Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ⵊⵊ. Đại Loạn

Tiểu thuyết gốc · 1928 chữ

Bước vào bên trong thành, không gian đột nhiên u ám yên tĩnh đến lạ thường, không còn náo nhiệt nhiều người đi lại trên con đường nữa. Mà chỉ thấy các nhà phố lầu đều đồng loạt đóng chặt cửa.

Nhìn cái cảnh này Tiêu cũng cảm giác được hình như có cái gì đó sai sai, hắn còn cảm nhận được có nhiều ánh mắt hướng về hắn, lạnh lẽo đến khó tả.

Tiêu Dao chậm rãi tiến đến thực quán duy nhất là không đóng cửa, nói là không nhưng cũng là khép khép lại, chỉ là có đèn chiếu rất sáng cùng với một vài tiếng nói chuyện, mới làm cho hắn phát giác ra.

Vừa mở cửa bước vào, có hơn mười cái bàn mỗi cái đều có cỡ ba đến bốn người ngồi. Những người ngồi ở đây sau khi thấy Tiêu Dao đi vào có chút đề phòng, đều hướng ánh mắt trên người thiếu thanh niên trẻ trước mặt mà quan sát.

Hắn đồng dạng quan sát những người quanh đây thì phát hiện có một vài Trúc Cơ sơ kỳ, còn nhiều đều là Tụ Khí trở xuống.

Thấy Tiêu Dao không có hành động gì bất thường, đám người đang ngồi mới thu lại ánh mắt tiếp tục ăn uống nói chuyện.

Còn hắn hướng đến một bàn không có người đi đến ngồi xuống. Đồng thời lúc này một người thanh niên trẻ, mặc bộ đồ phục vụ đi tới.

"Hoan nghênh Công tử đến đây, không biết ngài tới đây là để gọi món ăn hay là nghe ngóng tin tức..." Tên thanh niên trên mặt lộ ra nụ cười, tiến gần đến nói nhỏ với Tiêu Dao.

Tiêu Dao cố gắng trầm tĩnh nhìn về thanh niên nhẹ giọng nói:" Tại hạ đến vì cả hai"

Thanh niên vừa nghe trong mắt liền hiện lên tia quang mang, lập tức lấy ra một cái thực đơn cùng với đó là giọng điệu vui vẻ: " Ha ha thì ra là vậy, đây ngài gọi muốn gì, cùng với đó lại ngài muốn biết gì, nếu biết là liền nói"

Một lúc sau thanh niên đã đem món ăn lên, cùng với đó là nhỏ giọng nói với Tiêu Dao những thông tin hắn muốn...

Đồng thời lúc này vì sợ bị nghe lén, hắn liền phóng ra một cái cách âm kết giới, sau đó liền từ từ nghe.

"Thật ra một tháng trước dị tượng xuất hiện, xung quanh trăm dặm sau đó liền nổi lên sống gió.

Vô số bảo vật kỳ dị xuất hiện, cùng với đó là không gian bị xé rách một tòa bí cảnh thượng cổ hiện thế. Những bảo vật kia cùng là từ trong đó rớt ra...

Nghe nói bên trong có các tiên thiên thảo dược, chỉ xuất hiện trong các truyền thuyết. Cũng vì vậy mà mưa to gió lớn nỗi lên.

Các tu sĩ biết bên trong bí cảnh nguy hiểm, nên chỉ đứng bên ngoài chờ thời cơ cướp bóc. Liên miên sao đó là các trận chiến dữ dội kinh thiên động địa, ảnh hướng đến không ít phàm nhân gần đó...."

Tiêu Dao trầm ngâm suy nghĩ một hồi liền thu lại tâm ý, từ trong người lấy ra một linh thạch bí mật đưa cho thanh niên.

Hắn cũng nhìn ra thanh niên này là một người tu hành nên mới đưa thứ này, nếu không đối với phàm nhân chỉ có đưa tiền tệ vàng bạc...

Thanh niên kia đột nhiên phát hiện trong áo có thứ gì liền sờ thử, sắc mặt hắn liền kinh ngạc sau đó vui vẻ: " Đa tạ công tử"

Dứt lời Tiêu Dao gật nhẹ mấy cái sau thanh niên liền rời đi, không làm phiền hắn thưởng thức món ăn.

Sau khi nghe được chuyện này, hắn cũng biết Huyền Quốc này không còn sống được nữa, phải rời xa càng sớm càng tốt. Như vậy mới tránh được nguy hiểm...

Hiên giờ trong ngũ đại cường quốc thì đã có hai quốc gia là Lưu Quốc và Nguyên Quốc bị ma đạo chiếm lĩnh.

Huyền Quốc hiện tại cũng xảy ra chiến loạn, hết cách hắn đành đến hai nước kia để sinh sống.

Nhưng điều khó chính là hai nước đó đều có kết giới hộ quốc đại trận bảo vệ, Không cho bất cứ tu sĩ ngoài lai nào xâm nhập. Nghe nói xung quanh còn có các vân vụ tà dị, không cẩn thận đi vào có thể bị câu diệt thần hồn vô cùng đáng sợ....

Cách duy nhất chính là dùng truyền tống trận pháp, thông qua dịch chuyển không gian để đến nơi.

Nhưng Tiêu Dao lại không biết nơi nào có truyền tống trận a!

Hắn ngay sau đó liền xua xua tay, bỏ qua mọi chuyện không nghĩ nữa, từ từ lại tính tiếp. Tiếp theo thì hắn tiếp tục thưởng thức món ăn.

Sau khi ăn xong Tiêu Dao vốn định muốn rời đi, thì có một nhóm tu sĩ đi thẳng đến bàn hắn:

"Vị đạo hữu này, chúng ta thấy huynh một thân một mình rất dễ bị nhắm tới. Chi bằng cùng gia nhập nhóm với chúng ta..."

Nghe được lời này Tiêu Dao có chút ngoài ý muốn, nhưng sau đó bình tĩnh lại:"Đa tạ ý tốt của đạo huynh, chỉ là ta một thân một mình quen rồi, vì vậy...."

Dù sao bản thân hắn cũng không phải loại người thích gánh cục tạ, hơn nữa biết đâu chừng đám người này là ra tay hội đồng mình.

Tiêu Dao trước khi vào thành đã triển ra dịch dung thuật hóa thành một người khác, cùng với đó hắn còn triển thêm Liễm Tức Thuật.

Trước mặt đám người nhìn Tiêu Dao, cũng chỉ thấy hắn có tu vi tầng mười bốn Tụ Khí...

Vừa nghe lời từ chối của Tiêu Dao, tên vừa mời gọi có chút ngạc nhiên cau mày, nhưng nhanh chóng lại giãn ra nhỏ giọng nói:" Thì ra là vậy, đã thế cũng không làm phiền đạo hưu"

Nói xong hắn liền hướng mắt với đồng bọn một cái, sau đó liền cùng nhau rời khỏi nơi đây.

Nhìn cái cảnh này, các tu sĩ khác cũng lộ ra vẻ mặt kỳ quái, hiển nhiên là họ cũng hiểu chuyện muốn xem trò vui.

Một lát sau Tiêu Dao rời khỏi quán, một đám người khác cũng đi theo...

Hắn lúc này đang ngự khí phi hành thì cảm nhận được, có hai nhóm người vậy mà lại đi theo bản thân.

Dừng lại tại một khu rừng, Tiêu Dao chậm rãi hạ xuống. Sau đó không do dự lạnh giọng quát: "Theo lâu như vậy không có mệt a!"

Vừa nghe lời này đám người kia có chút kinh ngạc vậy mà lại bị phát hiện. Bọn hắn cũng không chần chừ mà bước ra:"Đạo hữu quả nhiên không đơn giản. Vậy mà có thể bị phát hiện, chẳng trách lại từ chối gia nhập vào nhóm chúng ta"

Một tên thân mặc bộ đồ màu xanh lam bước ra, tay cầm bảo kiếm dáng vẻ ngạc nhiên nói. Đằng sau hắn còn có bốn tên đều mặc một bộ đồ giống nhau, thiết nghĩ là đồng môn bang phái nào đó.

Tiêu Dao cũng không kinh ngạc mấy, chỉ là theo hắn cảm nhận còn có một đám nữa. Tuy nhiên khác với những tên trước mặt, đám kia không hề có sát khí...

"Niệm tình đạo hữu tu hành không dễ, chỉ cần giao hết đồ ra. Bọn ta lập tức tha cho một mạng" Tên mặc đồ xanh lam cười khà khà, sau đó nói với giọng điều tràn đầy uy hiếp.

Tiêu Dao giả vờ cứng rắn:"Ồ nếu ta không đưa thì sao!"

Nhóm người xanh lam trang phục, nhìn thấy trên mặt Tiêu Dao giọng điều cứng rắn. Nhưng tay chân hắn ngược lại run rẫy, điều này làm bọn chúng vô cùng đắc ý: "Vậy đừng trách chúng ta mạnh tay"

Dứt lời bốn tên đều rút kiếm ra khỏi bao, sau đó đồng loạt xông đến.

Cùng lúc Tiêu Dao tụ lại lực lượng định đánh nhanh thắng nhanh thì...

"Dừng tay, đám Hoàng Thiên Bang các người vậy mà ức hiếp kẻ yếu. Đúng là không biết xấu hổ!" Một bạch y thiếu nữ đột nhiên hiện ra trước mắt Tiêu Dao, kiếm chỉ thẳng về phía trước quát lớn một tiếng.

Đồng dạng sau đó là ba đến bốn người đều mặc bạch y trang phục xuất hiện.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Tiêu Dao, vẫn còn một nhóm nữa đang lẩn trốn. Chỉ là không nghĩ tới họ là bảo hộ, không phải đến xem kịch.

Nam tử mặc đồ xanh lam thấy đám trước mặt, thần sắc liền cau lại:" Thế nào đám Thanh Minh Tông các người lại rãnh rỗi lo chuyện bao đồng"

Thiếu nữ bạch ý vừa nghe giọng điệu kinh thường của nam tử kia liền tức giận:"Chúng ta chính là danh môn chính phải, ra tay giúp kẻ yếu là lẽ thường. Ngược lại đám ma môn người, vậy mà lại chạy đến lạnh địa của chính phái làm loạn!!!"

Vừa nghe "Thanh Minh Tông" Tiêu Dao có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới lại có duyên gặp mặt như vậy.

Hắn đồng thời nghe đến hai chữ ma môn có chút cả kinh, nhưng sau đó lại biến sắc.

Dù gì nguyên chủ chính là bị đám ma đạo diệt tộc, thù này hắn vốn không muốn trả thay. Nhưng nào ngờ lại tìm đến!!!

Không dám phía phạm thời gian nhiều lời, Tiêu Dao phóng ra uy áp lớn mạnh. Một cỗ ba động lực lượng trong chốc lát bay ra đè ép đến cho đám người trước mặt chống đỡ.

Uy áp vừa hạ xuống, đám người kia như bị tảng đá vạn cân đè trên lưng, không cách nào nhúc nhích. Ngay sau đó bọn chúng liền quỳ xuống cố gắng chịu đựng.

Đám người Thanh Minh Tông cũng có cảm nhận được uy áp, chỉ là họ không hiểu sao mà không bị ảnh hưởng.

Vừa quay người lại mới phát hiện, khí tức tản ra trên người Tiêu Dao chính là cao thủ Trúc Cơ!!!

Hai nhóm người cũng đồng thời nhận ra, vậy mà tên thanh niên trước mặt là cao thủ giả heo ăn thịt hổ...

"Tiền bối tha mạng" Một tên lập tức xin tha.

Nhưng chưa dứt lời uy áp lại càng tăng mạnh, đến nỗi mặt đất lõm một lỗ lớn. Bọn chúng lúc này quỳ cả hai chân dùng thêm hai tay chống xuống đất chịu áp lực.

Tiêu Dao lúc này không nói một lời tay phải giơ lên, từ trên không trung những đạo lục quang hiện ra đồng thời ngưng tụ thành phi đao lơ lững trên không trung.

Hắn tiếp theo nắm chặt một cái!!!

Vô số phi nhận như nghe hiệu lệnh, đồng loạt phía xuống chỗ nhóm người xanh lam.

Xẹt xẹt xẹt, két két két,a a a...

Tiếp sau đó là mấy âm thanh lớn đồng thời phát ra, nào là tiếng xé da xé thịt, cùng với đó là tiếng hét thảm thiết vang lên. Đến nỗi mà đám chim chóc trên cành cây, cũng phải vỗ cánh xào xạc bay đi...

Bạn đang đọc Tiên Đạo Vô Minh sáng tác bởi ThanhSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThanhSinh
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.