Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại Gia Cát Uyên 20

Phiên bản Dịch · 1016 chữ

Tuy ở đây không có một người nào, nhưng Gia Cát Uyên cảm thấy nơi này chỗ nào cũng có người.

Hắn không quên mục đích mình theo đến đây, lập tức cầm cầm cây nến trắng bên cạnh châm lửa, sau khi tế bái một lượt các bài vị xung quanh, bèn bắt đầu tìm kiếm bạn tốt đã qua đời hơn một trăm năm của phu tử nhà mình.

“Lý sư huynh, bài vị của tiền bối Vương Trường Tự ở chỗ nào?”

Ở nơi này, Gia Cát Uyên nén thấp giọng không ít.

“Tìm bên trong đi, ta nhớ có lẽ ở bên trong. Ta cũng không thường xuyên đến nơi này, lúc tưởng niệm quét mộ từng đến hai lần.”

Hai người men theo từng hàng bài vị đi vào trong, càng đi vào trong, linh bài cũng bắt đầu thưa thớt hơn, hơn nữa các loại cống phẩm cũng dần nhiều lên, không chỉ hạn chế ở ba súc vật lợn bò dê.

Khi đi được nửa nén hương, ánh mắt Lý Cẩm Thư bên cạnh Gia Cát Uyên bỗng sáng lên, bước nhanh về bên trái/

“Nhìn xem! Tìm được rồi! Vương Trường Tự!”

Bên trái trong phòng là một tòa tháp linh bài nến trắng vòng quanh, mỗi một linh bài đều được đặt trên kệ trong bàn thờ, hai bên trái phải tháp linh bài treo câu đối có màu trắng, câu đối trên: Lễ tuần chiêu mục, câu đối dưới: Khắc tự nhân luân.

Đồ trang trí khí thế xung quanh và rất nhiều cống phẩm đủ để chứng minh, đẳng cấp ở nơi này cao hơn những chỗ khác rất nhiều, Vương Trường Tự có thể được đặt ở nơi này, đủ thấy đại vị của hắn ở Minh Luân Đường.

Nhưng lúc này trên khuôn mặt Gia Cát Uyên lại không vui vẻ chút nào, đứng ngẩn người cách hai trượng, nhìn thứ trên cổng phẩm thứ ba bên trái, đứng im bất động.

Đó là một cái đầu thú, nói một cách chính xác, đây là cái đầu của tà tông, cái đầu gian xảo.

Sở dĩ Gia Cát Uyên có thể nhận ra rõ ràng như vậy, là vì lúc trước ở trong thôn, bà lão cứ cách ba năm hôm đưa thịt cho hắn ăn chính là một tà tông.

Mặt thú trước đây luôn dễ thương thân thiện như vậy, nhưng lúc này mặt thú lại vô cùng hung dữ đáng sợ.

Gia Cát Uyên đưa tay lấy cái đầu tà tông đó, nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, nhìn sang cống phẩm khác trên bàn.

Rất nhanh hắn nhìn thấy những gương mặt quen thuộc khác trong thôn, ở nơi như này, những khuôn mặt quen thuộc đó không những không khiến hắn cảm thấy thân thiết, ngược lại còn cảm thấy toàn thân lạnh toát.

“Gia Cát tiểu đệ, ngươi ngây ra đó làm gì? Nhanh lên, nơi này không được ở lại lâu.”

Lý Cẩm Thư ở phía xa vẫn đang gọi Gia Cát Uyên.

Gia Cát Uyên đi đến với vẻ mặt vô cùng phức tạp.

“Lý sư huynh, ta biết tà tông và con người không ngang hàng, nhưng tại sao phải bày những cái đầu này? Chẳng lẽ bày những thứ này có ý đồ đặc biệt chẳng?”

Lý Cẩm Thư đang châm hương bị đối phương hỏi hơi khó hiểu.

“Bày ra có thể có ý đồ gì, chẳng phải là thể hiện sự tôn kính với tiên nhân thôi.”

“Nhưng bày những thứ khác không được sao? Họ đều là thần trí nói tiếng người mà.”

“Chính vì có linh thức mới bày đấy, nếu không có linh thức, thì không có tư cách bày ở đây.”

“Nhưng tại sao chứ?”

Trong mắt Gia Cát Uyên đầy khổ sở.

“Đâu có nhiều tại sao như vậy, quy tắc trong đường thôi.”

“Nhưng”

Không đợi Gia Cát Uyên nói hết nửa câu, bỗng nhiên từ trong đống linh bài, một bàn tay xương xẩu mang theo tiếng gào thét phủ lên mặt Lý Cẩm Thư, kéo hắn vào trong đống linh bài.

Nhìn thấy sắp kéo vào trong đống linh bài, Gia Cát Uyên bước nhanh hai ba bước, kéo mạnh cánh tay của Lý Cẩm Thư, giữ chặt chặt lại.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cánh tay thứ ba của Lý Cẩm Thư cầm một cái bút mực xanh từ trong người chui ra.

Cùng với hắn giơ chiếc bút đó nhanh chóng viết một chữ Đấu lên sau ót mình, kết thúc bằng nét dọc, xoay tròn về phải, đến chỗ gio nhau chuyển sang phải thẳng xuống, gấp lên trên bên phải bỗng lướt ra, cánh tay quái dị đó lập tức buông khỏi mặt hắn.

Lý Cẩm Thư được Gia Cát Uyên kéo lại nhanh chóng lùi lại hai bước, kinh hồn bạt vía nhìn đống linh bài trước mặt.

“Lý tiền bối, đó là cái gì?”

“Ta cũng không biết, trước đây không có thứ này, cánh tay đó rất ấm, trông giống như vật sống.”

Nhưng chưa đợi họ làm gì, cánh tay quái dị đó lại thò ra từ trong đống linh bài, hơn nữa lần này không chỉ là một cái, mà là mấy chục cái chi chít, cùng với câu đối trắng hai bên không ngừng đung đưa, đống linh bài trước đó lúc này dường như sống lại.

“Đi thôi, tình hình không ổn! Rời khỏi đây trước rồi tính!”

Lý Cẩm Thư đang định quay người, nhưng nhưng cánh tay thò ra từ trên dưới đan thành bức tường ngăn, chặn đường đi của họ.

Thấy tình hình không đúng, cánh tay thứ ba của Lý Cẩm Thư đang trong vẻ mặt nghiêm trọng lấy bút ra, bắt đầu vẽ bùa chú dưới mặt đất xung quanh mình.

Những câu thần chú xếp thành hình xoắn ốc, và cắm gỗ ba phân, càng viết càng lớn.

Tiếng gào thét vang lên, bức tường tay trực tiếp ép về phía bọn họ.

Bạn đang đọc Tiên Đạo Quỷ Dị (Bản dịch) của Hỗ Vĩ Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.