Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm Điểm Bữa Tiệc

Tiểu thuyết gốc · 2073 chữ

Liêm Tàn nghe vậy cười hớn hở đáp lời:

-Đúng vậy anh Liêm. Có việc gì cứ tìm em.

Lúc này những người trẻ tuổi đang ngồi cũng bàn với Không đều đứng lên nhường lại ghế ngồi cho mấy ông lão vừa tới. Vừa ngồi vào ghế thì có một ông lão bước ra chào hỏi Không.

-Chào cậu. Tôi là Nguyễn Hữu Chánh, là bạn của lão Thành. Chúng ta đều là họ Nguyễn, Không biết cậu gốc ở đâu? Cha mẹ kinh doanh lĩnh vực nào? Có khi chúng ta là người quen biết không chừng.

Không nhìn ông ta trả lời:

-Chào ông. Tôi là người nhà quê. Cha mẹ làm nông chứ không có buôn bán gì. Nên chắc là không quen biết được với người giàu có như ông rồi.

Thì ra là một tên quỷ nghèo, lúc này có một người khác chào hỏi nhưng hàm ý châm chọc ai ai cũng biết:

-Chào cậu Không. Tôi tên Nguyễn Thành Sang. Cũng là họ Nguyễn như cậu, có thể từ xa xưa chúng ta có chung tổ tiên. Nên sau này nếu cậu còn tìm được dây chuyền như vậy thì ưu tiên bán cho tôi nha. Tôi sẽ mua lại với giá năm tỷ một sợi như vậy.

Nghe được như vậy, cả đám lão già cười rộ lên. Cho là Không là kẻ chưa trải đời, đem lần này như một bài học để cậu ta hối hận vì đem món đồ quý giá như vậy đi tặng cho người khác.

Không cười nhạt nhìn ông ta nói:

-Ồ. Vật kia thật sự đáng tiền như vậy sao?

Người này cười lên ha hả châm chọc:

-Có lẽ cậu không biết, dây chuyền cậu tặng là một pháp khí trung cấp. Theo như giá cả thị trường bây giờ thì không dưới năm tỷ một món.

-Nếu đã không dưới năm tỷ, vậy ông bảo tôi bán cho ông giá năm tỷ có phải là quá hời cho ông rồi sao?

Nghe được lời này, mọi người càng cười lớn hơn. Nhưng cũng có một vài người đã không còn cười nữa như là ông Thành và một cô gái xinh đẹp khác. Đáng lý ra trên bàn toàn mấy lão bất tử nhưng lại có thêm một trai một gái thì sẽ là chuyện không bình thường. Nhưng mà mấy lão già này không ai có ý kiến chứng tỏ hai người này không hề đơn giản.

Cô gái lúc này mở miệng cắt đứt tiếng cười của mọi người:

-Vậy anh muốn bao nhiêu tiền mới chịu bán?

Không giả vờ suy nghĩ một lúc rồi nói:

-Còn phải xem người mua là ai. Nếu như là người đẹp như cô thì có thể bán với giá vài tỷ cũng không tồi. Còn nếu như lão già kia thì ba mươi tỷ tôi cũng không bán.

Nghe được những lời này thì đám người lại ầm ầm cười lớn, còn lão già Nguyễn Thành Sang thì mặt đen lại nhưng vẫn không phát tác mà cười khinh bỉ nói:

-Chỉ tiếc là ngươi cả đời còn lại có khi còn không được nhìn thấy bảo vật như vậy thêm lần nào nữa.

Vừa dứt lời thì Không đã làm cho lão tức điên lên vì câu nói của nó:

-Ông già. Tôi không những có thể nhìn thấy, mà còn nhìn thấy rất nhiều lần ông tin không?

-Nói khoát không biết ngượng mồm. Nếu như mày có thể lấy ra một cái như vậy thì tao cho mày luôn năm tỷ.

“Haha. Đúng là già đầu mà còn cà chớn thích kiếm chuyện với người trẻ tuổi. Hôm nay tôi phải làm ông tức chết”. Tiền dâng tận cửa dĩ nhiên là Không không ngại mà tiếp thu rồi. Dù sao tiền mua dược liệu cũng không phải là con số nhỏ.

-Được rồi. Để cho ông được mở rộng tầm nhìn. Đến lúc đó đừng có hối hận.

“Không đúng. Thằng nhóc này sao lại bình tĩnh như vậy. Còn có cho tay vào trong ngực, lẽ nào nó còn đang đeo một sợi như vậy sao?”. Nghĩ như vậy, ông ta định rút lại lời nói của mình, nhưng ngay khi thấy mặt dây chuyền Xích Diễm Lưu Ly thì phát hiện vật này chỉ là vật bình thường nên đã an tâm trở lại.

Nhưng tiếp theo một màn làm cho mọi người trợn trắng mắt mà nhìn. Không đem ra từ bên trong ngực của mình không chỉ một cái hộp thuỷ tinh chứa dây chuyền hộ thân mà là hai cái.

-Cái gì? Thật sự còn. Mà còn những hai cái.

-Anh bạn nhỏ. Món này cậu bán không? Cho một cái giá đi tôi mua hết.

Mọi người tranh nhau mua, nhưng mà Không vẫn bình tĩnh nhìn ông Sang nói.

-Thế nào ông già. Bây giờ có thể chung tiền cược cho tôi được chưa?

Nguyễn Thành Sang mặt xám như tro tàn nhưng vẫn không phục nói.

-Để tôi kiểm tra một chút xem có phải là thật không rồi tính?

Không đem cái hộp ném cho ông ta. Nó cũng không sợ ông ta lấy đi không trả, vì dù sao đây là địa bàn của ông nội Liêm Tàn. Nếu có việc chắc chắn ông ta là người đứng ra giải quyết.

Nhiều người cùng nhau quan sát cái sợi dây chuyền. Xác thực giống y như sợi dây chuyền mà ông Thành đeo. Sau khi tự thân cảm nhận được tác dụng của nó. Ông Sang cười khổ nói:

-Chàng trai trẻ. Lão già hồ đồ xin lỗi cậu. Không biết cậu có thể bán lại nó cho tôi không?

Mọi người cũng muốn tranh giành nhưng là người lịch sự cho nên đều chờ xem ý kiến của Không.

-Ông đưa tôi năm tỷ tiền đặt cược trước rồi nói.

-Được, được! Cậu nói số tài khoản ngân hàng tôi lập tức gửi tiền vào tài khoản cho cậu.

Không lâu sau đó, nó nhận được thông báo tiền đã được gửi vào tài khoản. Ông Sang cười vui vẻ nhìn nó nói:

-Cậu đã nhận tiền rồi. Vậy bây giờ cậu có thể nói cậu bán cái dây chuyền này giá bao nhiêu không?

-Ba mươi tỷ.

-Cái gì? Ba mươi tỷ. Cậu nhóc đang nói đùa tôi phải không? Cậu thật sự pháp khí này đáng giá như vậy sao.

Những người khác cũng trợn tròn mắt nhìn. Cậu ta vậy mà thật sự bán giá ba mươi tỷ.

. Nguyễn Hữu Chánh thì vui vẻ châm chọc nói:

-Lão Sang à. Xem ra anh bạn trẻ này là muốn làm khó ông rồi. Haha!

Những người khác cũng không quên phụ hoạ châm chọc.

Nhưng lúc này, cô gái xinh đẹp ban nãy lại mở miệng hỏi Không:

-Tôi ra giá hai mươi tỷ. Anh bán lại cho tôi một sợi nha?

Không cười gian nhìn cô nói:

-Tôi đã nói rồi. Nếu là người đẹp như cô mua thì tôi chỉ cần năm tỷ thôi.

Cô gái cười duyên nói:

- Anh thật là khéo ăn nói. Vậy thì cám ơn anh rồi. Anh cho số tài khoản để tôi gọi người gửi tiền cho anh.

Giao dịch nhanh chóng đạt thành. Chỉ còn một sợi đang đeo trên cổ của ông Sang chưa có đem trả lại. Mà mọi người cũng tranh giành nhau để mua.

Dù sao mình cũng đã có một sợi rồi nên không tiện tranh đoạt cho nên ông Thành đứng ra nói:

-Nếu chỉ còn một cái pháp khí. Mà ở đây nhiều người như vậy. Vậy chúng ta đấu giá đi, ai trả giá cao thì được. Cậu Không cảm thấy có được không?

-Vậy cứ nghe theo ông của Liêm Tàn mà làm đi.

Một câu này bên ngoài là thuận theo ý của ông Thành nhưng thực chất bên trong là nói. Tất cả sự việc ngày hôm nay đều từ Liêm Tàn mà có. Kể cả sọi dây chuyền pháp khí ông Thành nhận được cũng là nể mặt Liêm Tàn chứ không phải là từ thế lực nhà họ Trần hay là do sức ảnh hưởng của ông Thành.

Cuối cùng, dây chuyền được một ông lão tóc bạc gầy gòm mua đi với giá hai mươi lăm tỷ đồng. Ông ta tên là Bàng Quảng Pháp, là người Việt gốc Hoa, chủ một chuỗi nhà hàng, khách sạn lớn ở Quận 6.

Người này cám ơn Không một tiếng rồi trở lại bàn của mình.

Mọi người cũng dần dần tản đi. Chỉ còn lại Không và Liêm Tàn vẫn còn ở lại đây. Liêm Tàn cũng ngồi xuống bên cạnh cười nói.

-Anh Không quả nhiên lợi hại. Không những dám trêu chọc ông Sang còn lấy lòng hoa khôi Sở Cảnh Sát của chúng ta. Lại kiếm được nhiều tiền trong một đêm như vậy. Làm đàn em như em cũng thấy thơm lây.

Không cười cười thăm dò nói:

-Cậu nói hoa khôi Sở Cảnh Sát là nói cô gái lúc nãy?

Liêm Tàn còn chưa trả lời thì một âm thanh dễ nghe pha lẫn mùi giấm chua truyền đến:

-Anh cũng tham gia tiệc mừng thọ nhà họ Trần à anh Không? Cô gái anh nói là ai vậy?

Từ lúc mọi người tụ tập lại đây, cô bé đã nhìn thấy Không. Nhưng do xung quanh nhiều người nên vẫn ở một bên chờ đến giờ mới xuất hiện.

Không nghe được thì cũng ngạc nhiên hỏi:

-Sao em cũng ở đây vậy?

-Em đi cùng với cha em.

Liêm Tàn nhìn Liên, sau đó có chút hiểu ý nói:

-Chào chị. Em tên Liêm. Chị có phải bạn gái của anh Không không?

Hai từ bạn gái lọt vào tai Liên làm cô đỏ mặt không dám hỏi gì thêm. Mà không thì không biết trả lời ra làm sao. Một lúc mới cười mắng.

-Không phải. Đây là Liên bạn anh. Cũng vừa mới quen biết mấy ngày gần đây thôi.

Nhìn cái bộ mặt của hai người là Liêm nhận ra chắc chắn có gian tình nhưng mà anh ta cũng không dám vạch trần vội vàng đổi chủ đề hỏi:

-Anh không. Ngày kia có một buổi bán đấu giá bí mật ở bên Quận 1. Anh có muốn đi xem thử không? Nghe nói cũng có pháp khí và dược liệu quý hiếm đó.

-Ồ. Vậy ngày mai cậu qua chở tôi đi xem sao.

Liên nghe vậy cũng muốn đi cho biết nên cười hì hì nói.

-Em có thể cùng đi có được không?

Liêm Tàn cười vui vẻ gật đầu nói:

-An tâm đi chị dâu. Em sẽ chuẩn bị đủ vé cho mọi người.

Lúc này một âm thanh trong trẻo khác lại vang lên.

-Ngày mai mọi người cũng đi tham dự đấu giá hội ở Nguyễn Du à? Nếu vậy thì cho tôi đi cùng có được không? An tâm tôi có thể tự chuẩn bị vé cho mình.

Cô gái lúc nãy mua dây chuyền từ từ đi lại, ngồi vào ghế đối diện cười nói. Liêm Tàn thấy cô gái này thì có chút sợ như chuột thấy mèo nên nào dám cự tuyệt nói.

-Vậy thì chị Vy cùng đi với tụi em cho vui.

Cô gái này tên là Trần Thị Thuý Vy, năm nay hai mươi lăm tuổi. Là cháu gái của Trần Viễn Siêu, một vị tướng quân có sức ảnh hưởng không nhỏ trong cơ quan nhà nước. Thân cao một mét sáu lắm, dáng người thướt tha uyển chuyển, vòng eo thon gọn không chút mỡ thừa thêm khuôn mặt xinh đẹp có phần u lãnh càng làm cho cô trở nên mê hoặc dị thường. Tóc dài xoã ngang ngang vai, trên người mặc một chiếc đầm dạ hở một bên vai màu đen huyền bí, phía trên có hoạ tiết đơn giản đính kèm những đường thêu tay và đính kim cương nho nhỏ làm cho bộ đầm trở nên sang trọng quý phái.

Mặc dù vòng một và vòng ba khiêm tốn một chút nhưng cũng săn chắc đủ dùng. Có thể nói Vy là mẫu bạn gái lí tưởng mà đàn ông hướng đến.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 147

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.