Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại Gia Cát Uyên 10

Phiên bản Dịch · 1108 chữ

“Vương Trường Tự đã chết một trăm năm rồi?”

Gia Cát Uyên nghe được tin này không khỏi há hốc miệng.

Hắn thực sự không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, rất hiển nhiên Vương Trường Tự là bạn cũ của phu tử không sao, nhưng phu tử không suy nghĩ đến bạn cũ của hắn là con người, tuổi thọ của con người không lâu như vậy.

Quay về thì không thể quay về, đã bốc phét hết ra ngoài rồi, nếu quay về biết để mặt mũi ở đâu.

Nhưng người đã chết thì phải làm thế nào đây?

“Ấy vị tiền bối này.”

Gia Cát Uyên giơ tay tay về phía ông lão búi tóc mặc áo dài đen mặc, lập tức nghĩ ra đối sách.

“Tiền bối, Gia Cát Uyên nói sự thật, phu tử ta đúng là bạn cũ của vị tiền bối đó, nếu không tin, dám hỏi tiền bối Vương Trường Tự có hậu nhân không? Có thể hỏi thăm.”

“Phu tử ta, phu tử của ta tướng mạo rất đặc biệt, chỉ cần lão tiền bối Vương Trường Tự từng nói, hậu nhân của hắn chắc chắn còn nhớ.”

Nghe xong lời của Gia Cát Uyên, ông lão đó đứng tại chỗ không trả lời ngay mà tiếp tục nghi ngờ nhìn thiếu niên trước mặt.

Cho đến khi sắc trời dần tối, cuối cùng đối phương lại lên tiếng:

“Ngươi cũng không dám gây chuyện gì ở Minh Luân Đường, đi theo ta đi.”

Nghe thấy lời này, Gia Cát Uyên vui mừng, bất kể nói thế nào, cứ vào trước rồi tính.

Hắn vốn tưởng cánh cổng lớn phía sau sẽ mở ra, không ngờ ông lão đó lại đi về hướng cửa ngách bên cạnh.

“Ngươi có thân phận gì mà đòi đi cửa chính Minh Luân Đường? Bên này.”

“Minh Luân Đường này nhiều quy tắc thật.”

Gia Cát Uyên thầm nhủ trong lòng theo ông lão đó đi bên cửa ngách.

Đợi đi vào cổng lớn, sắc trời bên ngoài đã dần tối tăm, tòa nhà ở cổng đã trở nên vô cùng mờ tối, đến nỗi Gia Cát Uyên không nhìn rõ lắm, chỉ cảm thấy tòa nhà phía xa tầng tầng lớp lớp vô cùng vô tận.

Theo ông lão đó, Gia Cát Uyên đi vào một hành lang ngói xanh, đi sâu vào bên trong.

Đi mãi đi mãi, xung quanh trở nên sáng rõ, nguồn sáng từ đèn chùm trắng vuông hai bên hành lang, trên mỗi chiếc đèn chùm còn viết thơ ca loại các nét chữ.

Có vài bài thơ, Gia Cát Uyên đã từng học ở chỗ phu tử, nhưng một vài bài chưa từng thấy, cứ nhìn mãi đến nhập thần.

Đợi khi hắn định thần lại, phát hiện mình đã theo ông lão đó đến trước mặt một biệt việt tinh tế hai tầng.

“Đi theo, không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên nói thì đừng nói.”

Ông lão nói một cách lạnh lùng, cất bước chân đi qua khung cửa.

Đi qua một vườn không lớn lắn, Gia Cát Uyên nhìn thấy một thanh niên dung mạo anh tuấn một tay cầm bút, một tay mài mực, một tay phẩy quạt viết cái gì đó trong sảnh lớn.

Khóe miệng hắn hơi cong lên, đường nét khuôn mặt hài hòa hiền lành, làn da trắng nõn, nếu không phải đối phương mặc áo xanh dáng vẻ thư sinh, Gia Cát Uyên còn tưởng là cô gái.

“Đợi đã, ba cánh tay?”

Gia Cát Uyên không khỏi hưng phấn.

Còn không đợi hắn nhiệt tình tiến lên bắt chuyện, ông lão lại lên tiếng.

“Vũ Đình, lên đồng viết chữ, thăm dò lòng dạ tên nhóc này.”

Ông lão nói xong với cậu thanh niên, lại quay người nhìn Gia Cát Uyên.

“Nếu hắn nói dối, đã vào thì đừng hòng đi!”

Vừa dứt lời, từng cái đèn chùm bên ngoài phòng dần tắt từ xa đến gần, xung quanh trở nên tối tăm.

Cảnh này khiến Gia Cát Uyên hơi căng thẳng, không khỏi lặng lẽ thò tay ra sọt trúc phía sau, cầm vũ khí phòng thân.

“Phu tử chắc không thể bẫy mình chứ? Mình chỉ đến xin học thôi, sao thế trận lớn như vậy.”

Nhưng lúc này ông lão vốn chẳng thèm quan tâm Gia Cát Uyên nói gì, cùng với hắn đập một tay lên mặt bàn, một nhánh cây gỗ đào hình chữ Y hai đầu phân nhánh trong biển bút trên bàn trực tiếp chấn rung lên.

Không đợi cành cây đó rơi xuống, ông ta cùng thanh niên tên Vũ Đình, mỗi người tóm một đầu, trực tiếp để cành cây lơ lửng trên không trung bàn học.

Cành cây lơ lửng không trung bỗng trượt mạnh, mực vẽ trên tranh vẽ nhanh chóng trôi ra khỏi tờ giấy, thấm vào một đầu của đoạn cuối cành cây.

Hút no mực, trên cành cây gỗ đào lại bắt đầu mọc ra mầm mới, cùng với mầm mới dài ra, nước mực mà cành cây hút vào bắt đầu từ màu đen chuyển thành màu xanh thẫm.

Ánh sáng trong phòng lúc sáng lúc tối, nguồn sáng dường như muốn từ một phân thành mấy đường, hơn nữa một cánh tay khác từ dưới nách ông lão thò ra, trong phòng trở nên đáng sợ.

“Lên!”

Hai người cùng vung tay, lần lượt dùng cánh tay thừa ra đó tóm lấy cành cây gỗ đào rung lắc.

Nhưng rất nhanh gỗ đào đó dường như thoát khỏi sự điều khiển của họ, rung lên rơi xuống giấy tuyên trắng bắt đầu viết.

“Thế gian này gà chó cũng là thần tiên, tin rằng Đào Nguyên còn bầu trời khác. Cảm thấy gió xuân đầy sức hút, dương xanh như liễu trong tranh như làn khói.

Chiếc bút dừng lại, lúc viết xong, mọi thứ xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ có hơi thở hoảng loạn của Gia Cát Uyên phập phù trong phòng.

Hắn nhấc tay áo lau trán, mới phát hiện không biết trán mình đã đầy mồ hôi từ bao giờ.

“Hai vị tiền bối, ta thực sự không lừa người, phu tử ta thực sự là bạn cũ của Vương Trường Tự, cho dù không phải, vì cùng lắm chỉ là ta tìm nhầm nhà mà thôi.”

Gia Cát Uyên cố gắng giải thích.

---

Trong lúc chờ chương, các bạn hãy đọc:

👑👑SAU TẬN THẾ, TA KHÔNG NGỪNG TIẾN HÓA: mạt thế, dị năng, thú biến dị, xác sống, tiến hóa gen…👑👑

Bạn đang đọc Tiên Đạo Quỷ Dị (Bản dịch) của Hỗ Vĩ Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.