Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Liên Phi Thăng

Tiểu thuyết gốc · 2017 chữ

Sáng hôm sau cũng là ngày Bạch Liên phi thăng rời khỏi Nhân Giới. Bầu trời hôm nay thật đẹp, ánh nắng sáng ban mai chiếu rọi lên từng kẽ lá nơi những giọt sương sớm còn chưa kịp tan đi. Một thân ảnh màu trắng tinh khiết từ từ bay lên không trung rồi biến mất vào khoảng không vô tận. Chỉ để lại một tia tiên khí đang từ từ rơi xuống trán của một thiếu niên vẫn còn đang chìm vào giấc mộng đẹp.

Bạch Liên cứ như vậy rời khỏi nơi đây không một tiếng động nào, mọi ký ức về cô của mọi người trên Nhân thế cũng mơ hồ đi. Ngay cả thiếu niên nhận được tia tiên khí kia cũng mơ hồ cảm thấy mình đã quên đi gì đó rất quan trọng mà không nhớ rõ là gì.

“Đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây”

Không mở mắt nhìn khung cảnh xa lạ xung quang rồi không hiểu nghĩ thầm. Nó chỉ nhớ được một bóng hình mơ hồ không rõ nhưng lại có cảm giác vô cùng thân thiết. Sau khi một hồi suy nghĩ cũng không nhớ được gì nó nhanh chóng làm thủ tục mỗi sáng thức dậy rồi trở về Quốc Tử Giám. Có rất nhiều việc cần nó xử lý.

Tối hôm đó nó đã từ phía Bắc bay vào Nam trở về biệt thự của mình ở Phú Mỹ Hưng. Việc cần làm bây giờ của nó là thu thập lại toàn bộ Long Thạch để chuẩn bị cho con đường tu luyện sau này. Thế nhưng sau một chuyến đi ra nước ngoài vừa rồi nó mới thấy tu vi của nó còn chưa thể xưng bá ở cái nơi ngoạ hổ tàng long là Trái Đất này. Cho nên không thể ngang ngược đi khắp nơi tìm kiếm được.

Bây giờ thế lực của nó cũng chỉ là thế lực nhỏ ở trong nước. Muốn cho đám người này bao phủ toàn thế giới cũng không phải chuyện một sớm một chiều.

Tối hôm đó sau khi gọi Liêm Tàn đến để bàn giao công việc thì nó cùng với Vy ở lại nhà một đêm. Sáng hôm sau mới trở về Quốc Tử Giám. Vì nó muốn bế quan tại đây một thời gian cho nên nó nhanh chóng tiến vào nơi ở của thầy hiệu trưởng còn Vy trở lại phòng của mình. Thế nhưng khi đến nơi nó lại không thấy được khí tức của thầy mà chỉ thấy rùa nhỏ đang khóc ở đây.

-Cha của em đâu rồi? Sao lại ngồi khóc một mình ở đây?

Quy Khanh biến lại hình dạng con người nhảy vào ôm lấy Không rồi khóc to hơn. Sau khi nghe nó kể lại thì Không mới biết được thầy hiệu trưởng cũng đã rời đi. Trước khi đi còn dặn Quy Khanh phải theo nó học tập không cần đi tìm ông ấy. Nó hiểu được đây là thầy đi xử lí chuyện riêng. Hơn nữa việc này rất nguy hiểm có thể sẽ không có cơ hội quay về nữa cho nên mới phải giao lại con cho nó chăm sóc.

Mọi chuyện cứ như vậy yên bình qua hai năm, tu vi của nó cũng đã đạt đến Kim Đan Hậu Kỳ. Mà Long lực cũng đạt đến hơn nghìn tia chỉ khoảng vài tháng nữa là có thể đột phá tầng thứ tư Long Tâm Biến. Lúc này nó quyết định xuất quan để chuẩn bị độ kiếp đột phá Nguyên Anh Kỳ. Trong lúc bế quan nó cũng phát hiện ra một sợi tiên khí giấu ở mi tâm của mình. Dù không biết từ đâu mà có nhưng nó mơ hồ cảm nhận được có liên quan đến bóng người màu trắng kia.

Sau một năm bế quan, sợi tiên khí cũng ngấm vào cơ thể khiến cho thân thể của nó có chút biến hoá. Dáng người cũng cao lên một chút đạt đến một mét bảy hai, cân nặng đạt đến năm mươi sáu kí. Nhìn bên ngoài cũng không cảm thấy thay đổi quá nhiều nhưng bên trong cơ bụng và cơ bắp vô cùng hoàn mỹ. Mái tóc dài phủ lấy gương mặt thanh tú khiến nó trở nên vô cùng đẹp trai.

Xung quanh không gian không một bóng người, chỉ có khung cảnh yên tĩnh. Không từ từ bước ra khỏi không gian này. Sau khi tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy Vy và những người khác ở đâu, nó mới đi đến phòng thầy Thiên.

-Chào thầy. Lâu quá không gặp thầy vẫn khoẻ chứ?

Thầy Thiên vô cùng ngạc nhiên nhìn thanh niên tóc dài trước mắt. Không không có thu lại khí tức cho nên thầy Thiên dễ dàng nhìn ra được tu vi của người trước mắt đã vượt qua bản thân thầy ấy.

-Ồ. Em là… Không à?

-Vâng. Là em.

-Cuối cùng em cũng xuất quan rồi à. Thiên phú của em cũng khiến cho người ta ghen tỵ quá chứ. Mới đó mà đã sắp vượt qua cả thầy rồi. Thật là Trường Giang sóng sau xô sóng trước mà.

-Thầy quá khen rồi. Nhất tự vi sư bán tự vi sư, dù sau này có như thế nào thì thầy vẫn là thầy của em. Đúng rồi, lúc em bế quan thầy hiệu trưởng có từng trở về không thầy?

-Không có tin tức gì của sư phụ cả. Thầy và các thầy cô khác đang bí mật điều tra tung tích của sư phụ nhưng đều không có kết quả.

Nó suy nghĩ một chút rồi cũng để chuyện này sang một bên mà hỏi:

-Vy cùng với mọi người đi đâu rồi thầy? Sao em không tìm thấy bọn họ.

Thầy Thiên cười nói:

-Nhớ người yêu rồi à? Vy cùng với mọi người đi làm nhiệm vụ ở ngoài bắc rồi, chắc vài ngày nữa là trở về thôi.

Không hơi có chút xấu hổ nói:

-Vậy em xin phép đi trước. Em chào thầy ạ.

-Được rồi đi mau đi. Nhớ làm bù nhiệm vụ đấy (Nhiệm vụ định kỳ của trường quy định).

Không rời khỏi phòng, nó không đi làm nhiệm vụ hay đi kiếm Vy mà đi đến phòng làm việc của Tịnh Giao. Sau khi gõ cửa phòng thì có âm thanh từ trong truyền ra:

-Cửa không khoá. Xin mời vào.

Không cười vui vẻ đi đến ngồi vào cái ghế trước bàn làm việc của Tịnh Giao. Bốn mắt nhìn nhau, Tịnh Giao nhận ra ngay nó là Không. Mặt cô có chút đỏ lên, trong lòng muốn nhảy tới ôm lấy nó nhưng lại kiềm chế lại.

-Anh xuất quan lúc nào thế?

Nghe được Tịnh Giao hỏi, nó mới cười hì hì nói:

-Vừa xuất quan là anh chạy đến tìm em ngay đây. Thế nào, có nhớ anh không?

-Anh tự luyến vừa thôi, ai thèm nhớ anh chứ.

Mặc dù biết là nó ba hoa nhưng Tịnh Giao cũng có chút vui trong lòng. Nhưng sực nhớ chuyện Vy cùng đội đi làm nhiệm vụ nàng lại thoáng có chút không vui. Thấy được sắc mặt nàng thay đổi nó cũng không bám lấy vấn đề mà chuyển chủ đề nói:

-Bây giờ cũng sắp tan làm rồi. Anh mời em đi ăn cơm nhé.

-Chờ em xử lý xong văn kiện này rồi sẽ đi cùng anh.

-Vậy em làm đi, anh trở về tắm rửa một lát rồi cùng đi.

-Vâng.

Tịnh Giao tiếp tục xử lý công việc của mình còn Không trở về phòng mình ở ký túc xá tắm rửa, cắt tóc và sạc lại pin điện thoại.

Trong thời gian nó bế quan, mọi công việc của nó đều giao lại cho Vy và Tịnh Giao xử lý giúp. Cho nên nó cần nói chuyện với Tịnh Giao để nắm lại tình hình hiện tại.

Tối hôm đó sau khi cùng nhau có một bữa tối lãng mạn thì hai người trở về nhà của nó ở Phú Mỹ Hưng. Được biết mấy đứa em của nó cũng đã gia nhập Quốc Tử Giám và cùng đi làm nhiệm vụ với Trần Khải Lâm và Mạc Tuyết Tình thì nó cũng an tâm. Còn chuyện của Như Ý hội được Vy, Liêm Tàn và Tịnh Giao xử lý ổn thoả. Bây giờ Như Ý hội cũng đã có đến ba trăm thành viên. Mà những người nó quen biết đều đã nhập hội. Như Ý hội không chỉ bảo vệ gia đình nó mà còn mở rộng quy mô lớn như một môn phái quy mô lớn ở Sài Gòn.

-Đúng rồi. Những tảng đá mà anh muốn tìm đã có chút manh mối.

Sau khi bàn giao hết mọi việc sảy ra trong thời gian qua, Tịnh Giao lại báo thêm một tin tức tốt lành cho nó. Không hết sức vui mừng hỏi:

-Phát hiện được tung tích của chúng à?

-Vâng. Có một người vô tình chụp được một tấm ảnh, sau khi phóng to lên thì xác định giống với tấm bia đá mà anh đang tìm kiếm.

Nghe được như vậy Không hưng phấn hỏi:

-Vậy em có biết nơi đó không?

Tịnh Giao lắc đầu nói:

-Không rõ lắm, tụi em vẫn còn đang điều tra. Chắc một vài ngày nữa là sẽ có kết quả.

Mặc dù chưa xác định chính xác được tung tích của Long Thạch nhưng trong lòng nó vẫn vô cùng vui mừng nói:

-Cám ơn em.

Sau khi trải qua một đêm kịch chiến, sáng hôm sau Không và Tịnh Giao cùng nhau quay trở lại trường. Nhìn thấy nó đi cùng với nàng, đám học viên khác vô cùng hâm mộ và ghen tỵ không người âm thầm đau lòng. Tịnh Giao trở về phòng làm việc của mình, Không thì bắt đầu đi làm bù những nhiệm vụ cho thời gian nó bế quan.

Trong thời gian này nó cũng gọi điện thoại cho Vy để báo là đã xuất quan. Nhưng do Vy đang làm nhiệm vụ canh phòng quặng mỏ ở Lục Yên cho nên không thể trở về gặp nó ngay được.

Do tu vi tăng đến Kim Đan Hậu Kỳ đỉnh phong cho nên nó dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ trong vòng một tuần. Lúc này nó cũng có dấu hiệu sắp đột phá Nguyên Anh kỳ, thế nhưng một bước này mãi vẫn không bước qua được. Sau khi trao đổi, học hỏi kiến thức từ thầy cô vẫn không qua được bước này nó liền tạm thời gác việc tu luyện qua một bên.

Lúc này mấy đứa em nó cũng đã làm xong nhiệm vụ và trở về cùng Trần Khải Lâm và Mạc Tuyết Tình. Nguyễn Dự cùng Hương Lan đều đã đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ khiến cho Không có chút vui mừng.

-Anh hai.

Hai đứa nó vừa gặp Không đều mở miệng chào hỏi. Do biết được anh mình tốt với mình như thế nào nên cho dù hơi ngượng một chút nhưng Nguyễn Dự vẫn bắt chước Hương Lan gọi anh hai.

-Mơi đó mà đã Trúc Cơ rồi, hai đứa cũng giỏi quá hén.

Hương Lan buồn rầu nói:

-Càng tu luyện em càng cảm thấy anh hai phi thường. Khoảng cách này không biết bao giờ em mới đuổi kịp anh hai nữa.

Không xoa đầu con bé rồi cười nói:

- Không cần đuổi theo anh hai làm gì. Vui vẻ mà sống là anh hai vui rồi. Vả lại thiên phú hai đứa tốt như vậy, không chừng mấy chục năm nữa là vượt qua anh hai thôi.

Nghe được “mấy chục năm nữa” của nó khiến cho đám người không khỏi thở dài. Cũng may là tu luyện còn tăng thêm tuổi thọ nếu không đời người có được mấy lần mấy mươi năm.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.