Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Án Binh Bất Động

Tiểu thuyết gốc · 2048 chữ

Không qua bao lâu, Long Nhãn và thân thể của hắn đã bắt đầu hoà hợp với nhau. Bởi vì tu vi của Không còn quá thấp, cho nên Long Nhãn cũng chỉ ở mức bình thương. Nếu Long Nhãn ở cấp bậc cao hơn thì muốn hoà hợp với cơ thể người khác phải cần một thời gia rất lâu dài.

Nhưng một khi đã có Long Nhãn thì nó cũng phát triển theo cấp bậc của người nhận được. Cho nên tên quái vật căn bản không lo lắng Long Nhãn cấp bậc thấp.

Vừa hoà nhập lại với nhau, tinh khí thần của tên Yêu quái này vậy mà có phần biến hoá. Một cái sừng bây giờ đã biến thành hai, có xu hướng hoá thành Long Giác (sừng Rồng).

Hai tay không còn móng vuốt nữa mà biến hoá như tay người bình thường. Nhìn qua có ba phần giống Long Tộc ngày xưa. Hắn mở miệng nở một nụ cười tà dị nhìn về hướng Không.

-Tên nhóc này mất nhiều máu như vậy mà vẫn còn chưa chết. Đúng là có huyết mạch Long Tộc có khác. Nếu còn sống thì bây giờ còn chưa phải là lúc để giết nó. Phải nuôi nó để còn cung cấp máu Rồng cho ta tu luyện.

Vào lúc này, Tư Lệnh Cao cùng với bà Yến đã bay đến trên đỉnh đầu của hắn.

Do mãi chú ý vào luyện Long Nhãn cho nên đến tận khi hai người cách hắn ba trăm mét nó mới nhận ra.

Hai người từ trên không trung nhìn xuống tên quái vật, nhìn thấy phù văn dưới chân hắn thì cũng cảnh giác không dám đứng vào phạm vi hoạt động của nó sợ gặp phải cạm bẫy của hắn.

-Thằng nhóc kia vậy mà còn chưa có chết, đúng là mạng lớn thật. Nhưng tiếc là đôi mắt đã bị mù, sau này khó lòng tu luyện thêm nữa.

Nghe bà Yến tiếc nuối, Tư Lệnh Cao cũng lắc đầu, thở dài nói:

-Thôi thì giết chết tên quái vật này rồi cứu nó về, chuyện sau này thì thuận theo tự nhiên vậy.

Cả ba người đều toả ra bộc lộ cảnh giới của mình ra bên ngoài. Dù thấy được người đến ngang bằng tu vi với mình, nhưng tên quái vật vẫn không chút nào sợ hãi. Biết được hai người đến không có ý tốt, nó lập tức cầm ra Cự Phủ lao đến đánh phủ đầu.

Hai bên mọc ra đôi cánh như cánh dơi bay lên không trung, một rìu chém tới Tư Lệnh Cao nhưng lại bị ông ấy dùng kiếm cản lại. Dưới chân ông đạp phi kiếm, trên tay lại cầm một thanh cổ kiếm. Thân kiếm thon dài, đầu nhọn, hai bên sắc bén vô vùng. Giữa lưỡi kiếm có khắc tám chữ nôm “Trường Sa, Hoàng Sa là của Việt Nam” (Chém gió đó trên thanh kiếm có tám chữ Kiếm Vũ Như Hoa, Hoa Tán Địch Vong).

Hai nguồn chân khí một đen, một đỏ va chạm vào nhau kịch liệt. Sau đó hất văng cả hai người ra.

Lúc này, bà Yến thừa dịp tấn công tới. Bà cầm lấy một thanh kiếm cổ từ thời nhà Nguyễn, kiếm tên Nguyệt Ngân Kiếm, lưỡi kiếm sáng như ánh trăng. Thoạt nhìn giống với một thanh kiếm Nhật, nhưng có tay cầm dài hơn. Thường được sử dụng để tấn công bằng hai tay.

Bà Yến tu luyện Nguyệt Quang Thuật Pháp. Bao gồm cả công pháp và kỹ năng Nguyệt Quang Thập Tam Kiếm.

Một kiếm Nguyệt Quang Trảm chém xuống, chân khí hoá thành đao ảnh hình trăng lưỡi liềm bay ra, chém vào trên người tên quái vật.

Máu tươi lập tức bắn ra nhưng bởi lực phòng ngự cường hãn cho nên vết thương cũng không sâu.

Tên quái vật gầm lên sau đó quay sang chém một rìu về phía bà Yến, bà điều khiển Nguyệt Ngân Kiếm xoay tròn trước mặt tạo thành một vòng tròn phòng ngự cản lại một rìu này.

Nhưng lực đạo tên quái vật mạnh hơn làm cho bà phải lui lại bốn năm mét.

Lúc hắn vừa chém ra một rìu kia thì Tư Lệnh Cao đã lập tức bay về phía sau lưng hắn. Tay cầm Vũ Khúc Kiếm đánh ra Tán Hoa Kiếm Pháp. Vũ Khúc Kiếm huyễn hoá thành mười hai cánh hoa màu đỏ quét ngang qua người tên quái vật.

Máu tươi bắn ra bốn phía. Lần này hắn thật sự trúng chiêu. Gầm lên đau đớn, hai mắt của hắn chuyển sang màu vàng như mắt Rồng, nhưng lại nhanh chóng được nhuộm lên một màu đỏ như máu.

Hắn đã tiến vào trạng thái cuồng bao, Cự Phủ được hắn chém ra liên hồi. Hai người Tư Lệnh Cao và bà Yến không ngừng phòng thủ nhưng cũng không ngừng bại lui. Đến một cơ hội phản khán cũng không có.

Thế cục tiếp tục giằng co trên không trung tạo nên âm thanh đùng đùng. Loạn rìu, kiếm ảnh phá nát cả rừng cây bên dưới.

Ở bên dưới thân thể của Không nằm bất động ở đó. Thần hồn của nó đã tiến vào bên trong Hoàng Kim Long Tháp. Trong trạng thái suy yếu, nó bắt đầu hấp thu linh khí để khôi phục thương thế cho bản thân mình.

Bởi vì mất máu quá nhiều, lại bị đánh vỡ lục phủ ngũ tạng cho nên nó không thể nào tỉnh dậy lúc này được. Cũng may nó đã tu luyện đến Long Huyết Cảnh cho nên máu huyết rất nhanh sẽ được khôi phục lại như ban đầu.

Quan trọng nhất là phải có đủ Long lực đi chữa trị chỉ cần chữa trị được một phần để nó tỉnh lại thì có thể tự mình sử dụng viên đan dược trị thương cuối cùng để khôi phục.

Về phần Vy thì, trên đường về nhà Không, nàng đã gọi điện thoại về cho ông nội của mình. Sau một hồi khóc lóc thì ông đã điều động đội đặc nhiệm Tây Sa đi tìm kiếm tung tích của Không. Cho dù chết cũng phải tìm được xác mang về.

Nàng cũng muốn tự mình đi tìm, nhưng mà bị Kiên và mọi người ngăn cản. Cũng may Liêm Tàn có chìa khoá của nhà Không cho nên mọi người đi vào trong đó. Không ai nói một lời gì chỉ ngồi trầm mặt trên ghế sofa.

Toàn bộ người trong đội Tây Sa được điều động tìm kiếm Không khắp nơi. Họ chỉ có thể biết được hướng đi của tên quái vật kia, còn địa điểm chính xác thì không tài nào biết được. Cứ thế họ từng bước dò tìm bên trong vùng rừng núi theo hướng lên Đồng Nai.

Trên bầu trời chỗ Không đang nằm, ba bóng người vẫn không ngừng lao vào nhau chiến đấu không ngừng.

Sau hơn ba mươi phút, ảnh mắt tên quái vật dần dần chuyển sang màu vàng. Không còn vẻ cuồng bạo như lúc trước. Tốc độ Cự Phủ của hắn vung lên đã giảm đi phần nào. Trên cơ thể hắn cũng chi chít vết thương nhưng hoàn toàn không có một vết thương nào chí mạng. Thêm nữa tốc độ phục hồi vết thương của hắn cũng có phần biến thái. Vất thương ban đầu bị bà Yến chém và Tư Lệnh Cao đâm sau lưng đã không còn.

Riêng hai người thì bị ít vết thương hơn, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu khôi phục. Chân khí của hai người cũng đã tiêu hao đi một nửa. Còn tên quái vật kia thì yêu khí vẫn còn gần bốn phần.

Nếu cứ dây dưa tiếp tục như thế này thì khó mà phân được cao thấp. Tư Lệnh Cao lúc này lên tiếng đề nghị nói:

-Nếu cứ đánh như thế này cũng không phải là cách. Bà mau gọi người bên Thăng Long Vệ qua hỗ trợ đi. Tôi cầm chân hắn.

Bà Yến nghe xong liền lập tức gật đầu nói:

-Lão già ông cẩn thận nha. Chờ tôi một phút.

Nói xong bà cho phi kiếm bay ra xa rồi mang điện thoại di động ra gọi đi. Sau khi điện thoại được kết nối, âm thanh trầm ổn của một người đàn ông vang lên:

-Alo! Sao hôm nay có nhã hứng gọi cho tôi vậy?

-Chắc ông cũng có nghe tên quái vật giết người ở quận nhất rồi chứ. Tôi đang cùng ông Cao đánh nhau với nó. Mau qua phụ tôi một tay. Tên này lực phòng ngự và khả năng hồi phục biến thái quá. Sợ là không dễ đối phó.

-Tiếc là bây giờ tôi đang ở đảo Nam Định nên không chạy qua đó được.

-Ông làm cái gì ngoài đó?

-Chuyện công. Ông Phúc bây giờ cũng đang làm nhiệm vụ ngoài Phú Quốc. Thôi để tôi gọi Tuyết Hoa qua giúp bà.

-Được rồi. Bảo cô ta nhanh lên một chút.

Nói rồi, bà Yến liền cúp máy không cho ông ta nói tiếp. Người đàn ông để điện thoại xuống và chờ tin nhắn vị trí mà bà gửi qua. Người đàn ông này khoảng bảy mươi tuổi, tóc cột đuôi ngựa ở phía sau, gương mặt có phần lãng tử. Ông mặc trên người một cái áo sơ mi trắng cụt tay để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn và rất nhiều vết thẹo trên đó.

Ông ta không ai khác chính là cục trưởng Tô Bình người đứng đầu Thăng Long Vệ.

Vài giây sau, ông đã nhận được tin nhắn toạ độ của bà Yến. Ông tiếp tục gọi cho người có tên Tuyết Hoa để cho người này qua hỗ trợ bà Yến và Tư Lệnh Cao.

Sau khi bà Yến quay trở lại tham chiến thì nhìn thấy Tư Lệnh Cao đã chịu thêm một vết rìu thật dài trên lưng. Bà nhanh chóng dùng Nguyệt Ngân Kiếm phối hợp với ông ta phòng thủ. Họ phải chờ người tên Tuyết Hoa đến mới toàn lực tấn công.

Phía bên dưới chiến trường, Không từ từ tỉnh lại. Mặc dù hai mắt đã bị lấy đi nhưng thần hồn của nó giúp nó có thể cảm nhận được xung quanh trong vòng bán kính mười mét.

Nó nhìn thấy được một cặp mắt đang nằm trên tảng đá. Nó nhìn thấy phù văn được vẽ bằng máu của nó trên tảng đá. Và nó nhớ được phù văn này chính là thứ tên quái vật kia dùng để gắn mắt của nó lên người hắn.

“Cái thứ này có thể gắn mắt của mình cho tên quái vật kia. Vậy có thể hay không dùng cách này để gắn mắt của hắn cho mình?”. Suy nghĩ như vậy nó liền muốn thử. Nhưng sợ sảy ra vấn đề cho nên nó lấy đan dược trị thương ra nuốt vào trong bụng. Dùng Long lực luyện hoá một phần dược lực cho cơ thể khôi phục lại lục phủ ngũ tạng rồi tính tiếp.

Nhờ có chuẩn bị trước đan dược mà chỉ sau hai mươi phút, lục phủ ngũ tạng của nó đã miễn cưỡng coi như khôi phục. Cần tịnh dưỡng thêm một thời gian là có thể bình phục như ban đầu.

Bây giờ bắt đầu vô vấn đề chính, nó cần tìm ra được máu của tên quái vật để vẽ phù văn. Trên tảng đá có một vết máu của tên quái vật để lại, nhưng mà thời gian quá lâu, số máu đó đã đông đặc lại rồi. Mà không có mắt cho nên nó không tài nào thấy được tên quái vật đang ở đâu. Mà nếu biết thì nó cũng không phải là đối thủ của hắn.

Vì vậy nó chỉ còn cách nằm im ở vị trí cũ. Sau đó cưỡng ép cơ thể tiến vào trạng thái ngủ say để đi vào bên trong Hoàng Kim Long Tháp tu luyện và chờ đợi cơ hội.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 156

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.