Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phúc An Đường

Tiểu thuyết gốc · 2014 chữ

Qua giới thiệu thì Không biết được ông Thiên đang là chủ của võ quán ở đây. Hiện đang là võ sư thất đẳng của môn Taekwondo trường phái quốc tế. Được biết ngoài Hàn Quốc thì Việt Nam là nước thứ hai có người đạt đến đai đen cửu đẳng. Cho nên nền võ học Taekwondo phát triển rất mạnh trên đất nước hình chữ S của chúng ta.

-Nhờ chú làm trọng tài cho hai người bọn họ nha chú Thiên.

Lý Huỳnh Thiên gật đầu đồng ý nói:

-Vậy để tôi làm trọng tài. Hai cậu không phản đối chứ.

Thấy hai người đều gật đầu đồng ý, trận luận bàn chuẩn bị bắt đầu. Bởi vì không thể bại lộ Long Tâm Thuật trước mắt mọi người cho nên Không không thể nhanh chóng kết thúc trận đấu này.

Sau khi được lệnh bắt đầu từ chú Thiên, Kiên nhanh chóng xuất thủ để chiếm thế thượng phong. Anh ta tu luyện là Thiếu Lâm quyền pháp Hình Ý Quyền. Vừa ra tay đã sử dụng Hổ Quyền, thế đi hung mãnh như hổ vồ mồi đánh lên trên người Không.

Nó nhanh chóng sử dụng Du Long Bộ né tránh, vừa dùng tay trái gạt đòn công kích của Kiên qua một bên. Tay phải đấm móc từ dưới lên phản đòn nhưng Kiên cũng kịp thời né tránh.

-Kiên năm nay đã hai mươi tám tuổi, bước vào Tông Sư cảnh giới thì đã là thiên tài nhất lưu. Mặc dù chỉ là liên tục né tránh và phản đòn nhưng cũng đủ thấy anh bạn này của con cũng không hề đơn giản khi có thể ngang tay với thằng nhóc Kiên. Nhưng kì lạ là sao chưa thấy nó sử dụng một võ kỹ nào để tấn công.

Không cần nghe Lý Huỳnh Thiên nói, Vy cũng đã nhận ra rồi. Từ ban đầu đến giờ, Không chỉ liên tục né tránh và phản đòn. Nó hoàn toàn không sử dụng bất kỳ võ kỹ nào cả.

Bởi vì chưa học qua quyền pháp mà chỉ có Long Hoả Thuật, Long Ngâm và Long Bình Đao Pháp là kỹ năng công kích cho nên nó chỉ biết tuỳ cơ ứng biến.

Mặc dù so ra sức chiến đấu của nó đã ngang bằng với Kiên đạt đến Tông Sư sơ kì. Nhưng không pháp huy ra được toàn lực làm cho nó có phần yếu thế.

-Anh còn không tung ra toàn lực thì có thể phải bại trận rồi đó.

Kiên nhìn ra được Không còn chưa xuất chiêu để tấn công mình cho nên lên tiếng nhắc nhở nói.

Sau đó anh chuyển đổi tư thế từ Hổ Hình Quyền, sang Xà Hình Thủ. Toàn thân linh hoạt vô cùng bám theo thân hình Du Long Bộ của Không. Xà mặc dù cũng có đặc tính nổi bậc riêng nhưng mãi mãi không bằng được Long nên anh ta vẫn kém nó một bậc.

-Anh chạy đủ chưa. Mau đứng lại cho tôi.

-Chơi chán rồi. Tôi đứng lại đậy.

Thấy không đứng lại, Kiên liền sử dụng nội lực huyễn hoá thành một ảo ảnh Thanh Long xuất hiện sau lưng mình. Long Hình Quyền đánh ra, thế như vũ bão nhanh như chớp giật đánh về phía Không. Quyền thế đi tới đâu, Thanh Long há to miệng gầm thét theo tới đó.

Không đứng tại chỗ, hai tay chấp ấn pháp kéo ra một đoạn. Long Quang Hộ Thuẫn hiện ra ánh sáng màu vàng, bên trong ẩn chứa hoa văn cổ xưa, chính giữa là một Long Ngữ “Hộ”. Hư ảnh một tấm khiên ánh sáng chặn lại đòn tấn công của Kiên.

Sau đó nó thuận thế lấy tay làm đao đánh ra đao thứ năm trong Long Bình Đao Pháp – Trảm Tướng. Long lực hoà vào cánh tay tạo nên hư ảnh một thanh đao màu vàng cao ba mét. Một đao chém ngang, không chỉ chém nát hư ảnh Thanh Long mà thế đi không giảm bay đến trên người Kiên.

Chú Thiên nhìn thấy cảnh tượng này liền cảm thấy không ổn, định lao lên ngăn cản một đao này. Nhưng mà đao tới quá nhanh, ông ta dùng hết tốc độ cũng không thể ngăn cản một đao này.

Vy cũng vô cùng sợ hãi. Không ngờ lực chiến của Không lại khủng bố như vậy. Cùng là chân khí hoá hình nhưng hư ảnh Thanh Long bị hư ảnh thanh đao của Không chém như chém đậu hủ.

Lúc này đao ảnh đã chém lên người Kiên, lực đạo khổng lồ hất văng anh ta vào tường. Vy và chú Thiên lập tức chạy đến đỡ anh ta dậy.

Mặc dù lực chém khổng lồ nhưng mà trên người Kiên không có vết máu nào. Vy lo lắng hỏi:

-Anh có sao không?

Kiên thở phì phò nói:

-Anh không sao. Mặc dù có hơi đau một chút nhưng mà không có bị thương gì nghiêm trọng.

Chú Thiên ngạc nhiên hỏi:

-Đao ảnh khủng bố như vậy tại sao lại không gây thương tích?

“Lẽ nào chỉ là phô trương thanh thế. Nhưng cũng không đúng, nếu phô trương thanh thế thì Kiên nó đâu có bị hất văng ra như vầy”. Ông ta suy nghĩ mãi không ra cho nên định quay sang hỏi Không thì lại nghe Kiên nói:

-Cám ơn anh đã nương tay. Vừa rồi nếu anh không tán đi đao ảnh chắc là tôi đã mất mạng rồi.

Thì ra vừa rồi anh ta bị hất văng ra xa là do kình khí chứ không phải do đao ảnh chém qua.

Không cười nhạt đáp lại nói:

-Chỉ là luyện tập một chút. Chúng ta không phải kẻ thù, sao tôi phải hạ sát thủ với anh. Huống hồ thời đại bây giờ giết người là phạm pháp đó nha. Anh đừng quên năm mươi triệu tiền giáo án là được.

Vừa nãy khí thế một chiêu kia quá lớn làm cho Lý Huỳnh Thiên cũng khó lòng quan sát được hết tình hình xung quanh. Sau khi biết là do Không nương tay thu chiêu kịp thời thì càng kính nể nó hơn. Ông ta cười hỏi:

-Vừa rồi một đao kia quả thật khủng bố. Nhưng từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy qua loại võ công như vậy. Cậu là thuộc về môn phái nào vậy?

Dĩ nhiên là Không cũng không có lộ ra tin tức mà chỉ nói qua chiêu thức gọi là Trảm Tướng, sau đó lại móc ra bài cũ sư phụ không muốn tiết lộ danh tính ra nói lại một lần.

-Anh bạn đúng là tuổi trẻ tài cao. Mới chừng này tuổi đã có thực lực ngang với tôi rồi. Không hổ là người được bé Vy nó nhìn trúng.

Vy mắc cỡ đỏ bừng mặt cúi đầu xuống trông cực kì đáng yêu. Cô hờn giỗi nói:

-Chú này...

Lý Huỳnh Thiên cười lớn, sau đó dẫn mọi người ra phòng khách bên ngoài. Trong lúc đi ở hành lang, Không nói nhỏ với Vy:

-Chúng ta đi thôi, tôi không thích ở nơi này.

-Anh muốn đi đâu?

-Tôi muốn mua thêm một ít dược liệu quý.

-Ồ. Tôi biết một nơi có bán những dược liệu quý ở quận 3. Cũng rất gần nơi tổ chức đấu giá chiều nay chúng ta tham gia nè.

-Vậy thì chúng ta đi tới đó xem một chút đi.

-OK.

Sau khi ra đến phòng khách thì mọi người cũng chào từ biệt Lý Huỳnh Thiên rồi nhanh chóng hướng về quận 3 phóng đi.

Xe của Vy chở mọi người đến một căn nhà có lối kiến trúc từ thời phong kiến trên đường Võ Văn Tần. Không ai nghĩ rằng nơi này là một nơi buôn bán dược liệu. Mặc dù toà nhà đã khá cũ kỹ nhưng dễ dàng nhận ra nơi này lúc trước là nơi ở của kẻ giàu có. Phía trước hàng rào bằng tường đá cao hai mét, cánh cổng bằng sắt khá là to lớn, nhưng có vẻ nó theo hơi hướng hiện đại nên không hợp lắm với phong cách ở đây. Dương như là mới được thay thế gần đây thôi. Phía trên cánh cửa có treo một tấm bảng hiệu bằng gỗ có đề ba chữ Phúc An Đường.

Ba người đi từ trên xe bước xuống, Kiên tiến đến ấn chuông cửa và chờ đợi. Nơi này cũng được xem là khá mát mẻ ở trung tâm Sài Gòn. Phía trước và cả trong sân đều có cây to khổng lồ che mát, bên trong sân là một vườn hoa cảnh khá đẹp. Không vừa lướt qua liền nhận ra không ít dược thảo được trồng ở đó. Nhưng đều là dược liệu phổ thông mà thôi.

Không lâu sau đó một người thanh niên chạy ra mở cửa hỏi dò:

-Các vị đến có việc gì không?

Bởi vì biết được nơi này bán dược liệu rất ít. Cho nên người giúp việc này phải cẩn thận dò hỏi rồi mới cho khách hàng đi vào bên trong.

Do đã đến đây vài lần cho nên Vy nhìn anh ta nói:

-Chúng tôi đến mua dược liệu.

-Vậy thì mời quý khách vào trong. Để rôi dẫn đường cho mọi người.

Sau đó, thanh niên dẫn ba người tiến vào nhà. Hai người bảo vệ khác của Vy thì lái xe đi một nơi khác để gửi xe, bởi vì ông chủ ở đây rất ghét người khác đậu xe trước nhà mình.

Ở bên trong căn nhà là một phòng khách, tất cả đồ dùng trong nhà đều được làm từ gỗ là chủ đạo. Có một bộ sofa bên phải. Phía bên trái là một bàn làm việc và một cái giường được dùng làm nơi trị bệnh.

Một ông lão hơn sáu mươi tuổi đang ngồi ở bàn làm việc đọc tư liệu gì đó. Thanh niên vừa dẫn mọi người đi vào thì liền báo cáo:

-Sư phụ có người đến mua dược liệu.

Ông lão đưa mắt lên nhìn sau đó cúi xuống đọc tiếp tài liệu của mình rồi bình thản nói:

-Con hỏi xem họ muốn mua dược liệu gì. Rồi mang ra cho họ đi.

Thanh niên nhìn về phía ba người ý bảo “Mọi người cũng nghe rồi đó, muốn mua gì thì báo ra”. Không cũng không cảm thấy cách làm của hai sư đồ này kì quái mà lấy giấy bút trên bàn ghi ra mấy loại dược liệu mà mình đang cần để điều chế đan dược trị thương và đan dược hỗ trợ tu luyện và một số dược liệu hiếm chuẩn bị cho sau này.

Sau đó nó đem tờ giấy đưa cho thanh niên kia. Anh chàng này sau khi nhìn vào nội dung trong tờ giấy thì vô cùng kinh ngạc thét lên:

-Làm sao anh biết nhà tôi có Dã Nhân Sâm năm trăm năm, Băng Tâm Quả, Lôi Minh Thụ và Huyết Linh Chi ba trăm năm?

Bởi vì vừa rồi đi vào thì nó đã quét mắt một lần đi khắp toà nhà này, mọi loại dược liệu ở đây đều nắm rõ trong lòng bàn tay thì làm sao nó không biết được cơ chứ.

Nhưng nó làm sao nói ra là mình có khả năng nhìn ra được những thứ này. Cho nên nó còn viết thêm rất nhiều loại dược liệu quý mà ở đây không có nữa.

Mà nghe được đệ tử mình hét to như vậy, ông lão tóc bạc kia cũng dừng đọc tài liệu mà đưa tay thu lấy tờ giấy rồi chăm chú quan sát. Càng quan sát, ông ta càng nhíu mày bởi vì trong tờ giấy có những loại dược liệu mà đến cả ông ta còn chưa nhìn thấy bao giờ.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 158

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.