Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu Người

Tiểu thuyết gốc · 1999 chữ

- Cái này à? Ta không biết cái gì là Long Ngữ, đây là chữ cổ mà ta học được. Thời đại hiện nay chưa từng thấy qua một con Rồng chân chính nào, chỉ có ở trong truyền thuyết mà thôi.

“Thì ra bây giờ đã không còn Long Tộc nữa rồi. Vậy thì truyền nhân của Long Tộc mà lão Kim Quy nói là đang lừa ta hay sao? Nhưng làm sao có chuyện đó, ngài ấy đức cao vọng trọng không thể nào lừa dối một đứa tiểu bối như ta”. Cơ Hoành Vũ thậm chí nghi ngờ lời tiên đoán của lão Kim Quy cho mình, nhưng mà hắn cũng không quá tin tưởng tên nhóc trước mặt. Mặc dù vậy hắn cũng không thể rời khỏi nơi này đi kiểm chứng.

Lúc này điện thoại của Không vang lên, nó vội vàng cầm ra điện thoại. Là số của Linh gọi cho nó. Vừa ấn nút nghe thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Linh:

-Cứu... cứu mình với Không ơi?

-Linh đang ở đâu? Mình sẽ đến ngay.

-Mình ở khách sạn FF. Để mình gửi vị trí qua zalo.

Linh vừa run rẩy vừa nói, Không hoàn toàn cảm nhận được sự sợ hãi của cô. Nó nhanh chóng nhận được tin nhắn định vị rồi chạy đi.

-Tiền bối, ta có việc gấp đi trước. Khi khác gặp lại.

Nghe vậy Cơ Hoành Vũ gầm to:

-Ngươi đứng lại đó cho ta!

Nhưng mà Không đã vọt ra khỏi hang động không thèm để ý đến hắn nữa. Đạp lên phi kiếm thẳng hướng khách sạn FF mà đến.

Bên trong khách sạn FF, bên trong nhà vệ sinh của một căn phòng xa hoa. Linh ngồi co rút ở một chỗ bên trong đó, quần áo xốc xết như muốn tuột khỏi cơ thể cô. Bên ngoài có người điên cuồng đập cửa và chửi mắng.

-Con mẹ nó. Mau mở cửa cho tao, tao mà mở được cửa thì mày đừng có trách.

-Con chó cái này. Mở cửa nhanh.

Linh dùng tay bịt kín tay của mình nhưng làm sao có thể che đi hết những âm thanh đó.

Ngày hôm nay sau khi ăn uống cùng với mọi người trong công ty, mọi người đi hát karaoke nhưng cô bị chuốc say rồi bị mang đến đây. Cũng may trong lúc sắp bị người ta lột đồ, cô tỉnh dậy chống cực quyết liệt. Cầm lấy cái gạt tàn thuốc đập vào đầu tên đàn ông rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh.

Cô gọi cho Không vì biết nó rất lợi hại lại ở gần đây, sau đó mới gọi điện cho cảnh sát để họ đến giải cứu cho cô.

Chỉ vài phút sau, Không đã xuất hiện bên ngoài toà nhà, ngay chỗ nhà vệ sinh mà Linh đang ở đó.

-Linh ơi, bạn có trong đó không?

Nghe thấy giọng nói của Không, Linh nhìn xung quanh hốt hoảng nói:

-Bạn ở đâu?

-Mình ở bên ngoài nè, Linh đứng sát qua bên phải đi.

-Ừa.

Sau khi Linh đứng qua một bên, Không mở ra Long Nhãn rồi mới dùng kiếm chém vỡ bức tường. Sau đó đứng ở giữa không trung đưa tay ra nói.

-Mau đến đây, mình đưa Linh đi.

Linh trợn tròn mắt nhìn Không lơ lửng trên không trung, chân đạp phi kiếm vô cùng rung động. Nàng vội vàng đi đến nắm lấy tay Không, nó nhanh chóng kéo nàng đặt ở trước mặt mình. Thuận tay ôm lấy eo của Linh, nàng không dám nhìn xuống mà nhắm mắt quay người ôm chầm lấy nó.

-Cám ơn. Bạn có phải là thần tiên hạ phàm để cứu mình không vậy?

Nghe Linh nói nó cười hì hì xoa đầu nàng nói:

-Mình chỉ là người bình thường, chỉ là có tu luyện một chút võ công mà thôi chứ không phải thần tiên gì đâu.

Không dùng tay làm kiếm chém ra một kiếm phế đi hai chân của tên đàn ông ở bên trong khách sạn rồi nhanh chóng rời đi. Sau khi suy nghĩ gì đó hồi lâu, Linh mới dùng ánh mắt long lanh nhìn nó nói:

-Vậy mình cũng có thể tu luyện chứ?

-Bạn muốn mình dạy cho bạn à?

-Ừm.

-Vậy bạn lấy cái gì để đổi? Mình còn vừa cứu bạn khỏi nguy hiểm nữa này.

Linh bất chợt sửng người. “Đúng vậy nha. Người ta vừa cứu mình xong, còn đòi người ta dạy võ. Mình lấy cái gì để người ta dạy mình đây. Tiền mình không có, quyền cũng không có, chỉ có...” Nghĩ đến đó mặt nàng đã đỏ nay còn đỏ hơn cúi đầu. Nhưng mà cúi đầu lại là vùi vào lòng ngực của Không làm cho nàng càng thêm bối rối muốn đẩy ra thì bị nó ôm chặt hơn.

-Đừng rộn. Coi chừng rơi xuống bây giờ.

-Mình biết rồi.

-Để mình đưa bạn về nhà.

Nó đáp xuống một đoạn đường vắng, không có người qua lại rồi gọi một chiếc taxi. Linh chỉnh đốn lại quần áo nhưng tay vẫn ôm lấy Không không buông.

-Mình có thể lấy thân thể mình cho bạn, bạn có thể dạy mình tu luyện không?

Không sửng sờ nhìn nàng, làm sao cũng không ngờ Linh vừa mém bị người ta cưỡng bức bây giờ lại muốn trao thân cho mình.

-Nhưng mà mình có bạn gái rồi.

-Mình... mình...

Linh muốn nói mình làm tiểu tam cũng được nhưng nàng không muốn, cũng không dám. Vốn tưởng rằng Không chưa có người yêu nên nàng mới dám nói như vậy.

-Thật ra mình nói đùa thôi. Việc tu luyện này chỉ có thể truyền cho người nhà thôi cho nên xin lỗi, mình không thể dạy cho Linh được.

Linh cúi đầu không nói. Một lúc sau, xe đến chở hai người trở về Sài Gòn. Trên xe, cả hai người không nói gì, chỉ ngồi nhìn về phía ngoài cửa sổ. Mãi đến khi sắp về đến nhà của mình, Linh mới quay sang nhìn Không.

-Mình sẽ lại đi tìm bạn. Bye bye.

-Bye Bye.

Về đến nhà cũng đã là chiều tối, đi vào trong nhà thì nhìn thấy đã có hai chiếc xe ô tô đậu trước cửa. Vừa nhìn qua thì thấy là tên tài xế trước đây của Vy. Nó vội vàng chạy vào nhà.

-Vy ơi! Sao em lại ở đây?

Nghe thấy giọng của nó, Vy vui mừng chạy ra. Hai người ôm chầm lấy nhau không thèm để ý đến hai thanh niên FA đang trợn tròn mắt nhìn ở bên cạnh. Hai người hôn nhau cả buổi đến khi Lĩnh tằng hắn một cái mới tách ra.

-Em chờ anh sáng giờ đấy, sao bây giờ anh mới về tới?

Vy ngượng ngùng nói. Nhưng nàng đột nhiên ngửi thấy mùi vị lạ trên người Không. Gương mặt lập tức đen lại trừng mắt nhìn nó nói:

-Mau nói, anh vừa đi đâu về hả?

Nhìn cái bộ dạng ngửi khắp người nó đánh hơi nó liền hiểu được nên bình tĩnh giải thích chuyện gặp Linh rồi cứu cô khỏi cạm bẫy. Dĩ nhiên việc đào Long Thạch và gặp Cố Hoành Vũ bị nó bỏ qua, kể cả việc thân mật với Vy cũng không dám nói.

Nghe được như vậy Vy mới thả lỏng nói:

-Thì ra là như vậy. Em đã gọi người nấu ăn xong rồi anh mau tắm rửa sạch sẽ đi rồi ăn cơm với mọi người.

-Ừa. Chờ anh một chút nha.

Nhìn thấy hai người tình tứ, Lĩnh và Liên Tàn cũng không có chen vào mà chỉ ở đó cười cười. Một lúc sau đó mọi người cũng ăn cơm và trò chuyện.

Liên Tàn lần này không có tham gia vào Lạc Thần Chi Địa nhưng trong nhà có vài người được đi vào. Thu hoạch cũng rất khá, được một số dược liệu vô cùng quý hiếm và cả khoáng thạch quý nữa. Yêu đan cũng thu được vài viên.

Lĩnh thì được tiến vào bên trong, thu hoạch không nhiều nhưng với cấp độ của anh ta cũng là đủ dùng là năm gốc linh dược cấp ba. May mắn hơn là anh ta còn thu được một quyển công pháp tu tiên. Nhờ đó mà bây giờ đã chuyển hoá nội lực thành chân khí, tu vi cũng đã tăng lên tới Trúc Cơ Trung kỳ.

Trong đợt này tiến vào bí cảnh, ngoại trừ những người trên Trúc Cơ, còn có một số người dạng như Lĩnh. Những người này là tinh anh của bộ đội được đưa vào để tìm nơi ẩn nấp tu luyện chứ không phải để tìm tài nguyên tu luyện và diệt yêu thú.

Vy cũng vậy nhưng mà nàng lại không có tìm nơi lẩn trốn để tu luyện mà mục đích là đi tìm Không. Nhờ đó mới có được chân tình của nó như bây giờ.

Không cũng kể lại cho họ những việc mình trải qua từ lúc bị Thiên Cương Quỷ bắt đi, được thiếu tướng Tiến và bà Yến trợ giúp. Rồi bị đưa ra biển, được Minh Nguyệt giải vây cho đến tiêu diệt tiểu đội của nước TC chiếm đảo của nước mình.

Rồi quá trình diệt yêu thú, cứu người... Nhưng việc hấp thụ ký ức của Lạc Thừa Khúc thì nó không nói. Đến lúc sau khi gặp được Vy thì để Vy tự nói. Nó ở một bên ngắm nhìn nàng.

Sau đó Vy kể lại chuyện sau khi nó biến mất. Vài hôm sau, cánh cổng đột nhiên biến mất không một chút dấu vết. Tất cả những người tiến vào bên trong không kịp ra cũng không còn xuất hiện nữa. Quân đội các nước cũng vì đó đánh nhau một trận, cuối cùng có một cô nương mặc áo Nhật Bình thống lĩnh một đám yêu thú đến đánh chìm tất cả chiến hạm mới làm cho quân đội các nước khác rút lui. Cự Phủ trên tay nàng chém đến đâu tàu thuyền, chiến hạm, máy bay rơi rụng đến đó. Hơn mười vị có tu vi Địa Tiên đều không phải đối thủ của nàng. Thêm đám yêu thú dưới trướng của nàng cũng có ba tên Nguyên Anh kỳ rất kinh khủng.

-Cô gái đó hình như tự xưng tên là Minh Nguyệt thì phải, nàng nói tiếng Việt rất trôi chảy. Chắc cũng là người Việt mình, nhưng không biết vì sao có thể chỉ huy mấy con yêu thú kia nữa.

Không cười cười nhìn Vy nói.

-Anh cũng thu phục được một bạn nhỏ yêu thú này. Lần trước quên gọi nó ra đưa cho em, hôm nay để nó đi theo bảo vệ em đi.

Nói rồi Không gọi Đường Lang ra bên ngoài. Nó vừa xuất hiện làm cho mọi người giật mình né qua một bên.

-Nó sẽ không ăn thịt người chứ?

Nghe Liêm Tàn nói, Không cười giải thích:

-Nó đã bị khống chế rồi. An tâm đi.

Sau đó Không mang ấn ký khống chế Đường Lang đưa cho Vy để nàng có thể tự do điều khiển nó.

Vy có vẻ không sợ côn trùng cho nên rất nhanh một người một yêu thú thích thú làm đủ trò.

-Cám ơn anh.

Nàng nhẹ nhàng đưa đầu vào ngực Không, nó thuận tay ôm lấy nàng vào lòng. Lĩnh và Liêm tàn không tiện làm phiền cho nên hai người ra hiệu rồi rời đi. Đường Lang cũng trốn vào bên trong ấn ký không còn dấu vết. Bây giờ chỉ còn hai người ở đó yên tĩnh ôm nhau cảm nhận hơi ấm vài nhịp tim của nhau.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.