Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại Gia Cát Uyên 27

Phiên bản Dịch · 917 chữ

Chương 1557:

Đợi khi chỉ còn cách một lớp rèm lụa, cuối cùng Lý Hỏa Vượng phát hiện, lão hoàng đế Đông Hạ lúc này sơm đã tàn tạ nát bét, khuôn mặt lỗ chỗ như xác rữa.

“Đáng tiếc, ngươi lừa sai chỗ rồi, nơi này là địa bàn của ta!”

Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng không kinh ngạc lắm, hắn nhặt lại ba viên đan dược từ trong vũng máu, giơ cao lên với Đầu Tử.

“Tại hạ mang đến thuốc bất tử cho bệ hạ!”

“Hồng Trung à, hôm nay ngươi nói những lời này có ý nghĩa không? Chúng ta ai mà không biết thứ này là giả?”

Lão hoàng đế Đông Hạ từ cao nhìn xuống Lý Hỏa Vượng.

“Giả? Ha ha ha, ai nói với người, thuốc này là giả?”

Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn thẳng.

“Ừm?”

“Trước nay ta chỉ nói thật, nói mang thuốc trường sinh bất lão cho ngươi, thì chắc chắn mang thuốc trường sinh bất lão cho ngươi, ngươi biết ta vì tìm thuốc này là tốn biết bao công sức thời gian không?”

Trong lòng Đầu Tử vang lên hồi chuông cảnh báo, cảm thấy vô cùng không đúng.

Cùng với hắn vung mạnh hai tay, rèm lụa xung quanh và cửa sổ bị đánh bay.

Sau đó Đầu Tử phát hiện, cung điện nổi khói, có người đang công đánh hoàng thành!

“Đây là thuốc thật, không chỉ một mình ngươi biết, ta đã nói với rất nhiều người, ầy, thần dược khiến người ta nổi lòng thanm, Động Hạ vong quốc, lão đại à, tính toán của ngươi hỏng rồi.”

Lòng bàn tay nát rữa trực tiếp xách Lý Hỏa Vượng lên.

“Hồng Trung, ngươi coi thường người khác rồi đấy, ta hỏng chuyện thì ngươi cũng không đấu lại được ta.”

Lý Hỏa Vượng vẫn nở nụ cười.

“Ta biết ta không đấu lại ngươi, cho nên ta tìm một vài trợ thủ.”

Liền sau đó, cùng với Lý Hỏa Vượng giật long bào của lão hoàng đế, trên cơ thể nát rữa đó, một viên xúc xắc nạm trong đó đung đưa lộ trong không khí.

“Đúng là Tọa Vong Đạo!”

Một tiếng gào tức giận vang lên trên nóc điện phía xa.

Đó là một đạo nhân một mắt khoác hoàng bào, tay phải hắn giơ hồ lô, tay trái vung mạnh phất trần trong không trung, cả bầu trời trực tiếp bị hắn thu vào trong hồ lô.

“Là Tọa Vong Đạo! Ngươi lại dám liên thủ với Ti Thiên Giám Đông Hạ đối phó người mình!”

Giọng của Đầu Tử mang theo sự chấn hãi tức giận.

“Ha ha ha! Đầu Tử lão đại, ngươi già rồi hồ đồ phải không, chúng ta đều làm Tọa Vong Đạo, con nói gì là đạo nghĩa giang hồ! Đương nhiên là có chiêu gì thì sử dụng chiêu đó thôi.”

“Ngoài ra, ta không chỉ liên thủ với Ti Thiên Giám Đông Hạ.”

Liền sau đó, mặt đất bị nhô lên, một tòa phật tháp đảo ngược từ dưới đất chui ra, trực tiếp lấp hai người vào trong.

Cùng với hắn niệm thần chú, sắc đêm đen xì giống như một tấm lưới khổng lồ đè xuống, cả hoàng cung đều bao trùm trong đó, khiến mọi người trong đó không thoát khỏi.

Thế lực các phương lần lượt đến, cuộc đấu mất ba ngày ba đêm, đợi khi Ti Thiên Giám của nước khác đến chi viện, cả hoàng thành Đông Hạ hoàn toàn biến thành đống đổ nát.

Xuân đi thu đến, đông qua hạ tới, hai năm sau, trong gạch ngói vụn mọc đầy cỏ dại thò ra một cánh tay nát rữa.

Lão hoàng đế chỉ còn lại tấm thân tàn bò ra từ trong đống đổ nát, nhưng không đợi hắn nghỉ một lát, thì đã thấy Hồng Trung cười tủm tỉm ngồi đó nhìn mình.

“Đầu Tử lão đại thật biết trốn.”

“Ha ha ha… ha ha…”

Đầu Tử cúi đầu cười.

“Hồng Trung, giỡn khá lắm, tiếc là ngươi vẫn kém một chiêu.”

“Ồ? Kém chiêu nào?”

“Kém ở chỗ, ngươi là tâm tố! Ta sớm đã đề phòng ngươi!”

Cánh tay nát rữa của lão hoàng đế bỗng nứt ra, thiên đạo hư hư thực thực bị hất lên người Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng ngẩn người tại chỗ một lúc, sau đó đưa vay vỗ lên đạo bào màu đỏ trên người, phủi

Lão hoàng đế nhìn Lý Hỏa Vượng trước mặt với vẻ không thể tin nổi, dù thế nào hắn cũng không hiểu nổi thủ đoạn của mình lại vô ích, nhưng bỗng nhiên hắn phản ứng lại.

“Không, ngươi không phải là tâm tố, ngươi không phải là Hồng Trung, rốt cuộc ngươi là ai!”

Hắn đưa tay đến dưới cằm mình, nhẹ nhàng giật lên, xé khuôn mặt Lý Hỏa Vượng xuống, ném xuống đất.

Hắn đi đến, giơ chân đá bay lão hoàng đế, một tay tóm xúc xắc ở lồng ngực hắn quăng ra ngoài.

“Rốt cuộc ngươi là ai!”

Trong tiếng gào tức giận không cam tâm của lão hoàng đế, xúc xắc bị trực tiếp quăng đi.

Đưa ngón tay móc tương não bên trong Đầu Tử, hăn bưng bằng cả hai tay vô cùng thận trọng nhét vào trong đầu mình.

“Trước đây ta là ai cũng không quan trọng, bây giờ… ta là Đầu Tử rồi.”

Bạn đang đọc Tiên Đạo Quỷ Dị (Bản dịch) của Hỗ Vĩ Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.