Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại Gia Cát Uyên 4

Phiên bản Dịch · 1041 chữ

“Con trai! Mau lại đây! Con bé này muốn phản nghịch! Còn ở đây giả bộ!”

Nghe thấy lời này, những người khác phía xa đều lại gần, Trần Ngưu vén tay áo, tát một cái lên đầu của Triệu Nga.

Nhưng liền sau đó, Trần Ngưu phát ra tiếng kêu tảm thiết, khi hắn rút tay về, phát hiện chỉ còn một nửa, một nửa khác đang trong miệng Triệu Nga.

Cùng với tiếng rắc rắc, Triệu Nga vừa nhai ban tay vừa chậm rãi đứng lên.

Khi những người khác lại gần nhìn thấy Triệu Nga chỉ có một ngón chân, cuối cùng họ biết chỗ nào không đúng, làm sao có thể là giả vờ được, rõ ràng là thật!

“A a a!”

Tiếng kinh hãi, tiếng kêu thảm vang lên, đám người vừa nãy còn hùng hùng hổ hổ lập tức tan tác chim muông, những người ở ngoài cùng chạy thật nhanh, những người càng gần Triệu Nga thì không có chỗ tháo chạy.

Triệu Nga ra tay, rút chây châm bên hông đưa về cho chủ cũ, Ngô Thủy Phượng lập tức sợ đến tè ra quần, quỳ dưới đất không ngừng dập đầu xin tha, nhưng vẫn không ngăn cản được, cây châm đó đâm vào tương não của nàng ta khuấy đảo.

Đây chỉ là mới bắt đầu, càng lúc càng nhiều người chết, hơn nữa kiểu chết càng lúc càng thảm, phần lớn đều là giày vò đau đớn.

Khi Triệu Nga nhón chân lại gần về phía một bà lão, bà lão đó đưa tay vuốt lên mặt, lộ ra một tấm Hồng Trung.

Hồng Trung hài lòng gật đầu với Triệu Nga:

“Tốt lắm tốt lắm! Dám hạ quyết tâm mượn ngũ thần thông để lừa người, lừa hay lắm!”

Nói xong, Hồng Trung vén da mặt của mình, giật một tấm bài hoa lan, trực tiếp ném đến trên mặt đối phương.

Triệu Nga bị bài hoa lan phủ lên mặt liền run lên dữ dội, dường như đang giãy dụa.

“Cút!”

Cùng với Hồn Trung trừng đôi mắt, một thứ khói đen nhanh chóng lọt ra từ sau hoa lan, biến mất trong bóng tối.

Hoa Lan khẽ khom người đứng ở đó, bắt đầu khẽ cười, nhìn thi thể của Trần Ngưu và Ngô Thủy Phượng dưới đất cười càng lúc càng lớn.

“Vui không?”

Hồng Trung hỏi.

“Ha ha ha! Vui lắm! Giỡn người thật là vui! Người phải thấy bộ dạng vừa nãy của họ, ha ha ha!”

“Thế có là gì, còn có trò vui hơn, đi theo ta! Chỗ ta có trò lừa mà đang thiếu người!”

Lý Hỏa Vượng vung tay, quay người bỏ đi.

Hoa Lan loạng choạng đi theo phía sau.

“Lão đại Hồng Trung, lừa ai?”

“Lừa bản thân ta.”

“Được, không hổ là lão đại Hồng Trung! Giỡn hay lắm! Còn lừa cả bản thân! Nhưng ta phỉa về nhà mẹ một chuyến trước rồi đi giúp ngươi!”

“Về nhà mẹ làm gì?”

“Chơi với họ! Lão đại Hồng Trung, vừa nãy ta bỗng nghĩ đến một điều, ha ha ha! Thực sự quá thú vị! Ha ha ha!”

Tiếng cười vui vẻ của Hoa Lan vang lên rất xa rất xa trong rừng cây tối tăm.

Trên cánh đồng dưới núi Ngưu Tâm, lúa mì xanh đung đưa theo gió nhẹ. Lúa mì phát triển người người yêu thích, cây lúa trổ bông, hạt lúa tròn đầy, trông có vẻ không bao lâu nữa sẽ bội thu.

Một đám trẻ con dùng tay bẻ lúa mì bên cánh đồng trong tâm trạng thấp thỏm kèm kích động, cô bé dẫn đầu, mái tóc trắng, kết hợp với đồng tử màu hồng, vô cùng nổi bật trong đám trẻ.

Có điều có vẻ những đứa trẻ khác sớm đã quá quen với dáng vẻ của nàng, không có ánh mắt kỳ thị, hơn nữa vì trông nàng có vẻ lớn tuổi hơn, còn coi nàng là người đứng đầu trong đám trẻ.

“Mọi người bẻ nhanh lên!”

Bạch Linh Miểu ngồi dưới đất, đưa tay ngắt mạnh lùa mì xanh trên cánh đồng.

Đám trẻ này có vẻ rất căng thẳng, thỉnh thoảng nhìn ngóng sang bên kia con kênh, dường như đề phòng cái gì đó.

Dưới sự dẫn dắt của Bạch Linh Miểu, đám trẻ con làm việc rất nhanh, chỉ lúc sau trong tay đã có ít nhất một nắm.

Đúng lúc này, phía xa có một gã đàn ông vác cái cuốc vừa quát vừa chạy về phía bên này.

“Này!”

“Mọi người mau chạy đi! Tam Bá đuổi đến rồi!”

Nàng ra lệnh một tiếng, tất cả bọn trẻ tức hò nhau bỏ chạy.

Vì được nhắc sớm, tất cả bọn trẻ con đều chạy thoát, không ai bị bắt, đều tập hợp lại ở chân núi Ngưu Tâm.

Nhìn hai nắm chiến lợi phẩm trong tay, Bạch Linh Miểu nóng đến đỏ bừng mặt, lộ ra bộ răng mất một chiếc, cùng đám trẻ con nhà họ hàng khác cười lớn ha ha.

“Tỷ, lửa.”

Một nhóc đầu cà rốt bên cạnh kiễng chân cố gắng đưa dao đánh lửa trong tay mang từ nhà đến trước mặt Bạch Linh Miểu.

Những đứa trẻ khác nhìn thấy vậy, cũng không cần người khác nói, đều tự động ra xung quanh tìm lá khô cành khô.

Chỉ lúc sau, dưới chân núi Ngưu Tâm đã nổi lên khói xanh, khói này là khói của lửa nướng bông lúa xanh bốc lên, tất cả bọn trẻ đều vây quanh bên lửa, nuốt nước miếng chờ đợi.

Khi chiến lợi phẩm của bọn trẻ được nướng lên lửa một lúc, hương thơm lúa mì nức mũi bắt đầu tràn ngập trong không khí, khiến bọn họ hít thật mạnh.

Đợi khi đầu lúa mì nướng cháy, bông lúa nướng đến đen xì, Bạch Linh Miểu có kinh nghiệm phong phú biết có thể dập lửa rồi.

Nàng đưa ra cánh tay non nớt, rút ra ba năm bông lúa từ trong đó, đặt trong lòng bàn tay, khép lòng bàn tay lại, chà sát thật mạnh vào lần, hạt lúa tách ra khỏ vỏ.

Bạn đang đọc Tiên Đạo Quỷ Dị (Bản dịch) của Hỗ Vĩ Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.