Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

MDZZ

Phiên bản Dịch · 1841 chữ

"A..."

Lâm Hàm Vận hét chói tai.

Nhưng xung quanh không có ai, nàng có gọi rách cả yết hầu cũng không có ai tới cứu nàng.

Tề Lâm chán ghét tiếng hét chói tai của Lâm Hàm Vận, liền đem súng tiên dí vào trán của nàng, giọng bực tức, cảnh cáo:

- Câm miệng.

Lâm Hàm Vận lập tức câm miệng.

Nàng bị dọa sợ rồi.

"Ngươi làm sao có thể tổn thương được Bộ đại ca?"

"Bộ đại ca là cao thủ có thể Vượt Qua Thời Không, hắn có nói hắn không sợ súng, hắn nói ngay cả Kiều Phong cũng không phải là đối thủ của hắn."

Tề Lâm tay cầm súng run lên, xém chút là lỡ tay bóp cò.

Đầu năm nay sao mọi người đều có bệnh tự kỉ vậy.

Các ngươi như vậy khiến ta rất khó ra tay nha.

Dù sao ta vẫn rất quan tâm tới trẻ em bị chậm phát triển nha.

Bất quá vừa rồi hắn chỉ bắn vào chân của Bộ Đằng Tuấn, cũng không có giết chết hắn.

Đối với tên này, Tề Lâm vẫn rất có hứng thú.

Bộ Đằng Tuấn rất phẫn nộ.

"Ngươi làm sao có thể tổn thương được ta?"

"Ta là thiên tài luyện võ, ta đã tu luyện võ thuật truyền thống Trung Quốc tới cảnh giới cảnh giới hóa kình."

"Ngươi có hiểu được sự cường đại của võ thuật truyền thống Trung Quốc hay không? Tu luyện tới cảnh giới hóa kình, ta không có khả năng bị súng ống thương tổn."

Tề Lâm thực sự bất đắc dĩ.

Hắn lại giơ tay lên bắn vào chân kia của Bộ Đằng Tuấn.

"A..."

Lâm Hàm Vận lại thét lên.

"Gọi cái rắm chứ gọi, nhanh đi mở trói cho Khê nhi, nếu không ta bắn nát chân giữa của hắn."

Nghe được Tề Lâm uy hiếp như vậy, Bộ Đằng Tuấn mặt tái rồi, Lâm Hàm Vận mặt tái nhợt, sau đó nhanh chóng mở trói cho Úy Trì Khê.

Úy Trì Khê khôi phục tự do, cũng không nói gì, việc đầu tiên làm là giơ tay lên cho Lâm Hàm Vận một cái tát.

Sau đó đi tới bên người Bộ Đằng Tuấn, làm một bài quyền cơ bản, đánh cho khuôn mặt của Bộ Đằng Tuấn sưng húp lên.

Bộ Đằng Tuấn thân thể run rẩy, vô cùng tức giận.

"Tiện nhân, ngươi có biết ngươi đang vũ nhục một cao thủ cảnh giới hóa kình của võ thuật truyền thống Trung Quốc hay không?"

Động tác của Úy Trì Khê khẽ dừng lại.

Nàng tỉ mỉ suy tư một giây đồng hồ, sau đó nói nghiêm túc:

- Biết a.

Tề Lâm bật cười.

Bộ Đằng Tuấn muốn thổ huyết.

Hắn nhớ từ khi đạt được kỳ ngộ tới nay, hắn vẫn miệt mài tu luyện võ thuật truyền thống Trung Quốc, đến khi đột phá cảnh giới hóa kình, hắn tự cho là mình đã thiên hạ vô địch, có thể đánh vỡ hư không, vĩnh sinh bất diệt.

Không nghĩ tới bây giờ lại bị nữ tử tay trói gà không chặt xỉ nhục như vậy.

Thấy Bộ Đằng Tuấn có bộ dạng muốn tự sát, Úy Trì Khê vẫn không dừng tay mà tiếp tục phát tiết sự phẫn nộ của mình, nàng nhấc chân lên nhắm ngay bộ phận giữa hai đùi của Bộ Đằng Tuấn mà dẫm.

"Không biết cao thủ võ thuật truyền thống Trung Quốc có thể tu luyện cả chỗ này hay không?" Úy Trì Khê cười lạnh hỏi.

Tề Lâm chợt có cảm giác căng thẳng.

Bộ Đằng Tuấn thì kêu gào không ngừng.

"Khê nhi, trước xin bớt giận, để ta hỏi rõ lai lịch của tên này đã rồi hãy tiếp tục giáo huấn hắn."

Tề Lâm nhìn ra được, Úy Trì Khê không có bị xâm phạm gì cả, chỉ là trên mặt nàng có một dấu bàn tay rõ ràng.

Úy Trì Khê phản ứng để cho hắn có chút ngoài ý muốn, không giống như người bình thường, sau khi được tự do lại không có hỏi lung tung, mà là lựa chọn trực tiếp trả thù Lâm Hàm Vận và Bộ Đằng Tuấn.

Chỉ cần loại tố chất này, so với Lâm Hàm Vận và Bộ Đằng Tuấn loại ngu xuẩn này không biết mạnh hơn bao nhiêu.

Úy Trì Khê cũng không có để cho Tề Lâm khó xử, nàng chỉ là trừng mắt liếc nhìn Tề Lâm, thấp giọng nói:

- Ta cần một lời giải thích.

"Ta hiểu rõ, ta nhất định sẽ cho ngươi một lời giải thích." Tề Lâm gật đầu:

- Ngươi trông chừng Lâm Hàm Vận, ta tới hỏi tên này. Ngươi tại sao lại tới nơi này?

"Ngươi không cần hỏi. Ta sẽ không nói cho ngươi biết. Ta là cao thủ võ thuật truyền thống Trung Quốc, cao thủ cảnh giới hóa kình võ thuật truyền thống Trung Quốc, sĩ khả sát bất khả nhục."

Bộ Đằng Tuấn nghễnh đầu, gương mặt thấy chết không sờn.

Tề Lâm có chút không đành lòng nhìn tiếp.

Úy Trì Khê cũng vậy.

"Võ thuật truyền thống Trung Quốc rất lợi hại?" Tề Lâm ngồi xổm trước người Bộ Đằng Tuấn, cười híp mắt hỏi.

Trong mắt Bộ Đằng Tuấn lóe lên vẻ kiêu ngạo:

- Đó là tự nhiên, võ thuật truyền thống Trung Quốc chỉ có giết địch không có cầu kì, luyện đến mức tận cùng tuyệt đối lợi hại hơn võ công trong tiểu thuyết, thậm chí so với tiên thuật cũng không kém hơn.

Úy Trì Khê có chút không chịu nổi.

"Tề Lâm, đây là bệnh nhận ở bệnh viện tâm thần trốn ra phải không?"

Nghe được Úy Trì Khê nói, Bộ Đằng Tuấn bỗng nhiên kích động.

"Ngươi có thể nghi ngờ ta, nhưng ngươi không thể nghi ngờ uy lực của võ thuật truyền thống Trung Quốc. Ngươi biết cái gì? Võ thuật truyền thống Trung Quốc có tiền bối ở thời hồng hoang tu luyện đại thành đến mức có thể tàn sát Thánh Nhân."

Tề Lâm cũngkhông chịu nổi tên này rồi.

Còn phải tàn sát Thánh Nhân mới chịu.

Lời đồn lúc nào cũng nói khoác lên mà.

"Huynh đệ, ngươi là đọc bao nhiêu cuốn tiểu thuyết rồi? Đọc thì đọc thôi, đọc mấy bộ như Long Xà Diễn Nghĩa là được rồi, ngươi còn tin tưởng những thứ trong tiểu thuyết nói à." Tề Lâm vỗ vỗ khuôn mặt của Bộ Đằng Tuấn, vì sự thông minh của hắn mà mặc niệm.

Bộ Đằng Tuấn phản ứng đầu tiên cư nhiên không phải là cảm thấy bị vũ nhục, trái lại rất kỳ quái:

- Làm sao ngươi biết ta xem qua Long Xà Diễn Nghĩa?

Tề Lâm:

-...

Bởi vì ta so với ngươi thông minh a.

Một quyển tiểu thuyết thần cấp, lúc nào cũng tạo nên vô số kẻ thiểu năng. Chỉ có trí giả mới có sự khác biệt.

Trí giả là ai? Đương nhiên là Tề Lâm.

"Khê nhi, ngươi đi bưng cho ta một chậu nước đến đây, tìm thêm mấy chục trang giấy trắng."

Nghe được Tề Lâm nói, Úy Trì Khê trước mắt sáng ngời, ngay lập tức đi làm.

Lâm Hàm Vận và Bộ Đằng Tuấn còn không có hiểu được chuyện gì xảy ra.

Bộ Đằng Tuấn không biết sống chết kêu gào:

- Ngươi muốn làm cái gì? Ta cho ngươi biết, ta sẽ không khuất phục, ta là cao thủ võ thuật truyền thống Trung Quốc, ta có sự kiêu ngạo của cao thủ võ thuật truyền thống Trung Quốc.

"Con mẹ mày, đừng có vũ nhục võ thuật truyền thống Trung Quốc nữa?" Tề Lâm thật sự là không nhịn được, giơ tay lên cũng cho tên này một cái tát.

Vốn là Tề Lâm đối với võ thuật truyền thống Trung Quốc rất có hảo cảm, bây giờ bị tên này phá hỏng hoàn toàn rồi.

"Nào, để cho ta xem một chút sức chịu đựng của cao thủ võ thuật truyền thống Trung Quốc."

Tề Lâm trước đây đọc qua bộ Nông Truyện Ký của Đái Vũ, sau khi đọc xong thì rất là bội phục đối với Đái tiên sinh.

Đái tiên sinh đối với chuyện làm tình báo, làm cực hình, thì tuyệt đối là một thiên tài.

Từ trên sách của Đái tiên sinh, Tề Lâm cảm giác mình học được rất nhiều thứ.

Những tên điệp viên cho dù đã trải qua huấn luyện rất kĩ càng khi dã rơi vào trong tay Đái tiên sinh đều không chống nổi một ngày liền khai hết toàn bộ, Tề Lâm không có năng lực như Đái tiên sinh, nhưng có thể học được 7-8 phần, sự thực chứng minh cao thủ cảnh giới hóa kình của võ thuật truyền thống Trung Quốc, sức chịu đựng còn không bằng một điệp viên đã qua huấn luyện chuyên nghiệp.

"Ta nói... Ta nói... Mau buông."

Tề Lâm lấy xuống giấy trắng đã thấm nước bao phủ trên mặt Bộ Đằng Tuấn.

"Ta còn tưởng rằng ngươi có thể chống đỡ được lâu một chút chứ." Tề Lâm rất thất vọng.

Úy Trì Khê cũng rất thất vọng:

- Ta đã chuẩn bị tốt mật ong và dao, nếu ngươi có thể chịu đựng được cửa ải này thì ta sẽ cắt da của ngươi, rót mật ong lên, sau đó sẽ đem một ít côn trùng tới.

Bộ Đằng Tuấn và Lâm Hàm Vận đồng thời run rẩy một cái.

Lâm Hàm Vận sợ hãi khóc lớn:

- Hai người các ngươi là ma quỷ.

Bộ Đằng Tuấn cũng sắp không chịu được nữa, tự lẩm bẩm:

- Ta là cao thủ võ thuật truyền thống Trung Quốc, ta không chấp loại tiểu nhân vật như các ngươi.

Tề Lâm lại cho tên này một cước.

Võ thuật truyền thống Trung Quốc tại sao lại có một tên như ngươi?

Sau nửa giờ, Úy Trì Khê nhìn một viên ngọc màu đen trong tay mình, như có điều suy nghĩ.

Tề Lâm thì cười híp mắt nói với Bộ Đằng Tuấn:

- Huynh đệ, ta là một người nói đạo lý, chúng ta tới nói đạo lý có được hay không?

"Tốt, tốt, chỉ cần ngươi có thể buông tha ta, ta chắc chắn sẽ không tìm ngươi báo thù." Bộ Đằng Tuấn điên cuồng gật đầu.

"Như vậy mới đúng a, trời đất bao la, đạo lý lớn nhất. Ngươi xem, ta với ngươi không thù không oán, ngươi lại vô duyên cớ vô cớ gây sự với ta, gây phiền phức cho Khê nhi, ngươi thấy ngươi có nên chết hay không?"

Không đợi Bộ Đằng Tuấn trả lời, Tề Lâm ánh mắt bỗng nhiên lạnh xuống, nói:

"Ngươi khẳng định đáng chết, nếu đã đáng chết, vậy thì chết đi."

Bằng!

Bộ Đằng Tuấn mở to hai mắt, chết không nhắm mắt.

Bạn đang đọc Tiên Giới Luật Sư của Lương Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.