Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quần Chiến

Tiểu thuyết gốc · 1988 chữ

- Là thằng nào đánh mày?

Tên Sĩ Đại Bàng cho đàn em đỡ tên Hoàng lên rồi hỏi. Vừa thấy là đại ca mình đến, tên Hoàng vui đến phát khóc, mếu máu trả lời.

-Em cũng không biết nó là thằng nào. Em chỉ biết nó cao khoảng một mét sáu lăm, ốm nhom nhưng lại rất mạnh. À, đúng rồi. Nó chạy chiếc Wave RSX màu đỏ đen, biển số 6420. Vừa chạy về hướng này không lâu.

-Hai đứa tụi bây đưa thằng Hoàng vô bệnh viện. Còn lại theo tao đuổi theo thằng chó đó.

Tên Sĩ nhanh chóng phóng lên xe của mình dẫn đầu đuổi theo hướng về quận 1. Đám đàn em cũng răm rắp theo sau, chỉ để lại hai thằng đưa tên Hoàng vô bệnh viện Chợ Rẫy cấp cứu.

Giữa đường phố Sài Gòn tấp nập, một chiếc xe Wave RSX màu đỏ đen với dàn áo ngoài nát không thể tả, ấy vậy mà nó vẫn an nhiên chạy đi trên đường Hồng Bàng với tốc độ bốn mươi kilomet trên giờ.

Thanh niên ngồi điều khiển xe không biết được là mình đang bị một đám côn đồ dí theo ở phía sau. Đến khi nó chạy gần đến đường Nguyễn Văn Cừ, chuẩn bị hướng sang quận 1 thì cũng đã bị đám côn đồ đuổi kịp.

-Anh Sĩ, chắc chắn là chiếc xe màu đỏ đằng trước rồi.

Một tên đàn em quát to. Sĩ Đại Bàng cũng đã nhìn thấy xe của Không đang chạy phía trước. Hắn hét lên:

-Lên chặn nó lại cho tao. Đừng để cho nó chạy qua quận 1.

Bởi vì quận 1 là địa bàn của kẻ khác, cho nên hắn cũng không dám làm bừa ở bên đó. Cũng may cho hắn là đám đàn em đã chặn được Không lại ngay lúc nó ghé vào đổ xăng ở cây xăng ngay góc đường An Dương Vương – Nguyễn Văn Cừ.

-Đứng lại đó cho tao.

Một tên côn đồ chỉ thẳng mặt Không nói. Những tên khác thì nhanh chóng xuống xe đứng bao xung quanh. Lúc này tên Sĩ Đại Bàng cũng đến nơi. Hắn dùng ánh mắt không thiện nhìn Không, đám đàn em thì nghên ngang không coi ai ra gì nhìn chằm chằm nó.

-Mày là người mới đánh đàn em của tao đúng không?

Nghe tên Sĩ hỏi, Không cũng không che đậy mà trực tiếp trả lời.

-Đàn em mày là thằng chó chạy chiếc Sonic tông vào xe tao đó hả?

Tên Sĩ biết đánh đàn em của mình đúng là thằng nhóc trước mắt rồi cho nên không có nhiều lời trực tiếp sai đàn em lao đến.

-Đúng. Tao đếch cần biết là nó có đụng mày hay không. Nhưng đánh anh em tao gãy chân. Hôm nay tao cũng cho mày biết mùi vị gãy chân là như thế nào. Tụi bây đánh gãy chân, tay nó cho tao.

-Đúng là chó ở theo đàn mà. Tụi mày đã muốn phế tao thì cũng đừng trách tao ra tay độc ác.

Gần ba mươi tên côn đồ lao vô đánh Không, nhưng nó không những không bị đàn áp mà như sói vào giữa bầy cừu. Từng con một bị nó làm thịt.

Âm thanh kêu thảm vang lên liên hồi. Người đi đường, người xem náo nhiệt ngày càng đông. Nhìn thấy Không tả xung hữu đột cũng làm cho họ nhiệt huyết sôi trào, muốn lao lên cùng với nó đánh nhau cho đã một hồi. Thế nhưng chả ai có lá gan đủ lớn để lao lên cùng nó.

Mỗi giây trôi qua là có một tên côn đồ bị gãy tay gãy chân. Thấy tình hình không ổn, tên Sĩ thét to.

-Tụi mày nhanh lên cho tao, ở đây lâu sẽ có chuyện.

Nhưng mà làm sao tụi này làm bị thương Không được. Có tên cầm tuýp sắt đập trúng được lưng của nó, nhưng chưa chạm được đến da thì đã bị nguồn năng lượng thần bí hất văng ra ngoài.

Ngay cả dao găm bọn nó cầm theo cũng không đâm xuyên qua được cánh tay của nó. Thấy cảnh tượng này, tên Sĩ biết mình chọc phải kẻ không nên chọc rồi. Hắn thét lớn:

-Con mẹ nó. Thằng chó này không phải người. Nó là quái vật. Tụi mày nhanh chạy đi.

Nhưng lúc này gần ba mươi người hắn dẫn theo đã nằm la liệt khắp mọi nơi, chỉ còn vài tên là còn đang xông lên. Nghe tên Sĩ nói, bọn chúng cũng cảm thấy sợ hãi rồi. Còn tên Sĩ nói xong thì hắn là người trước nhất chạy ra xe chuẩn bị phóng đi.

Nhưng mà lúc này đã có hơn năm mươi anh bộ đội vác súng AK-47 ra khống chế tất cả mọi người kể cả tên Sĩ.

Chỉ có một người nhanh chân lẫn vào bên trong đám đông chạy được là Không. Mặc dù đang đánh nhau với rất nhiều người, nhưng căn bản sức lực đám này quá yếu so với nó. Cho nên lực chú ý của nó vẫn đủ nhìn thấy bộ đội đến gần. Nó tranh thủ một cước đá văng đám côn đồ còn lại. Rồi nhanh chóng lên xe phóng đi.

Nếu như bị bộ đội bắt được thì rất phiền phức và tốn thời gian. Cho nên nó chọn cách trốn đi cho lành.

Vài phút sau, nó lại thay một bộ quần áo mới rồi đem xe gửi ở một bãi xe ở trên đường Lê Thánh Tôn đối diện Vincom Đồng Khởi.

Từ xa nhìn lại, nó thấy bảy tấm bia đá vẫn còn nằm ở trên phố đi bộ. Nó thở ra một cái rồi chậm chậm tiến đến gần. Xung quanh bảy tấm bia đá đang được lực lượng công an bảo vệ nghiêm ngặt không cho người đến gần. Ngoài ra còn có một số người không mặc đồng phục cảnh sát, những người này dường như đang nghiên cứu những bia đá này.

Không biết vì sao họ không chuyển tấm bia đá đi mà vẫn để lại ở đây. Không vừa đi vừa nhìn vào bên trong đó.

Bỗng nhiên nó giật mình phát hiện, nó va phải một cô gái làm cho cô này té ngã dưới mặt đường. Tài liệu mà cô ấy cầm trên tay cũng bị rơi vãi xung quanh.

Nó vội vàng đỡ cô dậy rồi vừa nhặt lại xấp giấy tờ cho cô vừa nói:

-Xin lỗi chị. Em không để ý có người phía trước.

Cô gái nhận lại giấy tờ của mình rồi cười nói.

-Không sao. Cám ơn anh.

Lúc này Không mới để ý, cô gái trước mặt khoảng hai mươi lăm tuổi. Cô có gương mặt vô cùng xinh đẹp và rạng ngời, dáng người uyển chuyển với cái áo sơ mi trắng và váy công sở bó sát người. Từng đường cong hiển hiện khiến người thèm nhỏ dãi.

Dĩ nhiên Không cũng không ngại nhìn nhiều một chút. Nhưng do là trạch nam cho nên nó liền ngượng ngùng quay đi.

Cô gái do bận việc nên sau khi cám ơn một tiếng cũng liền chạy đi ra chỗ những tấm bia đá. Thì ra cô cũng là một nhân viên trong đoàn nghiên cứu.

Không nhìn theo bóng lưng cô rời đi có chút luyến tiếc. Nhưng bèo nước gặp nhau nó cũng không dám mơ mộng gì nhiều. Tìm một cửa hàng tiện lợi gần đó, nó mua một ít đồ ăn vặt và nước uống, rồi tìm một ghế đá trên phố đi bộ để quan sát.

Mục tiêu lần này là trộm đi bảy tấm bia đá còn lại nhưng không được để người khác bắt giữ hoặc nắm được thông tin về mình.

Hiện tại, Không đang mặc trên người một bộ đồ đen. Kể cả áo khoác, nón và khẩu trang. Bộ đồ này nó mua lúc mới rời khỏi khách sạn bên Bình Tân là để chuẩn bị cho hành động tối nay.

Từ xa nhìn lại, Không thấy được đám người đó đang dùng máy khoan, máy cắt các loại để lấy mẫu tảng đá. Nhưng có vẻ không được thành công cho lắm.

Cô gái nọ thì đang cầm tệp giấy tờ ghi chép gì đó. Thi thoảng lại đi vào cái trại tạm thời ở bên cạnh.

Ngồi chờ mãi cho đến tám giờ tối mà chưa thấy đám người kia nghỉ ngơi. Không có chút sốt ruột rồi. “Nếu như họ liên tục làm đến sáng thì phải làm sao?”

Nó thầm quyết định, nếu như đến chín giờ vẫn còn làm việc thì nó sẽ liệu mạng xông vào cướp.

Nhưng may mắn cho nó là chỉ vài phút sau, đoàn người nghiên cứu đã từ từ ra về. Chỉ còn cô gái lúc nãy va chạm với Không là còn ở lại trong trại làm cái gì đó trên máy tính.

Những người cảnh sát canh giữ ở đây cũng rút đi bớt, chỉ còn lại hơn mười người. Toàn bộ đều mặc đồng phục cảnh sát và mang theo súng.

Đúng tám giờ hai mươi phút, khi mà chỉ còn mười người cảnh sát và cô gái kia ở gần bia đá. Không đứng dậy từ từ đi đến gần.

Khi còn cách tấm bia đá đầu tiên hơn hai mươi mét, thì nó nghiên người tung hết sức đạp một cước vào nền gạch để lại vết rạn nứt khổng lồ ở đó. Thân thể nó như hoả tiễn lao vút đi, khi đám người cảnh sát kịp phản ứng lại thì nó đã chạm tay vào tấm bia đá thứ nhất.

Ánh sáng màu vàng toả sáng cả một vùng trời hiện ra bao phủ tấm bia đá. Trong tích tắc , tấm bia đá biến nhỏ dần rồi bay vào đan điền của nó.

Mười người cảnh sát móc súng của mình ra chỉa về hướng của Không. Nhưng tốc độ của nó nhanh còn hơn báo săn mồi. Họ căn bản không kịp bắn thì nó đã xuất hiện ở bia đá thứ hai.

Sau khi hào quang ánh sáng màu vàng lần thứ hai hiện ra, thì rất nhiều người đang đi bộ hoặc ngồi chơi trên phố đi bộ mới tập trung nhìn lại hướng này.

Mặc dù vậy họ cũng không dám tới gần hóng chuyện mà chỉ từ xa nhìn. Có rất nhiều camera điện thoại và máy quay phim chỉa về hướng này.

“Bằng”.

Lúc này cảnh sát không dám bắt vì sợ trúng người dân gần đó mà chỉ mở một tiếng súng chỉ thiên để cảnh cáo kẻ đên. Tiếng súng vang lên khiến mọi người giật nảy mình. Cô gái đang làm việc bên trong trại lúc này cũng giật mình đứng dậy. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng huyền ảo trước mặt thì cũng hoảng sợ vô cùng.

Một cái bóng đen đang lao nhanh như một con báo săn từ tấm bia đá này sang tấm bia đá khác. Mỗi khi nó chạm vào tấm bia đá nào thì tấm bia đá đó sẽ biến mất, chỉ để lại ánh váng màu vàng chói mắt chiếu sáng cả phố đi bộ.

Khi chỉ còn một tấm bia đá cuối cùng thì mười người cảnh sát cũng đã đứng vây xung quanh đó. Không để cho Không có cơ hội tiếp cận.

Thấy vậy Không cũng không dám dừng lại vì sợ bại lộ thân hình. Nó vẫn liên tục chạy xung quanh mười người để tìm lổ hổng xông vào.

Nhưng vào lúc này, từ một nơi gần đó có hai người lao đến đây với tốc độ cực nhanh.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 248

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.