Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

A! Đau ... Đau

Tiểu thuyết gốc · 2005 chữ

Mà lúc này, ở một căn nhà bỏ hoang trên đường Lê Văn Lương, đây cũng là nơi Vy bị đám mafia giam giữ, đã sảy ra một trận ác chiến giữa Thăng Long Vệ và bọn chúng. Nhờ có khả năng ẩn thân của mình, Thập Sứ Trần Hải Phong đã đột nhập vào và giải cứu thành công Vy ra ngoài. Sau đó, phối hợp với Lĩnh và Tây Sa tung hoả lực tấn công vào trong căn nhà.

Nhưng hoả lực từ bên trong tấn công ra cũng không kém. Hơn năm mươi tên tội phạm gồm cả người Việt và người nước ngoài. Bọn chúng có cả bom, súng phóng lựu và các loại súng tiến tiến.

Mặc dù tham gia trận chiến là võ giả thế nhưng hoả lực của đạn pháo cũng có thể thổi bay một võ sĩ cấp bậc Đại Sư hậu kì. Chỉ có đạt đến cảnh giới Tông Sư mới có thể chặn được đạn pháo và bom, mìn. Dù vậy cũng không chống lại được sức công phá của tên lửa đạn đạo.

Bên dưới hoả lực đối chiến, còn bên trên bầu trời lại là chiến trường của sáu người là Lĩnh, Trần Hải Phong, Hữu Nhân (Đội trưởng đội một, đội đặc nhiệm Tây Sa, tu vi Tông Sư sơ kỳ) cùng với ba tên mafia.

Do phe chính phủ có kỹ năng chiến đấu nhỉn hơn một chút so với đám mafia cho nên trong ba người có một người bị Trần Hải Phong giết chết, một người bị bắt sống. Chỉ có tên tóc dài u ám biệt danh Ông Tiên là chạy thoát.

Chiến trường thu thập xong xuôi, Trần Hải Phong thị thương nhẹ, Thăng Long Vệ tổn thất một người, Tây Sa tổn thất hơn mười người.

Vy chỉ bị ngất xỉu và đã được đưa đi bệnh viện kiểm tra chăm sóc.

Mặc dù chiến đấu kịch liệt với nhau nhưng sáng hôm sau, không có một tin tức nào về sự việc này cả.

Không mở mắt ra, vươn vai một cái cảm thụ Long lực bên trong cơ thể lại tăng thêm hai tia lên ba mươi sáu làm cho nó vô cùng hài lòng. Lúc này mở ra điện thoại, nhắn cho Vy một tin nhắn hỏi thăm bình an. “Có bị làm sao không? Đã về nhà chưa?”

Rất nhanh một tin nhắn phản hồi trở về: “Cám ơn anh đã hỗ trợ mọi người tối qua. Tôi đã an toàn rồi. Nhưng đang ở bệnh viện kiểm tra, chắc buổi trưa là được về nhà rồi”.

Không cùng mừng cho Vy nên nhắn tin đáp lại: “Vậy thì tốt rồi”.

-Con người khô khan như vậy mà cũng có người yêu. Thật không hiểu nổi.

Nói rồi Vy cũng không phản hồi tin nhắn nữa mà tranh thủ ăn sáng rồi chờ bác sĩ đến kiểm tra.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, Không bắt xe ôm để đi mua một chiếc xe mới. Sau đó đi chuẩn bị quà để tối nay đi tham dự sinh nhật Tuyết, bạn thời đại học của nó. Bởi vì cô bạn đó ở trọ ở tận bên Thủ Đức, nếu không có xe sợ là không trở về nhà được.

Không mặc trên người một cái áo sơ mi, quần tây, giày thể thao, mặc một cái áo khoác đen và đeo khẩu trang màu đen đang từ từ đi vào một cửa hàng bán xe gắn máy trên góc đường Nguyễn Tri Phương và An Dương Vương. Nó chọn lấy một chiếc xe AB đời mới nhất, làm thủ tục mua xe xong liền rời đi.

Tiếp sau đó, Không chuẩn bị mua một thanh đao để tiện cho việc sử dụng chiêu thức đao pháp mà nó đã học là Long Bình Đao Pháp. Đây là Long Kỹ công kích mạnh nhất của nó hiện giờ. Bởi vì cuộc chiến hôm qua làm cho nó nhận ra mình cần phải có một vũ khí thuật thay để phối hợp mới tăng thêm chiến lực của nó.

Hôm qua trong lúc nói chuyện với Liêm Tàn, nó được giới thiệu đến gặp một người ở khu Mã Lò. Đi vào bên trong một con hẻm nhỏ, sau đó tìm đến một căn nhà cấp bốn sập xệ. Từ bên ngoài nhìn vào, không có ai biết được bên trong căn nhà này chính là nơi buôn bán vũ khí cho người tu luyện cổ võ cao cấp bậc nhất Sài Gòn.

Phía trước có bộ mặt nhà cấp bốn, nhưng thực chất bên trong nhà ẩn chứa một căn hầm khổng lồ dưới mặt đất. Có thể nói nó là một khu chợ rộng gần hai nghìn mét vuông. Với gần chục gian hàng bán vũ khí đủ chủng loại và cấp bậc. Từ vũ khí bậc một cho đến bậc năm xếp hạng từ D đến S.

Đứng bên ngoài gõ cửa bốn cái, sau đó có người hỏi mật khẩu tiền vào. Không thuận miệng đáp:

-Thiên Giai Binh Giã.

Biết là người trong giới, hai thanh niên gác cổng liền mở cửa cho Không đi vào. Từ bên trong lại có người hướng dẫn để nó đi xuống cầu thang tiến vào khu chợ.

Nhanh chóng tìm một cửa hàng để tìm vũ khí thích hợp cho mình. Nhưng mà tìm kiếm cả buổi vẫn không có thanh đao nào đủ độ bá đạo để phù hợp với Long Bình Đao Pháp cả.

Nó không khỏi thở dài đi sang cửa hàng khác.

Vừa vào gian hàng, Không liền giật mình. Bởi vì nó vậy mà thấy được Long Thạch ở đây.

Càng dở khóc dở cười hơn là bảo vật mà nó đang thu thập lại được người ta dùng để dán bảng hiệu của cửa hàng “Lò Rèn Vô Địch”.

Âm thầm chửi một câu nó từ từ bước vào trong cửa hàng.

Một ông lão, tóc bạc đang ngồi trên ghế dựa, lười biếng ngáp một cái rồi hỏi:

-Thằng nhóc con, muốn mua vũ khí gì.

Không liếc ông lão một cái rồi nhàn nhạt đáp:

-Một thanh đao đủ bá đạo, đủ cuồng mãnh.

Nghe nó nói, ông lão đột nhiên cười lớn ha hả.

-Xin lỗi nhóc con. Vì sống hơn tám mươi nồi bánh chưng rồi mà ông còn chưa thấy ai ốm nhom như nhóc mà lại muốn một thanh đao cuồng mãnh, bá đạo đó.

Không có chút không kiên nhẫn đi đến chỗ để mấy thanh đao cầm lên xem xét. Mắt không nhìn ông lão, nhưng mở miệng hỏi ông ta.

-Vậy ông có thanh đao nào như vậy không. Nếu có thì mang ra tôi xem thử đi.

-Có. Dĩ nhiên là có. Chờ ta mang ra cho cậu.

Ông lão đi vào bên trong kho của mình, sau đó mang ra một thanh Đại Phong Đao. Thoạt nhìn cũng có vẻ bá đạo và hung mãnh. Tuy vậy khi Không cầm vào tay, múa thử vài cái thì cảm thấy vẫn là quá nhẹ. Nó quay sang ông lão nói:

-Có còn thứ nào nặng hơn và tốt hơn thứ này không?

-Có. Cậu theo ta vào trong đi.

Sau khi cùng ông lão tiến vào nhà kho. Ông ta mở ra một cái rương đầy bụi, dường như đã lâu rồi chưa đụng đến. Dùng chìa khoá của mình mở ra cái rương. Sau đó ông lão nhìn Không nói:

-Thử xem.

Bên trong là một thanh đao màu đỏ kì lạ. trên sống đao có hoạ tiết một con Huyết Long cuộn mình trên đó. Cán đao thì màu đỏ, chạm tay vào có thể cảm nhận được nhiệt độ mà nó toát ra. Nhưng lưỡi đao lại lạnh buốt vô cùng quỷ dị.

Trọng lượng của đao gần năm mươi kilogam. Cầm lên rất là vừa tay, có thể nói rất phù hợp với Không hiện giờ. Nó cầm đao quay sang nhìn ông chủ của hàng hỏi:

-Thanh đao này giá bao nhiêu?

-Thấy cậu thích thanh đao này như vậy tôi bán rẻ cho cậu hai mươi tỷ thôi.

“Con bà nó. Hai mươi tỷ mà ông còn dám nói là bán rẻ đó hả?”. Nó âm thầm mắng to sau đó nhìn ông lão nói:

-Ông nói giỡn hay nói đùa vậy?

-Không đùa. Không đùa đâu. Đây là thần khí Hoả Long Đao từng là vũ khí trứ danh của Thần Đao Vương Từ Hải. Cái giá này phải nói là rất rẻ rồi đó anh bạn trẻ à.

Cuối cùng vì tiếc tiền cho nên nó đã không mua thanh Hoả Long Đao này mà mua một thanh đao cấp B Đại Phong Đao với giá hai trăm triệu đồng. Và năm mươi triệu để mua tảng đá Long Thạch và nhờ ông lão ship về biệt thự của nó.

Tối hôm đó, tự mình chạy xe sang tận Thủ Đức, trên đường Kha Vạn Cân. Nơi này là một nhà hàng nhỏ cũng là nơi tổ chức sinh nhật của Tuyết, cô bạn thân của Không thời còn đi học ở đại học Khoa Học Tự Nhiên. Ngày trước, khi còn đi học hai người thường xuyên chơi và học cùng nhau. Nhưng sau đó, vì việc cá nhân mà cả hai đều đã nghỉ học sau đó. Từ đó họ cũng ít liên hệ với nhau. Một phần vì lo cho cuộc sống, một phần là vì Tuyết đã có bạn trai nên cũng không tiện đi chơi cùng nhau nữa.

Tuyết là người ở miền Trung vào trong Sài Gòn học, cho nên cô chỉ ở trọ có một mình. Cô và người yêu cũng không giá giả là bao cho nên bữa tiệc chỉ mời hơn chục người, tất cả đều là bạn bè của cô ấy.

Khi Không đến nơi thì mọi người cũng đã gọi món ăn chuẩn bị khai tiệc. Nó cầm lấy một sợi dây chuyền pháp khí đi đến trước mặt Tuyết, đưa đến trước mặt cô rồi nói:

-Đã lâu không gặp. Chúc bà sinh nhật vui vẻ nha! Đây là quà tôi tặng cho bà nè.

Tuyết nhận lấy món quà, nhìn thấy là một sợi dây chuyền thì vui vẻ nhận lấy, sau đó vừa đeo lên cổ vừa nói nói:

-Đã lâu không gặp. Cám ơn món quà của ông nha. Dạo này không khoẻ hay sao mà thấy ông ốm vậy.

Nó cười cười, đi đến hỗ trợ cô đeo dây chuyền rồi nói:

-Để tôi giúp cho. Bà nhìn vậy thôi chứ tui vẫn khoẻ lắm bà ơi. Còn bà thì ngày càng xinh đẹp đó.

Tuyết nghe vậy thì ngượng ngùng không biết nói làm sao. Sau khi Không đeo xong dây chuyền thì một người thanh niên ngồi bên cạnh cô dò hỏi:

-Đây là ai vậy em?

Người thanh niên tên Trọng là nhân viên văn phòng của một công ty chuyên về web. Trọng là bạn trai của Tuyết, cho nên có hơi khó chịu khi có người khác chạm vào người yêu của mình.

Thấy được thái độ của anh ta, Tuyết mới nhẹ nhàng nói:

-Đây là Không. Bạn thân của em lúc còn học đại học

Trọng nghe nói là bạn thân của Tuyết thì càng cảnh giác nhìn Không rồi đưa tay ra chào hỏi:

-Chào anh. Tôi tên Trọng là bạn trai của Tuyết.

-Xin chào. Tôi tên Không. Bạn của Tuyết.

Không cũng lịch sự đưa bàn tay ra bắt tay với anh ta. Tên Trọng nhìn thấy nó gầy gò nên cho là nó yếu dễ ăn hiếp, thế là hắn dùng hết sức bóp chặt tay.

Nó phát hiện tên này vậy mà dùng sức định làm cho nó mất mặt. Thế là nó cười nhạt trong lòng sau đó nó hét lên.

-A! Đau … đau…

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 174

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.