Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thi Thể Không Đầu

Tiểu thuyết gốc · 2023 chữ

Tại khách sạn, bên trong đại sảnh.

Tất cả nhân viên đang vây lấy một thanh niên hơn hai mươi tuổi. Trên người mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, mang giày thể thao màu đen. Dáng người thấp bé, gầy còm, anh ta cao chỉ có một mét sáu mươi lăm, khuôn mặt góc cạnh, có chút tà mị. Người này không ai khác chính là Nguyễn Không.

Lúc này tên Tùng từ trên lầu chạy xuống, vừa đi đến đám người đã lớn tiếng quát to.

-Ê, thằng kia. Mày nghe lệnh của ai đến phá khách sạn của bọn tao? Là thằng Long Sẹo đúng không?

Không ngơ ngác nhìn mọi người xung quanh, xong nhìn chăm chú tên Tùng. Nó ngơ ngác, không hiểu, rồi dùng tay chỉ vào mặt mình hỏi:

-Anh nói tôi à?

Tên Tùng chưa trả lời thì người trung niên tên Bình đã đáp.

-Không nói mày thì nói ai.

-Ồ. Vậy còn Long Sẹo là ai? Anh ta nói tôi phá khách sạn của mấy người là chuyện gì?

Lúc này, tên Tùng cũng đã đi đến đứng đối diện với Không. Hắn nhìn chằm chằm vô mặt Không và nói:

-Mày đừng có giả vờ giả vịt với tao. Nếu không phải theo lệnh thằng chó Long Sẹo thì sao lại tạt máu khắp phòng như vậy.

Nghe được hắn nói, Không có chút lúng túng rồi. Không lẽ lại đi nói mình luyện công bị phản phệ làm chảy máu hay sao. Dĩ nhiên là không thể nói ra như vậy rồi. Suy nghĩ chốc lát, nó mở miệng cười khổ giải thích:

-Đại ca à. Hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Đó là máu của tôi đó.

Nguyên đám người ngơ ngác nhìn nó như nhìn thằng điên. Một cô gái lễ tân đứng bên ngoài không tin nên mở miệng chất vấn.

-Nếu bị đứt tay thì cũng không chảy nhiều máu đến như vậy. Ngươi là đang xem chúng ta đều bị ngu cả sao.

Mọi người cũng phụ hoạ thêm vào:

-Đúng vậy. Ngươi lừa con nít ba tuổi à? Hơn nữa ta có thấy tay nào của ngươi bị thương đâu.

Không có chút khó xử, dù sao chuyện này cũng là lỗi ở nó. Cho nên nó giải thích thêm một lần nữa:

-Các người không tin thì tôi cũng chịu. Nhưng mà tôi thật sự không có biết cái tên Long Sẹo gì đó. Còn về phần máu thì tôi nguyện ý bồi thường tiền cho khách sạn. Mọi người thấy như vậy được không.

Nghe thấy như vậy mọi người cảm thấy có vẻ là thật. Nhưng tên Tùng vẫn còn chưa tin tưởng. Lúc này tên Thanh ở một bên nói nhỏ với tên hắn.

-Anh Tùng. Nếu như hắn tới phá thì chắc hẳn có chụp hình ở bên trong điện thoại. Mình cứ kiểm tra điện thoại là biết hắn nói thật hay không thôi.

Nghe vậy tên Tùng đưa một ánh mắt tán dương cho tên Thanh rồi yêu cầu Không đưa điện thoại cho hắn kiểm tra.

Dù sao trong điện thoại cũng không có gì quan trọng, cho nên nó liền đem điện thoại giao ra.

Kiểm tra qua mấy lần thấy không bỏ sót chỗ nào, tên Tùng lúc này mới hoà hoãn lại nói:

-Đúng là không phải đến phá khách sạn. Tôi không biết vì sao anh chảy nhiều máu như vậy. Nhưng về sau nên chú ý đừng để trường hợp như thế này sảy ra nữa nha.

Cuối cùng Không cũng thở ra một hơi nói:

-Vậy tôi phải bồi thường bao nhiêu?

-Aaaa...!

Trong lúc không khí đã bình thường trở lại thì tiếng thét chói tay của một người phụ nữ từ trên lầu truyền xuống làm cho mọi người giật mình.

-Lại có chuyện gì sảy ra? Thanh! Mày chạy lên lầu xem có chuyện gì vậy.

Tên Tùng vô cùng bực mình nói. Nhưng vừa nói xong câu đó, thì một thi thể không đầu từ trên lầu đã rơi xuống phía trước cửa ra vào.

Liên tục tiếng thét chói tai vang lên. Lúc này không ai còn giữ được bình tĩnh nữa rồi. Mọi người nhìn thi thể , sau đó nhìn Không rồi liên tục lùi về phía sau bảo trì khoảng cách với nó.

-Mọi người nhìn tôi làm gì. Chẳng phải tôi ở cũng với mọi người nãy giờ hay sao?

Trong tất cả đám người, ngoại trừ Không ra chỉ có chú Bình là còn bình tĩnh nhất. Ông ta nhanh chóng trấn tĩnh mọi người nói:

-Mọi người trật tự nghe tôi nói. Tùng, mày với thằng Thanh ra ngoài giữ cửa không cho ai đi ra ngoài. Linh, con gọi điện báo cảnh sát và ông chủ đi. Những người khác ở yên một chỗ đừng chạy lung tung. Có thể hung thủ là thằng nhóc trước mặt hoặc là vẫn còn ở trên lầu. Cho nên mọi người nên tập trung lại một chỗ, đừng quấy rối hiện trường để cảnh sát dễ điều tra.

Sau khi nghe chú Bình nói. Mọi người nhanh chóng làm theo phân phó. Còn ông ta thì gọi cho dân phòng chạy đến hỗ trợ.

Không lâu sau, những người khách thuê và vài nhân viên của khách sạn cũng đã chạy xuống tới đại sảnh. Có người muốn trả phòng để rời khỏi đây nhưng đều bị chú Bình và nhân viên ngăn lại.

Những người xuống sau được tập trung lại chung một chỗ ở đại sảnh tách biệt với nhóm người đã ở đây từ trước. Dĩ nhiên Không thì được sắp xếp tách biệt hết với tất cả mọi người.

Sau đó, cảnh sát cũng đến nơi. Họ phong toả hiện trường. Tiến hành sơ bộ khám nghiệm tử thi, chụp ảnh và lấy mẫu hiện trường. Một số khác thì nhanh chóng lấy lời khai của mọi người.

Vài phút sau, đến phiên Không bị lấy lời khai. Có hai anh cảnh sát nam gần ba mươi tuổi ngồi đối diện với nó. Một người trong đó hỏi và một người ghi chép. Người bên phải mở miệng hỏi thông tin cá nhân, nó bình thản đáp lại.

-Vì sao anh thuê phòng ở đây?

-Tránh nắng thôi đồng chí.

-Vậy tại sao phòng 503 anh mướn toàn là máu?

-Tôi không tiện nói. Nhưng đó toàn bộ đều là máu của tôi. Các anh không tin có thể kiểm tra.

Không đợi anh cảnh sát hỏi thêm, Không mở miệng nói:

-Các anh không cần phiền phức như vậy đâu. Tôi biết ai là hung thủ.

Hai người cảnh sát có chút ngạc nhiên. Người thanh niên ngồi ghi chép nãy giờ đột nhiên mở miệng.

-Là ai?

Không cười nhạt một cái nói:

-Là tên một nhân viên của khách sạn này. Cái tên mập mạp ở đằng kia kìa.

Không chỉ tay về một thanh niên to béo hơn hai mươi tuổi đang ngồi ở phía ngoài đại sảnh. Hai người cảnh sát cũng nhìn theo hướng đó. Người cảnh sát cầm viết quay đầu hiếu kì hỏi tiếp:

-Vì sao anh biết?

-Chuyện này là bí mật.

Thấy Không tỏ ra thần thần bí bí làm cho người cảnh sát này có chút không vui, anh ta nói:

-Cái gì cũng không nói làm sao chúng tôi tin anh. Anh phải biết mình là đáng khả nghi nhất ở đây.

-Tôi có thể nói cho anh biết hung khí ở đâu. Chắc chắn trên đó còn có vết máu của nạn nhân và dấu vân tay hoặc ADN của tên tội phạm.

-Hung khí ở đâu?

Không thần bí nói:

-Thì ở trên người tên hung thủ chứ còn đâu nữa.

Nghe vậy người cảnh sát ghi chép đứng lên nói.

-Anh ở đây trông chừng anh ta. Tôi ra ngoài tìm hung khí.

Thì ra từ lúc sau người cảnh sát mang tên béo đi vào. Anh ta chỉ vào tên béo nói.

-Trên người anh ta nào có thứ hung khí nào có thể giết người mà anh nói.

Không cười cười nhìn cảnh sát, rồi nhìn tên béo nói:

-Còn không mau lấy hung khí ra giao cho cảnh sát. Hay là mày muốn bị ăn đòn mới chịu mang ra à?

Hai người cảnh sát nhíu mày nhưng cũng không có mở miệng chờ xem kết quả. Tên béo thì nhìn về phía Không với ánh mắt thù hận. Hắn nói:

-Hung khí con mẹ mày. Trên người tao làm gì có hung khí. Tao nghĩ trên người mày mới có hung khí đó thằng chó.

-Ơ hay thằng béo chết tiệt này. Mày còn cứng miệng à. Anh cảnh sát, kéo dây luồn quần của hắn ra. Hung khí nằm ở trong đó.

Nghe thấy như vậy hai người cảnh sát như hiểu ra điều gì, còn tên béo thì mặt biến sắt. Hắn vậy mà thả người nhảy ra cách xa Không và hai người cảnh sát. Thân pháp phi thường nhanh nhẹn, nào có phù hợp với cái thân hình mập như heo của hắn.

Hai người cảnh sát biết là Không nói đúng rồi liền xông tới bắt tên béo. Tên béo chạy ra bên ngoài đại sảnh, tay phải kéo từ dây luồn quần ra một sợi dây thép. Hắn nhanh chóng bắt lấy một cô gái ở bên ngoài. Dây thép mỏng kéo căng ngang cổ cô gái.

Cô gái vô cùng hoảng sợ thét to. Nhưng lại bị tên béo doạ sợ nên đã không dám nhúc nhít rồi. Những người xung quanh cũng vội vàng né qua một bên. Bốn năm người cảnh sát móc súng ra chỉa ngay vào tên béo. Người cảnh sát cầm đầu quát to.

-Anh đã bị bao vây. Khôn hồn thì thả người rồi bó tay chịu trói để được khoan hồng.

Nhưng tên béo nào có dễ dàng bỏ cọng rơm cứu mạng của mình ra. Hắn vậy mà vô cùng bình tĩnh quát lại:

-Tụi mày bỏ súng xuống sau. Nếu không tao giết con này thì đừng có trách.

Mấy người cảnh sát nhìn nhau, sau đó anh cảnh sát chỉ huy phất tay ra hiệu sau đó đồng loạt bỏ súng xuống đất.

Tên béo thấy vậy thì từ từ kéo theo cô gái đi ra ngoài. Hắn đi đến đâu mọi người đều né ra một con đường.

Sau khi đi gần đến ngoài cổng vào, hắn lại quát lên:

-Thanh, mày dẫn xe ra ngoài cho tao.

Nghe thấy tên béo gọi mình, tên Thanh có chút rùng mình. Người cảnh sát chỉ huy vỗ vai anh ta rồi mở miệng trấn an.

-Anh đi dẫn xe cho hắn đi.

Nghe vậy tên Thanh mới đi đến nhà xe, dẫn chiếc exciter của tên béo ra bên ngoài. Cảnh sát, Không và vài nhân viên của khách sạn thì vẫn đang đi theo sát phía sau tên béo. Những người còn lại đều lo sợ trốn ở bên trong đại sảnh. Phía bên ngoài thì đang tụ tập rất nhiều người dân đang hóng chuyện. Có nhiều người còn bật cả điện thoại lên để live stream. Dù đã được cảnh sát cảnh báo và giải tán nhưng vẫn không có mấy tác dụng.

Khi ra được đến đường cái. Tên béo mới nhìn đám cảnh sát quát lớn:

-Tụi mày không được đuổi theo nếu không tao giết nó.

Tên béo hét to rồi ra lệnh cho tên Thanh khởi động xe máy. Còn hắn thì khống chế cô gái ngồi ở phía sau. Sau khi xe máy đã khởi động, hắn lại quát lên:

-Con mẹ nó. Mày còn chờ gì nữa? Nhanh chạy đi.

-Anh còn không nói chạy hướng nào thì sao em dám chạy?

-Con mẹ mày. Chạy bên phải.

Tên béo tức giận mắng một câu. Tên Thanh nghe vậy thì bắt đầu cho xe hướng về phía bên phải chạy đi.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 231

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.