đỏ bừng, làm nũng nói: "Ăn nói không có chừng mực gì hết. Còn có người khác ở đây kìa."

"Ha hả." Lý đại lão bản xấu hổ sờ sờ đầu.

Vũ xuân cảm thấy có gì đó không thích hợp, đành liếc mắt nhìn Tiểu Ảnh một cái, sau đi đến bên cạnh nàng, kéo tay Tiểu Ảnh nói: "Sau khi thành thân đừng có quên ta đó, không có việc gì cứ đến tìm ta. Nếu hắn khi dễ ngươi, cứ nói cho ta biết, ta sẽ lập tức đem hắn hoạn đi."

Nghe được mấy câu đó quả thực đã làm cho Lý Thành Trụ toát mồ hôi lạnh.

"Ân, gặp sau, muội muội ngươi cứ yên tâm đi, hắn không dám làm vậy với ta đâu." Nói xong liếc mắt nhìn Lý Thành Trụ ra hiệu.

"Đúng, Đúng." Lý đại lão bản vội vã gật đầu, thế nhưng vẫn có cảm giác là lạ, cho dù các ngươi là tỷ muội, ngươi cũng không cần cầm tay Tiểu Ảnh nhà ta như vậy chứ?

Nếu không phải mơ hồ thấy ở trước ngực có hai tòa núi nhỏ, Lý đại lão bản thậm chí còn muốn hung hăng cho nàng vài cái bạt tai. Dám ở trước mặt lão tử ăn đậu hũ của lão bà nhà ta, lại không để lão tử ta vào mắt, nha đầu ngươi đúng là có mắt không tròng.

"Như vậy là tốt rồi." Vũ Xuân nhẹ nhàng buông tay Tiểu Ảnh, ngữ khí có chút mất mát nhìn Lý Thành Trụ nói: "Không thể tiếp nhận khoản đãi, ta còn có việc, vì vậy đành cáo từ thôi."

"Tạm biệt, không tiễn." Lý Thành Trụ tâm tư khẩn trương, ước gì nàng mau mau biến mất.

Nhìn Tiểu Ảnh, Vũ Xuân lần thứ hai nhắc nhở: "Nhớ kỹ nếu có ủy khuất gì nhớ tới tìm ta."

"Gặp lại sau, ngươi cứ yên tâm đi." Tiểu tựa vào lòng Lý Thành, vẻ mặt hạnh phúc mở miệng đáp lời.

Vũ Xuân lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Thành, rồi mới xoay người bước lên phi kiếm, trực tiếp từ trong nội viện của thành chủ bay lên không trung.

Nhìn bóng lưng dần dần tiêu thất, Lý Thành Trụ khẽ nhíu mày tự nhủ: "Nữ nhân này, có điểm kì quái."

"Ân, ta cũng cảm thấy có điểm kì quái." Chợt thanh âm của Nguyên mộc vang lên bên tai.

Lý đại lão bản quay đầu lại nhìn, Nguyên Mộc không biết đã đứng ở bên cạnh hai người từ lúc nào, con mắt đang nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang xa dần trên không.

Trầm mặc một hồi lâu, Nguyên Mộc mới mỉm cười nói: "Thế nhưng rất có cá tính."

"Khụ khụ." Lý đại lão bản thở ho sặc sụa, giật mình chỉ vào nguyên mộc: "Ngươi sẽ không..."

Nguyên Mộc đỏ mặt lên, ngượng ngùng nói: "Ngươi quản ta à." Nói xong xoay người đi.

Tiểu Ảnh che miệng cười ha ha.

"Chờ một chút, đưa cameras cho ta." Lý Thành Trụ ở phía sau gọi lại, Nguyên Mộc vung tay lên, chiếc cameras liền bay thẳng tới chỗ Lý đại lão.

Lý Thành Trụ bắt lấy rồi mở ra kiểm tra, còn một cuộn phim vẫn chưa dùng, vừa vặn để thực hiện kế hoạch của mình.

Sau một ngày đêm náo nhiệt tại phủ thành chủ cuối cùng cũng tống tiễn được hết tân khách, Lý Thành Trụ không thể chờ đợi được nữa lôi kéo hai vị mĩ nữ hướng về phía phòng tân hôn phóng đi.

Cổ Linh Lung cùng Tiểu Ảnh trải qua đêm hôm trước bị ý Thành Trụ càn quấy, giờ này khắc này chỉ cần hắn không dùng Dâm Tiên Tán để đối phó với hai người nữa là đã cảm tạ trời đất lắm rồi.

Giống như mọi khi Lý Thành Trụ liên tục huy động hai tay bố trí đủ loại kết giới trong phòng.

Thoạt nhìn bề ngoài Tiểu Ảnh giống như một nữ nhân phong tao, còn Cổ Linh Lung lại giống như một tiểu thư khuê các cao quý thánh khiết.

Nhưng khi hai nữ nhân này ở trên giường thì biểu hiện quả thực điên đảo giống nhau.

Cổ Linh Lung bề ngoài đoan trang nhưng đến khi Lý đại lão bản hung mãnh chạy nước rút thì tiếng kêu quả thực có thể dùng từ cực kỳ bi thảm để hình dung, tiếng sau to hơn tiếng trước, tiếng kêu thảm thiết giống như là đang chịu muôn vàn thống khổ vậy.

Lý Thành Trụ cũng từng dừng lại hỏi nàng có đúng hay không rất khó chịu, kết quả nàng đỏ mặt nhắm mắt lại lắc đầu.

Khó có thể tin được sau đó Cổ Linh Lung không hề nhớ rõ một chút gì về tiếng kêu của chính mình, nhưng Lý đại lão bản lần thứ hai tiến nhập thì lại duy trì liên tục.

Còn Tiểu Ảnh thì ngược lại, thân thể đầy đặn, vẻ mặt phong tao nhưng lại kín đáo hơn nhiều, theo động tác của Lý Thành Trụ , chỉ cắn nhẹ môi, phát ra tiếng rên khe khẽ liên tiếp.

Thế nhưng “ngôn ngữ thân thể” của Tiểu Ảnh so với Cổ Linh Lung thì phong phú hơn gấp trăm lần, lúc cao trào tới, Tiểu Ảnh thường thường lưu lại cho Lý đại lão bản vài dấu răng thật lớn.

Cho nên, thân thể Lý đại lão bản chằng chịt vết thương, nhất là phần dưới, đây là “ấn ký” để lại sau khi Lý đại lão bản muốn nếm thử tư thế mới. . .

Mây mưa đến tận lúc bình minh, ba người toàn thân đầy mồ hôi mới ôm nhau ngủ cùng một chỗ.

Người tu tiên thể lực cùng tinh lực rất tốt, hơn nữa cũng không cần phải ngủ, ba người chỉ là muốn hưởng thụ chút không khí an tĩnh ấm áp mà thôi.

Lý Thành Trụ một tả một hữu ôm ấp hai người đẹp, vẻ mặt hạnh phúc tùy ý vuốt ve hai bộ ngực kích cỡ khác nhau.

Trước đây đã từng ngửi thấy mùi hương thơm mát từ trên người Tiểu Ảnh, giờ đây lại càng thêm mạnh mẽ, Lý Thành Trụ giống như một hài tử đang hung hăng ngửi hương vị mê người trên thân thể nàng.

Cổ Linh Lung len lén liếc mắt nhìn Tiểu Ảnh, bộ ngực trần cực đại của nàng đang đặt ở trên ngực Lý Thành Trụ, một tay của hắn đang “nhào lặn” thành các hình dạng bất đồng.

Lại nhìn lại chính mình, Cổ Linh Lung muốn phát khóc.

Tại sao của Tiểu Ảnh lại lớn như vậy chứ?

Nghe nói nam nhân đều thích nữ nhân có bộ ngực lớn, Cổ Linh Lung vội vã đem thân thể ghé sát người Lý Thành Trụ, tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve trên ngực hắn.

Hôm nào đó phải hỏi rõ Tiểu Ảnh, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể lớn như vậy được. Cổ Linh Lung thẹn thùng tính toán.

Một buổi sớm hơn mười ngày sau, Lý Thành Trụ khoác một chiếc túi lớn màu trắng, đang đi bên trong phủ thành chủ. Tiểu Ảnh cùng Cổ Linh Lung đều đang đả tọa trong phòng, Lý đại lão bản mới nhân cơ hội này chạy ra ngoài. Còn Tiểu Vật vẫn luôn theo hắn như hình với bóng từ lâu đã làm phản, quay đầu chạy về phía bộ ngực của Cổ Linh Lung.

Hắn ngược lại càng thấy vui vẻ thanh nhàn, dù sao cũng đều là người một nhà, theo ai mà chẳng vậy.

Tiểu Vật càng ngày càng béo, nếu cứ cưỡi trên đầu mình, người nào không biết còn tưởng rằng hắn bị ai đánh thành thành một cục trên đầu đấy chứ.

Quan sát xung quanh không có ai, Lý Thành Trụ mới lén lén lút lút đến gõ cửa phòng của Thu Phong.

Chỉ chốc lát, cửa được mở ra, Thu Phong kinh ngạc nhìn Lý Thành Trụ: "Lý huynh là ngươi?"

"Xuỵt!" Lý đại lão bản vươn ngón trỏ che ở trước miệng, lắc mình lủi vào trong phòng Thu Phong, lại thò đầu ra xem có ai theo dõi không, sau đó mới yên tâm đóng cửa lại.

Thu Phong một đầu mơ hồ, chẳng lẽ hắn muốn ở trong phòng này đại chiến một trận sao? Sao hôm nay hắn lại nhàn rỗi chạy đến chỗ này vậy?

Nhìn biểu tình nghi hoặc của Thu Phong, Lý Thành Trụ nhếch miệng cười, tự tìm một cái ghế rồi ngồi xuống: "Thu huynh ngươi muốn biết ta tới làm gì sao?"

Thu Phong khẽ gật đầu.

"Hắc hắc, ngươi xem, đây là cái gì." Lý đại lão bản cười quỷ dị, từ trong giới chỉ móc ra một khối tử ngọc, một tia sang ngoài cửa chiếu qua tử ngọc tạo thành một bức tranh, Thu Phong chỉ nhìn thoáng qua, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy trên tử ngọc là bức ảnh của một người.

Lẽ nào đây là. . . .

Thu Phong nhất thời hưng phấn.

Nhìn không ra, tên giảo hoạt này cũng là một kẻ thủ tín, hơn nữa cũng không thể tưởng được hắn lại là kẻ phóng khoáng như vậy.

Bất quá tốt xấu gì Cổ Linh Lung bây giờ cũng là vợ người ta, Thu Phong nhất thời nổi lên chút ý tứ không tốt. Vội vàng đi tới bên cạnh bàn bưng ấm trà rót đầy vào hai ly trà nói: "Lý huynh, mời dùng trà."

"Thôi, dùng trà thì miễn." Lý Thành Trụ chắp tay thủ lễ, rồi cầm khối tử ngọc lên nói: " Tuy rằng ngươi và ta không ưa gì nhau, nhưng tốt xấu gì chúng ta chúng ta cũng là đồng đội cùng chiến đấu tám tháng ở Hồng Nham Thai địa không phải sao?"

Thu Phong xấu hổ gật đầu liên tục.

"Hơn nữa chúng ta là nam nhân, mà nam nhân thì phải có khí lượng, không thể nhỏ nhen quá được, tuy rằng trước đây ta chiếm của ngươi không ít tiện nghi, nhưng ngươi cũng cho ta nếm mùi đau khổ không ít. Vậy coi như chúng ta huề nhau." Lý Thành Trụ khua tay tiếp tục nói.

"Trước đây chúng ta có ân oán thế nào, mọi người đều đã biết, ta hiện tại cũng đã có một gia đình, ta không muốn gây thêm phiền toái với ai nữa, nhiều địch nhân không bằng nhiều bằng hữu, cả ngày cứ bị người khác nhìn chằm chằm phía sau thật sự không dễ chịu chút nào. Sau này nếu Thu huynh ngươi có gì khó khăn muốn Lý mỗ hỗ trợ, cứ việc nói thẳng ra."

Thu Phong tiếp tục gật đầu.

Nhìn hai mắt Thu Phong cứ nhìn chằm chằm vào tử ngọc trên tay mình, Lý Thành Trụ trong lòng cười nhạt, nhưng ngoài miệng lại nói: "Hắc hắc, bức ảnh chụp này làm tốn của ta không ít công phu, cho nên mới trì hoãn nhiều ngày như vậy chưa cấp thu huynh ngươi được, chứ Lý mỗ thật sự không phải là loại người tính này tính nọ đâu."

"Làm phiền Lý huynh rồi." Thu Phong kích động quay lại nói với Lý Thành Trụ .

Lý đại lão bản lau lau miệng, xóa mấy hạt nước bọt nhỏ bắn ra nói tiếp: "Quang cảnh ta phải chọn ở khu vực cách phía nam thành 50 dặm trên Nam Lô sơn, sách sách, quang cảnh nơi đó không thể chê được, lại vào lúc mặt trời đang xuống núi, càng tăng thêm chút phong vận."

Hai mắt Thu Phong trong nháy mắt dựng thẳng lên, trong đầu tưởng tượng ra cảnh Cổ Linh Lung đứng ở trên đỉnh Nam Lô sơn, mặc váy dài màu trắng, trong cảnh mặt trời lặn đang từ từ bay lên.

----------oOo----------

Một vị huyền bí sư tôn đang đợi chư vị khám phá, một bộ tuyệt phẩm kiếm đạo mang tên Vạn Đạo Kiếm Tôn

Bạn đang đọc Tiên Giới Tu Tiên của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 428

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.