Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành Thân Đại Điển.

1953 chữ

- Cái gì? – Lý Thành Trụ bị những lời này của Cổ Linh Lung kích thích đến nỗi hoảng hốt.

- Thiếp đã sớm biết. – Cổ Linh Lung kéo Lý Thành Trụ ngồi xuống giường, đưa tay lau nước mắt.

- Nàng … khi nào?

Cổ Linh Lung ngẩng đầu, trên mặt lệ ngân, cố gắng nở một nụ cười:

- Hơn một tháng nay thái độ của hai người vô cùng khác thường, chàng tưởng người khác không nhận ra hay sao? Cho nên thiếp đã tìm Tiểu Ảnh nói chuyện, Tiểu Ảnh đã nói cho thiếp biết.

- Con mẹ nó. – Lý đại lão bản nghiến răng chửi thầm trong bụng.

- Nhưng thiếp không biết Tiểu Ảnh lại mang thai hài tử của chàng.

- Cho đến hôm nay ta cũng mới được biết. – Lý Thành Trụ xấu hổ gãi gãi đầu, quan sát vẻ mặt Cổ Linh Lung. Một lúc lâu sau mới phát hiện Cổ Linh Lung đã bình tâm trở lại.

- Nàng không tức giận ư? – Lý Thành Trụ kỳ quái hỏi.

- Tức giận có tác dụng gì? – Cổ Linh Lung trừng mắt với Lý Thành Trụ một cái:

- Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, chỉ là ta cũng thực sự không nghĩ đến mình cũng dính vào trường hợp này. - Ngữ khí rất cô đơn.

- Vậy ý của nàng? – Lý Thành Trụ lắp bắp hỏi.

- Thiếp làm gì có ý gì? – Cổ Linh Lung liếc mắt một cái:

- Tiện nghi rơi vào tay xú nam nhân như chàng hết.

Hạnh phúc đột nhiên rơi xuống khiến cho Lý Thành Trụ hớn hở, cười khúc khích, miệng ê a liên tục.

Cổ Linh Lung bĩu môi, nàng là một nữ nhân khoát đạt mới có thể quyết định như vậy. Nếu không thì với nữ nhân khác sẽ khó có thể chia sẽ nam nhân của mình với người khác, cho dù đó là tỷ muội của mình cũng không được.

Lý Thành Trụ đảo mắt, suy nghĩ xem làm cách nào phá tan hào khí xấu hổ trong phòng.

- Nha đầu kia không ngờ nói với nàng tất cả mọi chuyện, vậy mà lại đóng kịch với ta.

Quả nhiên hào khí trầm muộn trong phòng đã vỡ tan, Cổ Linh Lung bật cười khúc khích:

- Nghĩ không ra lưu manh tiên sinh của chúng ta cũng có ngày bị kẻ khác cưỡng hiếp.

- Nha đầu đáng chết. – Lý Thành Trụ mặt đỏ lên, hàm răng vặn vẹo, không nghĩ ra loại chuyện này mà Tiểu Ảnh cũng kể cho Cổ Linh Lung nghe.

- Lão tử đi tìm ả mới được.

Đi ra ngoài cửa, Lý Thành Trụ mới thở phào một hơi, không nghĩ ra chuyện này lại có thể giải quyết một cách dễ dàng như vậy, loại tình huống này khiến cho hắn hưng phấn không thôi.

Tìm đến phòng Tiểu Ảnh, đột nhiên hắn chợt dừng chân, vỗ vào trán:

- Mẹ ơi!

Cổ Linh Lung xướng khúc ca khi nãy rõ ràng chính là muốn ám chỉ hắn và Tiểu Ảnh.

Một nam một nữ lén lút thâu tình, không phải rõ ràng lắm ư? Vậy mà hắn lại nghĩ rằng Cổ Linh Lung muốn nói với hắn sau này phải đối đãi tốt với nàng.

- Đúng là nữ nhân. – Lý Thành Trụ mỉm cười, sau đó nhanh chóng đi vào phòng Tiểu Ảnh…

Cổ Linh Lung còn chưa kịp trang điểm xong thì cánh cửa phòng đã bị một cước đá tung ra, tiếng Tiểu Ảnh kêu réo vang lên:

- Buông ta ra, ngươi là tên lưu manh.

Lý đại lão bản ôm chặt lấy hông Tiểu Ảnh bước vào, sau đó ném thẳng Tiểu Ảnh lên giường.

Dâm tiếu nhìn Cổ Linh Lung:

- Hôm nay sẽ là chung chăn chung gối.

Cổ Linh Lung đỏ ửng mặt, đưa tay che lấy ngực, thối lui một bước:

- Lưu manh xấu xa.

- Hừ! – Lý Thành Trụ chộp lấy chân Tiểu Ảnh đang chạy ra ngoài cửa, đưa tay lấy ra Dâm Tiên Tán đánh vào lưng nàng.

- Á! – Cổ Linh Lung kêu lên, hai tay bụm lấy miệng mình.

- Nàng cũng có phần. – Lý đại lão bản tiếp tục bắn Dâm Tiên Tán vào người Cổ Linh Lung.

- Cầm thú! – Cổ Linh Lung mặt đỏ như gấc, nghiến chặt răng nhưng không tự chủ được ngã vào ngực Lý Thành Trụ.

Ôm Cổ Linh Lung vào ngực thì Tiểu Ảnh đã từ sau ôm đến lưng hắn, tiếng hít thở dồn dập vang lên.

Lý đại lão bản dâm đãng mỉm cười, nhìn hai thân thể đang vặn vẹo trên giường thoát y, rốt cuộc không nhịn được nữa, hét lớn một tiếng nhào đến…

Hôn lễ của Thành chủ đại nhân cử hành dựa theo phong tục quê hương của Thành chủ, Tài thúc đương nhiên đóng vai người thân.

Tài thúc ngồi trở chính giữa đại sảnh, vẻ mặt hoan hỉ không ngừng cung tay đáp lễ mọi người, phảng phất như đây chính là lễ thành thân của nữ nhi lão.

Nguyên Mộc đứng ở đại môn, cùng huynh đệ của mình tiếp nhận lễ vật của khách nhân.

Không nghĩ ra thành thân lại thu được nhiều tài bảo như vậy, chuyện này khiến cho hai huynh đệ cười đến thiếu điều rớt cả hàm răng ra ngoài, trong lòng chỉ cầu cho Lý đại lão bản cứ mỗi tháng lại thành thân một lần.

Duy chỉ có một điều lạ lùng là mọi người đợi từ sáng đến giữa trưa vẫn chưa thấy tân lang tân nương xuất hiện. Tuy nhiên chúng nhân đều là tu tiên giả, tu thân dưỡng tính thâm trọng, thời gian ngắn ngủi như vậy căn bản không tính là bao nhiêu.

Cho đến hết nửa ngày thì Lý đại lão bản mặc Yến Vĩ phục màu đen mới từ trong nội đường bước ra.

Buổi tối hôm qua Tiểu Ảnh thật sự là quá mạnh mẽ, lại cuồng bạo cắn một vết trên cổ hắn, sau một trận đại chiến, cả ba người cơ hồ lịm đi. Sau khi thanh tỉnh trở lại , Tiểu Ảnh lại nhất định không cho hắn bôi thuốc trị thương lên cổ, ngay cả Cổ Linh Lung cũng đứng về phía nàng ta. Lý đại lão bản quả nhiên là bị hai vị tiên nữ trừng phạt.

Trang phục trên người Lý Thành Trụ đối với tu tiên giả trong thành thì hoàn toàn lạ mắt, đặc biệt là các nữ nhân. Bọn họ đối với thứ trang phục vừa thần bí vừa sang trọng này của hắn đều cảm thấy ngưỡng mộ.

Trong lúc mọi người đều trầm trồ khen ngợi phong độ của Lý đại lão bản thì tân nương cuối cùng cũng từ trong nội đường xuất hiện.

Thành chủ đại nhân mặc áo tân nương mỏng màu trắng xuất hiện nhất thời khiến cho tiếng hô vang lên khắp nơi trong đại sảnh.

Tuy nhiên theo sát bước chân của Thành chủ đại nhân còn có một nữ nhân mặc trang phục đỏ rực, thẹn thùng cúi đầu đi đến bên cạnh Lý Thành Trụ, khoác tay vào cánh tay hắn.

Tiếng huyên náo nhất thời tắt ngấm.

Tình huống chuyển biến này khiến cho Tiểu Ảnh nhất thời hổ thẹn không dám ngẩng mặt lên.

Lý Thành Trụ mỉm cười lướt nhìn mọi người, cao giọng nói:

- Ta tuyên bố, hôm nay ta long trọng thành thân với Cổ Linh Lung và Tiêu Mân Ảnh.

Tin tức này tựa như dầu sôi hất vào lửa bỏng, khiến cho chúng nhân đều trở nên sôi trào.

Một đóa tiên hoa cắm bãi cứt trâu đã khiến cho mọi người thương tiếc. Nhưng không ngờ bây giờ lại biến thành hai đóa tiên hoa cắm vào một bãi phân trâu.

Lý Thành Trụ sau khi mặt dày tuyên bố thì lạnh lùng nhìn phản ứng của chúng nhân.

Tài thúc sau khi kinh ngạc trong thoáng chốc thì vội vàng lên tiếng:

- Chuyện tốt, chuyện tốt, song hỷ lâm môn. – Cố gắng phân tán suy nghĩ của mọi người.

Mọi người mặc dù đều thở dài trong lòng, mắng thầm Lý Thành Trụ là vô sỉ nhưng vẫn phải tỏ vẻ hân hoan vui mừng.

Nói gì thì nói nhưng phải công nhận là vận khí của nam nhân vô sỉ này quá tốt.

Chúng nhân bắt đầu trò chuyện trở lại, thỉnh thoảng lại vang lên một tiếng nam nhân hừ lạnh.

Thành thân đại điển vừa náo nhiệt vừa quỷ dị lạ thường bắt đầu diễn ra. Cũng may là lúc đầu Cổ Linh Lung đã may đến mấy bộ trang phục tân nương nên lúc này Tiểu Ảnh cũng có trang phục tân nương để mặc.

Song vóc dáng của hai người lại không giống nhau.

Tiểu Ảnh mặc áo tân nương của Cổ Linh Lung thì bộ ngực, cặp mông tròn trĩnh của nàng bị bó chặt, tạo thành một hình thái gợi dục vô cùng.

Lý Thành Trụ thậm chí tỏ ra ghen tức đối với đám lang sói trong đại sảnh nhìn chằm chằm vào Tiểu Ảnh.
Bị thiệt hại nặng nề! Lý Thành Trụ hận không thể bước xuống móc hết mắt của đám nam nhân dưới kia ra.

Lễ thành thân tiến hành dựa theo nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái. Tuy nhiên khi Lý đại lão bản và hai tân nương giao bái thì phần hạ âm của Tiểu Ảnh không khỏi cảm thấy đau đớn do dư âm từ trận chiến tối qua.

Nguyên Mộc cầm lấy máy camera, dựa theo cách Lý Thành Trụ đã chỉ điểm, quay cảnh hắn kết hôn.

Lễ tiết rắc rối đã xong, Lý Thành Trụ nhanh chóng kéo Tiểu Ảnh vào nội đường, thay trang phục khác cho nàng.

Sau hai canh giờ thì Lý Thành Trụ mới xua tan đi bực bội, từ bên trong đi ra, vẻ mặt thỏa mãn, thu lại camera trên tay Nguyên Mộc.

Cổ Linh Lung đang nói chuyện với mọi người khẽ liếc mắt với Lý Thành Trụ một cái, phảng phất muốn trách hắn ngay cả lễ thành thân cũng không đứng đắn gì cả.

Lý Thành Trụ chỉ mở miệng cười xòa, tìm một chiếc ghế ngồi xuống.

Cái vết thương do Tiểu Ảnh gây ra tối qua quả nhiên là rất khó chịu. Tiểu Ảnh đúng là một nữ nhân cuồng bạo, khơi khơi một dấu răng thôi cũng đau đớn như thế.

Ngồi trên ghế, Lý đại lão bản dõi ánh mắt, vuốt cằm mỉm cười.

Đảo mắt một cái đã trải qua thời gian gần bốn năm ở Tiên giới, vận khí Lý Thành Trụ quả nhiên may mắn vô cùng, lạc vào nơi cấm địa cùa Tiên giới, tránh được bị Tiên thú tiêu diệt, bảo toàn được tính mạng trên chiến trường… cuối cùng lại còn được thành thân với hai vị phu nhân xinh đẹp như hoa.

Chuyện này nếu là ở trước kia thì cho dù hắn nằm mơ cũng không thể có được.

Đưa tay vuốt vuốt vài cọng râu lưa thưa dưới cằm, Lý Thành Trụ trong lòng vui vẻ nở nụ cười.

Một vị huyền bí sư tôn đang đợi chư vị khám phá, một bộ tuyệt phẩm kiếm đạo mang tên Vạn Đạo Kiếm Tôn

Bạn đang đọc Tiên Giới Tu Tiên của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 383

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.