Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 3 - Chương 74: Tỉnh lại (cuối)

Phiên bản Dịch · 5599 chữ

Dịch giả: Côn Bằng

—————————

"Tháng nóng trùm núi Sở, đại hạn khởi từ đây. Tục xưa đốt giao long, kinh hoàng giông tố đến.

Hố lấp ma quỷ khóc, băng nứt núi lõm vào. La liệt rơi trăm vũng, nguyên do từ thời cổ.

Rừng xanh một đống tro, mây khói không chừa chỗ. Đến đêm vẫn đỏ ửng, thu mới Ngưu, Nữ (1) sáng.

Gió thổi nên lửa lớn, khói vọt cao trên sông. Thế lửa đốt Côn Lôn, ánh sáng ngập đảo nhỏ.

Đốt mùi tanh trường xà, thanh hống hơn hổ dữ. Thần vật đã bay cao, chỉ thấy đất cùng đá.

Ngươi sao phải báng bổ, sẽ bị tội khinh nhờn. Cửa lỏng quan ưu sầu, tối mờ đến sáng sớm.

Xa gần, ai dập tắt, sợ không kịp vây chặn. Nằm ở đình trên sông, mồ hôi không ngừng chảy, đêm khuya trời nóng bức, mà như đang nghẹt thở."

(Vân Du Tử - Tập Hỏa Pháp Hữu Cảm Nhi Phú) (Tạm dịch: Vân Du Tử - Tập Hỏa Pháp Cũng Có Tình Cảm Mà Dãi Bầy)

Ngay tại lúc Bạch Thanh quyết định ra tay với đám Kim Thanh Hàn thì bất thình lình bỗng có hai ngọn lửa nóng rực bốc lên. Thế lửa ngút trời, chiều cao của chúng trên cả mười trượng. Cho dù là một đám Cửu Hoa trưởng lão cùng yêu ma cao cấp đang quan chiến cũng cảm thấy như bị một trận sóng nhiệt mãnh liệt đập thẳng vào mặt. Mà những đệ tử phổ thông của Cửu Hoa sơn và đám yêu ma cấp thấp ở trước Hoa Lăng điện thì càng bị trận sóng nhiệt này ép cho phải lùi lại mấy bước.

Ở dưới nhiệt độ mà hai ngọn lửa phát ra, mọi người chỉ cảm thấy thân thể mình như đang ở dưới ánh nắng chói chang trong sa mạc vậy. Cho dù rõ ràng phòng cảnh trước mắt vẫn y như cũ nhưng mọi người cũng bởi vì nhiệt độ cao mà cảm thấy như cảnh sắc trước mặt đã thay đổi.

Bỗng trong ngọn lửa, một tiếng Phượng hót có thể xuyên qua hồn phách của người mơ hồ truyền đến. Mà theo thời gian từ từ trôi qua, tiếng Phượng hót vốn mơ hồ không thể nghe thấy được nay lại trở nên càng ngày càng trong trẻo rõ ràng. Mà lúc này, hai ngọn lửa đang bốc lên trên trời cũng dần dần biến ảo thành hai cái hỏa diễm Phượng Hoàng giương cánh bay lượn. Đồng thời, từ bên trong hai ngọn lửa, hai cỗ uy áp cực kỳ mạnh mẽ cũng bắt đầu tỏa ra. Ở dưới hai cỗ uy áp này, một đám đệ tử Cửu Hoa cùng với yêu ma cấp thấp vừa mới bị cỗ sóng nhiệt bức lui cũng lại phải lùi lại một lần nữa.

Mặc dù đám Kim Thanh Hàn và Bạch Thanh Phúc đều không bị sóng nhiệt và uy thế mà hai ngọn lửa tỏa ra ép cho phải lui lại, tuy vậy họ đều không nhịn được mà phải kinh ngạc trước dị biến mới phát sinh. Mà sau khi thấy rõ người bị ngọn lửa bao quanh là Từ Thanh Phàm và Phượng Thanh Thiên, thì họ lại càng kinh ngạc hơn. Tất đều đều không khỏi chăm chú quan sát biến hóa của hai ngọn lửa trước mắt này. Đồng thời, trong lòng họ cũng đang không ngừng suy đoán nguyên nhân cùng hậu quả của trận dị biến, trong lúc nhất thời, mọi người thậm chì còn quên mất rằng song phương vẫn còn đang giằng co.

Không bao lâu sau, cỗ sóng nhiệt đang phóng lên cao cũng dần dần lắng xuống. Từ xa nhìn lại, trông giống như là hai ngọn lửa đã bị Từ Thanh Phàm cùng Phượng Thanh Thiên hấp thu vào trong cơ thể vậy. Mà theo ngọn lửa lắng xuống, nhiệt độ ở trước Hoa Lăng điện cũng giảm dần. Thế nhưng hai cỗ uy thế cường đại thì vẫn còn sót lại, chúng không những không suy yếu chút nào mà ngược lại, chúng còn đang không ngừng tăng lên.

Cuối cùng, ngay khi hai đoàn hỏa diễm hoàn toàn dập tắt, thân ảnh của Từ Thanh Phàm và Phượng Thanh Thiên cũng xuất hiện ở trước mặt mọi người. Để cho mọi người kinh ngạc là, lúc này trên mặt hai người lại đều mơ hồ hiện ra hình xăm một con liệt diễm Phượng Hoàng nho nhỏ, phân bố ở xung quang khóe mắt hai người. Bất đồng chính là, ở trên mặt Từ Thanh Phàm hình xăm Phượng Hoàng ở khóe mắt trái còn hình xăm Phượng Hoàng ở trên mặt Phượng Thanh Thiên thì lại ở khóe mắt phải.

Chỉ là nếu như so sánh với trước khi dị biến xảy ra, khi hai người đang một nằm một ngồi, thì lúc này hai người lại đang đứng một cách ngão nghệ. Họ chậm rãi đánh giá mọi người xung quanh, ánh mắt của họ giống như có thể nhìn thấu rõ bản chất của mỗi người. Rõ ràng, sau trận dị biến này, Phượn Thanh Thiên không những không hôn mê nữa mà thực lực thì đại tăng. Còn Từ Thanh Phàm thì cũng đã giải trừ được Huyền Sa độc sa, chỉ còn lưu lại một đạo vết sẹo nhỏ xíu ở bên mặt phải, làm cho khuôn mặt thanh tú của hắn nay lại nhiều thêm một phần thô lỗ.

Sau khi thấy Từ Thanh Phàm vẫn bình yên vô sự, đám người Kim Thanh Hàn đều vui mừng đến mực không nói nên lời, còn Vương Thanh Tuấn trong lòng lại cảm thấy cực kỳ kinh hãi. Hắn cực kỳ tự tin với Huyền Sa độc sa của mình, lại không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy mà Từ Thanh Phàm đã có thể loại trừ được nó.

Chỉ chốc lát sau, Từ Thanh Phàm cuối cùng cũng thấy rõ được tình hình xung quanh. Biết sau khi mình tĩnh tọa không có xuất hiện thêm thương vong, trong lòng y cảm thấy hơi vui sướng. Rồi khi thấy đám Kim Thanh Hàn đang nhìn mình với vẻ lo âu, Từ Thanh Phàm liền khẽ mỉm cưởi, tỏ vẻ mình vẫn ổn, để cho bọn họ không cần lo lắng.

Còn Phượng Thanh Thiên thì lại hoàn toàn không thèm để ý đến người bên cạnh mà không ngừng quan sát ba gã xà vệ. Sau một hồi lâu, cuối cùng hắn cũng thu hồi ánh mắt lại. Hắn quay đầu về phía Từ Thanh Phàm bên người mình rồi lãnh đạm nói: "Nợ ta thiếu ngươi, giờ đã trả lại cho ngươi, bắt đầu từ bây giờ chúng ta không ai nợ nhau."

Sau khi nghe được lời nói của Phượng Thanh Thiên, Từ Thanh Phàm hơi cảm thấy sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó y liền nghĩ đến nguyên nhân tại sao mà Phượng Thanh Thiên lại nói như vậy rồi mỉm cười nói: "Phượng sư đệ không cần lưu tâm, hai lần biến cố này, không phải là ta ngươi tận lực, mà là trong lúc vô tình trùng hợp thôi. Cho nên giữa chúng ta thật sự chẳng ai thiếu nợ nhau cả."

Thấy sắc mặt của Phượng Thanh Thiên vẫn như cũ, Từ Thanh Phàm hơi nhíu mày một cái rồi tiếp tục nói: "Phượng sư đệ yên tâm. Phượng gia tuyệt học vĩnh viễn chỉ thuộc về Phượng gia, mặc dù trong lúc vô tình ta đã học được nhưng tuyệt đối ta sẽ không truyền cho người ngoài."

Sau khi nghe được lời nói của Từ Thanh Phàm, cũng biết Từ Thanh Phàm là một người biết giữ lời hứa, cho nên vẻ mặt của Phượng Thanh Thiên cũng dịu đi một chút. Rồi hắn lại nghĩ đến, Từ Thanh Phàm đã có ơn với mình, mà mới vừa rồi thái độ của mình cũng hơi quá đáng nên trong lòng hắn không khỏi thêm ra một phần hổ thẹn; hắn nhẹ giọng nói: "Lòng dạ của Từ sư huynh quả thực mênh mông, ta có bao nhiêu cũng không sánh bằng."

Từ Thanh Phàm khẽ mỉm cưởi, bày tỏ vẻ y không để ý tới.

Thực ra, mới vừa rồi sau khi Từ Thanh Phàm bị trúng độc, y liền phát hiện cơ thể mình đang không ngừng tê dại và sinh khí thì đang bị độc tính ăn mòn không ngừng. Trong lúc nhất thời y không biết nên giải quyết ra sao, cho nên trong y quả thực có chút bối rối.

Đúng lúc này, y lại trong lúc vô tình thấy được Phượng Thanh Thiên đang hôn mê nằm lẳng lặng trên mặt đất. Ngay lúc đó, trong lòng Từ Thanh Phàm không khỏi cảm thấy mừng rỡ, vì y bỗng nhỡ lại một chuyện đã xãy ra vào lúc mười năm về trước.

Mười năm trước, vì phải tuyển chọn ra năm đệ tử để tham gia tân nhân tỉ thí do tu tiên giới hợp lực tổ chức, Cửu Hoa môn đã tổ chức một cuộc thi đấu trong môn phái. Mà Từ Thanh Phàm và Phượng Thanh Thiên cũng đều vì mục đích riêng của mình nên đã ghi danh tham gia.

Cuối cùng, bởi vì hai người có thực lực bất phàm nên đã có thể một đường thuận lợi tiến vào vòng bán kết của cuộc thi đấu. Mà rốt cuộc, hai người cũng gặp gỡ nhau ở cuộc so tài vòng bán kết, trở thành đối thủ của nhau.

Ở cuộc tỷ thí đó, Từ Thanh Phàm đã thất bại một cách triệt để. Linh khí, đạo pháp, pháp khí, ứng biến, vô luận ở phương diện nào thì Từ Thanh Phàm cũng đã hoàn toàn thất bại dưới tay của Phượng Thanh Thiên.

Thật ra, khi đó Từ Thanh Phàm vẫn còn có một cơ hội để chiến thắng. Đó chính là lợi dụng loại sương mù gây tê dại cho thân thể người xuất hiện sau khi "Tình hoa" bị kích nổ. Dưới tình huống Phượng Thanh Thiên không thể khống chế thân thể, Từ Thanh Phàm tự nhiên có thể thừa dịp sương mù xâm nhập thân thể hắn mà thủ thắng.

Đây chính là chiến lược mà Từ Thanh Phàm phải suy nghĩ sau một hồi lâu mới có được, và đó cũng là cơ hội duy nhất để Từ Thanh Phàm có thể thủ thắng.

Nhưng Từ Thanh Phàm lại không có nghĩ đến, mặc dù sương mù do "Tình hoa" sản sinh ra có thể làm tê dại thân thể của Phượng Thanh Thiên, nhưng hắn lại có thể khôi phục lại rất nhanh sau đó. Hơn nữa, Từ Thanh Phàm còn bị Phượng Thanh Thiên phản kích bất ngờ làm cho trọng thương.

Khi đó, Phượng Thanh Thiên có giải thích với Từ Thanh Phàm: "Lửa có thể thiêu hủy vạn vật trên thế gian, tuy rằng chất độc nham hiểm nhưng cũng là một trong thế gian vạn vật, đương nhiên cũng có thể bị thiêu hủy."

Mà ở bên trong phàm thế cũng lời giải thích về hỏa. Ví dụ như lửa là đại biểu cho hủy diệt, cũng đại biểu cho trọng sinh, có thể tiêu trừ những thứ ô uế. Về cơ bản, chúng đều có ý nghĩa giống lời nói của Phượng Thanh Thiên.

Nghĩ tới đây, trong lòng Từ Thanh Phàm vốn đang tuyệt vọng thì lúc này lại đột nhiên cảm thấy tràn đầy hy vọng. Nếu như Phượng Thanh Thiên có thể dùng được Phượng Hoàng linh hỏa để loại trừ chất độc mà thân thể trúng phải, mà hiện tại ở trong người Từ Thanh Phàm cũng có Phượng Hoàng linh hỏa, thì có phải y cũng có thể dùng nó để loại trừ Huyền Sa độc sa hay không?

Vì vậy Từ Thanh Phàm liền ngồi xuống xếp bằng tĩnh tâm, điều động Phượng Hoàng linh khí để tiêu trừ kịch độc trong cơ thể.

Đáng tiếc, có một chuyện mà Từ Thanh Phàm đã đoán sai. Đó chính là y mới chỉ có được Phượng Hoàng linh khí hai năm, càng không có thiên phú và sự hòa hợp đối với Phượng Hoàng linh khí như Phượng Thanh Thiên, cho nên làm sao y có thể vừa dùng Phượng Hoàng linh hỏa để thiêu hủy độc tố trong cơ thể như Phượng Thanh Thiên, vừa không làm tổn thương thân thể mình được.

Càng quan trọng hơn, vì phòng ngừa ngăn cho độc tố không xâm nhập vào đại não, cho nên lúc này Từ Thanh Phàm đã điều động cho tất cả Phượng Hoàng linh khí trong cơ thể tập trung ở phụ cận não bộ. Mà ở vị trí này, thì làm sao Từ Thanh Phàm có thể dễ dàng ngự sử Phượng Hoàng linh khí để thiêu hủy độc tố đây?

Bất đắc dĩ, Từ Thanh Phàm chỉ có thể điều động Phượng Hoàng linh khí bên trong cành Ngô Đồng để đưa vào thân thể, nhằm mượn dùng Phượng Hoàng linh khí trong cành Ngô Đồng để loại trừ đốc tố trong thân thể.

Chỉ là, cho đến bây giờ Từ Thanh Phàm và cành Ngô Đồng vẫn chưa đạt tới mức tâm vật hợp nhất. Nên nếu y muốn mượn dùng sức mạnh của cành Ngô Đồng thì đầu tiên y phải cảm ứng được năng lượng ba động của cành Ngô Đồng, sau đó y phải đắm chìm tâm thần mình vào trong đó. Sau khi đánh đổi khá nhiều mới có thể dẫn xuất một lượng Phượng Hoàng linh khí từ trong cành Ngô Đồng ra được.

Mà sau lúc Từ Thanh Phàm dẫn xuất Phượng Hoàng linh khí từ cành Ngô Đồng ra, ngay tức khắc khi tâm thần y thoát ly khỏi cành Ngô Đồng, bỗng nhiên y lại cảm ứng được ngoài cổ Phượng Hoàng linh khí quanh mình ra còn có một cỗ khác đang ba động phía không xa. Dường như theo bản năng, Từ Thanh Phàm liền điều khiển thần thức của mình dò xét chỗ Phượng Hoàng linh khí đang ba động. Mà y cũng không nghĩ rằng, thần thức của mình lại có thể dễ dàng tiến vào nơi đó như vậy, mà nơi sinh ra Phượng Hoàng linh khí, lại chính là thân thể của Phượng Thanh Thiên.

Thật ra thì, ở trên Hoàn đảo, sau khi ngọn lửa trên người Phượng Thanh Thiên dập tắt, loại dị biến tương tự niết bàn phát sinh trên người hắn cũng đã kết thúc. Chỉ là, bởi vì Phượng Thanh Thiên bị hao tổn tâm thần không ít ở bên trong cuộc dị biến, hơn nữa hắn còn có lĩnh ngộ mới về phương pháp sử dụng Phượng Hoàng linh khí, cho nên đến giờ hắn vẫn hôn mê, vẫn đang không ngừng diễn hóa những thứ mình mới lĩnh ngộ được ở trong đầu.

Mà bởi vì cả Từ Thanh Phàm lẫn Phượng Thanh Thiên đều tham dự trận dị biến kia, cho nên Từ Thanh Phàm cũng như Phượng Thanh Thiên, đều đạt được một loại dị biến tương tự niết bàn. Mà cũng từ đó giữa hai người đã hình thành nên một mối quan hệ như là sinh đôi, thân thể và tâm thần của hai người đều xuất hiện một mối liên kết thần bí. Vậy nên đối với thần thức của Từ Thanh Phàm, thân thể của Phượng Thanh Thiên cũng không bài xích. Hơn nữa, lúc này Phượng Thanh Thiên đã lâm vào hôn mê, cho nên thần thức của Từ Thanh Phàm mới có thể xâm nhập tâm thần của Phượng Thanh Thiên một cách dễ dàng. Vì vậy có thể nói rằng, trong lúc vô tình Từ Thanh Phàm đã cảm thụ được lĩnh ngộ của Phượng Thanh Thiên đối với Phượng Hoàng linh khí, thậm chí y còn học được tam đại bí kỹ được lưu truyền mấy ngàn năm của Phượng gia.

Trong lúc Từ Thạnh Phàm đang không ngừng cảm ngộ cách sử dụng Phượng Hoàng linh khí, thì đồng thời, Phượng Hoàng linh khí trong cơ thể y cũng bất tri bất giác theo y cảm ngộ mà không ngừng vận hành, không ngừng thiêu hủy độc tô trong người y, hơn nữa nó còn không ngừng cải tạo thân thể của Phượng Thanh Thiên. Sau một khoảng thời gian, Phượng Hoàng linh khí cũng đã tiêu trừ toàn bộ kịch độc trong cơ thể Từ Thanh Phàm.

Ngay lúc thân thể Từ Thanh Phàm phục hồi như lúc ban đầu, y liền thức tỉnh khỏi quá trình tiếp thu cảm ngộ của Phượng Thanh Thiên đối với Phượng Hoàng linh khí; y vội vàng thoát ra từ trong thần thức của Phượng Thanh Thiên, trở lại bên trong thân thể của mình. Mà cũng bởi vì thần thức của Từ Thanh Phàm đột nhiên thoát khỏi, dưới thần thức chấn động, Phượng Thanh Thiên cũng từ hôn mê tỉnh lại.

Sau khi hai người tỉnh lại, cả hai đều không tự chủ được mà thử ngay cách vận dụng mới với Phượng Hoàng linh khí, họ đều kinh ngạc phát hiện, Phượng Hoàng linh hỏa đã cải tạo thân thể họ đến mức độ không tưởng. Từ mức độ nào đó mà nói, thân thể hai người tại phương diện nào đó đã có một chút đặc tính của thượng cổ thần thú Phượng Hoàng. Cho nên khi hai người sử dụng Phượng Hoàng linh khí, dị biến đã xảy ra.

Mà cả hai đều là người thông minh, sau khi hồi tượng lại tình cảnh vừa rồi, hai người cũng lập tức biết được đầu đuôi của chuyện phát sinh trên người mình.

Trước đó, Phượng Thanh Thiên đã được cành Ngô Đồng của Từ Thanh Phàm trợ giúp, mặc dù bị thương nặng, nhưng Phượng Thanh Thiên cũng không chết trên Hoàn đảo, ngược lại Phượng Hoàng linh khí trong cơ thể hắn càng tăng thêm. Mà hắn cũng ở bên trong niết bàn mà có lĩnh ngộ sâu sắc với Phượng Hoàng linh khí. Nhưng bởi vì như vậy, cho nên Phượng Hoàng linh khí bên trong cành Ngô Đồng đã bị hao tổn rất nhiều, khiến cho hy vọng mượn dùng cành Ngô Đồng đột phá Kết Đan kỳ của Từ Thanh Phàm bị giảm đi rất nhiều. Mà đây cũng là tại sao Phượng Thanh Thiên lại nói hắn thiếu ân tình của Từ Thanh Phàm.

Nhưng mọi chuyện trên thế gian luôn không thể nào ngờ được, dưới sự vận chuyển nhân quả quả tuần hoàn của thiên đạo, chỉ mấy ngày sau, trong lúc vô tình, Từ Thanh Phàm đã xâm nhập vào tâm thần của Phượng Thanh Thiên. Y không chỉ thu được lĩnh ngộ của Phượng Thanh Thiên đối với Phượng Hoàng linh khí, mà y còn học được Phượng gia mật truyền tam đại tuyệt kỹ, hơn nữa còn cứu được tính mạng chính mình.

Mà nguyên nhân dẫn tới mọi chuyện, chính là bởi vì, mấy ngày trước Từ Thanh Phàm đã dùng lực lượng của cành Ngô Đồng để cứu Phượng Thanh Thiên. Mà hơn nữa, bởi vì thần thức của Từ Thanh Phàm đột ngột rút khỏi tâm thần của của Phượng Thanh Thiên, khiến cho Phượng Thanh Thiên không thể tiếp tục lĩnh ngộ Phượng Hoàng linh khí, làm cơ duyên của hắn bị chắt đứt hoàn toàn, cho nên Phượng Thanh Thiên mới nói nợ mà hắn thiếu Từ Thanh Phàm nay đã trả sạch.

Chỉ là Phượng Thanh Thiên luôn kiêu ngạo bởi mình là truyền nhân Phượng gia, mặc dù hắn biết rõ Từ Thanh Phàm chỉ học được tuyệt học của Phượng gia trong lúc vô tình, hơn nữa chính hắn còn nợ ơn Từ Thanh Phàm rất nhiều. Tuy vậy, trong lòng hắn vẫn cảm thấy không được thoải mái, cho nên lúc nói chuyện với Từ Thanh Phàm thái độ của hắn mới lạnh lùng như vậy. Mà đương nhiên, Từ Thanh Phàm cũng hiểu rõ điều đó, thế nên y mới đảm bảo sẽ không truyền những tuyệt học này cho người ngoài thì mới khiến cho thái độ của Phượng Thanh Thiên hòa hoãn đi một chút.

Chỉ là, lúc này, chỉ có hai người mới hiểu được đầu đuôi của những chuyện này, cho nên mới vừa nãy, khi dị biến phát sinh, mọi người đều cảm thấy nghi ngờ không hiểu nổi. Sau khi nghe lời đối thoại của hai người thì họ càng cảm thấy nghi hoặc không thôi, nhưng họ đều biết lúc này không phải là lúc thích hợp để hỏi, cho nên mọi người đều cố đè xuống nghi vấn trong trong lòng nhưng trong lòng thì lại đều đang âm thầm suy đoán.

Ngay lúc mọi người vẫn đang không ngừng suy đoán về những việc mới xảy ra thì bỗng Bạch Thanh Phúc lại đột nhiên lên tiếng.

"Từ Thanh Phàm, Phượng Thanh Thiên, đã lâu không gặp."

Sau khi chứng kiến dị biến của Từ Thanh Phàm và Phượng Thanh Thiên, Bạch Thanh Phúc cũng cảm thấy bất ngờ nhưng rất nhanh sau đó hắn liền bình thường lại; hắn nhẹ giọng nói: "Ta vốn cho rằng mình không cần phải tự tay giết các ngươi nhưng không nghĩ đến, các ngươi lại tỉnh lại vào lúc này. Chẳng lẽ nào, đây đúng thật là số mệnh?"

Sau khi nghe được lời nói của Bạch Thanh Phúc, Từ Thanh Phàm trước tiên nghi ngờ nhìn về phía bảy tên xà nhân giống nhau như đúc, sau đó y nhìn về phía Lý Vũ Hàn với ánh mắt dò hỏi.

Cả hai người Kim Thanh Hàn, Thịnh Vũ Sơn đều lạnh lùng và ít nói, còn Lữ Thanh Thượng thì lại rất thích cường điệu lời nói trong lúc miêu tả, cho nên vào lúc này, Từ Thanh Phàm cũng chỉ có thể dựa vào Lý Vũ Hàn để giải thích chuyện đã xảy ra cho mình.

Thấy Từ Thanh Phàm nhìn mình với ánh mắt dò hỏi, Lý Vũ Hàn liền chậm rãi lùi về bên người Từ Thanh Phàm, giải thích đơn giản tình hình đã xảy ra sau khi Từ Thanh Phạm xếp bằng tĩnh tọa cho Từ Thanh Phàm và Phượng Thanh Thiên. Sau khi do dự một chút, Lỹ Vũ Hàn cũng đem cả những lời mà Bạch Thanh Phúc lẩm bẩm tự nói cho hai người.

Nghe những lời giải thích của Lý Vũ Hàn, Từ Thanh Phàm cùng Phượng Thanh Thiên đều không nhịn được mà kinh hãi. Họ đều không nghĩ tới ngày xưa đồng môn chiến hữu dĩ nhiên lại là những con rắn độc đang mai phục ở bên cạnh mình, không biết khi nào sẽ có thể lộ ra răng nanh cắn lén mình không hay. Mà cho đến tận bây giờ Từ Thanh Phàm mới phát hiện ra Tứ Hào đã hóa trở thành nhân hình, biến thành VươngThanh Tuấn. Bởi vì quần áo khác nhau, hơn nữa trên mặt của hắn còn dính đầy máu, khí thế trên người càng đại biến, cho nên mới vừa rồi Từ ThanhPhàm mới không phát hiện.

Mà rốt cuộc, cho đến tận bây giờ, Từ Thanh Phàm cuối cùng cũng hiểu được tại sao y luôn cảm thấy Bạch Thanh Phúc và Vương Thanh Tuấn có gì đó giống nhau. Mà khi Nam Cung Thanh Sơn xuất hiện, cũng để cho y cảm thấy có một vài chỗ trên người hắn làm cho y cảm thấy quen thuộc. Mới vừa rồi, khi ba gã xà vệ xuất hện, y cũng có loại cảm giác giống như vậy. Thì ra bọn họ đều là những con cờ mà Trương Hư Thánh an bài ở Cửu Hoa sơn, mà thân thể họ cũng đã được Trương Hư Thánh cải tạo, trở thành "Tứ phương xà vệ" của Trương Hư Thánh.

Sau khi nhìn qua Tứ Hào đã biến thành Vương Thanh Tuấn, Từ Thanh Phàm liền chuyển ánh mắt tới trên người Bạch Thanh Phúc, trong lòng y tràn đầy phức tạp. Y đột nhiên nhớ đến, trong trí nhớ của y ở Cửu Hoa sơn, Bạch Thanh Phúc cũng là một phần không thể thiếu. Nếu như có người hỏi rằng, ở Cửu Hoa sơn, ai có thể làm bằng hữu của Từ Thanh Phàm, thì ngoại trừ Kim Thanh Hàn ra, người còn lại chỉ có thể là Bạch Thanh Phúc rồi. Hơn nữa so sánh với Kim Thanh Hàn yên lặng ít nói, thì khi nói chuyện cùng với Bạch Thanh Phúc, y càng cảm thấy thoải mái hơn.

Nhưng Từ Thanh Phàm lại không nghĩ tới, Bạch Thanh Phúc dĩ nhiên lại là một con cờ mà Trương Hư Thánh bố trí ở Cửu Hoa sơn. Mà hơn nữa, bây giờ chính y lại còn phải phân sống chết với hắn, không thể có lựa chọn nào khác.

Trông thấy bộ dạng của Bạch Thanh Phúc, Từ Thanh Phàm hơi mở miệng ra, y vừa muốn chất vấn khiển trách cái gì đó, nhưng cũng rất nhanh liền khép miệng lại. Bởi vì y cảm thấy có một câu nói mà Bạch thanh Phúc nói rất đúng. Từ khi Bạch Thanh Phúc bị Trương Hư Thánh cải tạo thành xà vệ, hắn liền đã bị định trước là Cửu Hoa tử địch. Dù cho Bạch Thanh Phúc có muốn ra sao đi nữa thì cũng không phải là hắn có thể tự quyết định được.

Cho nên, đối với Từ Thanh Phàm, những việc làm lúc này của Bạch Thanh Phúc không có gì sai cả. Trương Hư Thánh mới chính là người có lỗi, hoặc chúng ta chỉ có thể trách vận mệnh vô hình.

Sau khi thấy Từ Thanh Phàm nhìn về phía mình một cách chăm chú với ánh mắt phức tạp, trong nháy mắt, trong mắt của Bạch Thanh Phúc dường như chợt hiện ra một chút bất đắc dĩ cùng mệt mỏi, những rất nhanh chóng liền bị sự lạnh lùng bao trùm. Sau khi trầm mặc một chút hắn liền chậm rãi nói: "Ta sẽ tuân thủ lời hứa của ta. Không cho bất cứ người nào trong các ngươi bị chết đi một cách mơ hồ. Bây giờ, các ngươi cũng đã hiểu mọi chuyện mà mình trải qua rồi. Vậy nên, mối quan hệ giữa chúng ta, có phải cũng nên chấm dứt hay không?" vừa nói, trên người Bạch Thanh Phúc liền nổi lên huyết quang nồng đậm, khí thế của hắn trong bỗng chốc tăng mạnh.

"Chà! Đột nhiên ta lại cảm thấy ngứa tay. Phân đối thủ của ngươi cho ta đi Thất Hào. Như thế thì chúng ta có thể giải quyết chuyện này nhanh hơn một chút, nhanh chóng trở về bên chủ nhân báo cáo."

Tam Thập Tam Hào - kẻ toàn thân tràn ngập sương mù, bỗng lắc minh phi tới bên người Bạch Thanh Phúc rồi thản nhiên nói. Bởi vì mới vừa rồi khi dị biến xảy ra, hắn thấy uy thế mà Từ Thanh Phàm và Phượng Thanh Thiên tỏa ra khá mạnh. Hắn sợ rằng nếu lấy ít địch nhiều thì chỉ sợ Bạch Thanh Phúc sẽ xảy ra điều ngoài ý muốn, cho nên hắn cũng bất chấp lòng kiêu ngạo mà chủ động muốn cùng Bạch Thanh Phúc liên thủ đối địch.

Bạch Thanh Phúc nhìn Tam Thập Tam Hào bên người mình một chút. Hắn biết rõ mình không có cách nào thuyết phúc, nên chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Từ Thanh Phàm khẽ thở dài một tiếng rồi bước về phía trước, y muốn cùng đám Kim Thanh Hàn đối phó với Bạch Thanh Phúc.

Nếu như không thể tránh khỏi vận mệnh mà chỉ có thể đối đầu thì bất kể trong lòng hắn không muốn cỡ nào, thì Từ Thanh Phàm cũng chỉ có thể đối mặt.

Nhưng ngay khi thân thể Từ Thanh Phàm vừa cử động một cái thì Phượng Thanh Thiên đã đưa tay ra ngăn lại. Thấy vậy, y liền nhìn về phía Phượng Thanh Thiên một cách nghi ngờ, chỉ thấy Phượng Thanh Thiên lạnh lùng nói: "Mặc dù ngươi đã loại trừ được kịch độc trong cơ thể, nhưng lại thiếu hụt linh khí. Hơn nữa, mới vừa rồi, khi ngươi dùng Phượng Hoàng linh hỏa thiêu đốt kịch độc. Do thao tác không quen nên đã khiến cho thân thể bị tổn thương. Cho nên, ngươi vẫn nên nghỉ ngơi trước đi, mấy tên xà nhân này để ta giúp ngươi giải quyết."

Nghe được lời nói của Phượng Thanh Thiên, Từ Thanh Phàm liền trầm mặc một chút. Mặc dù biết hắn nói đúng sự thật nhưng cuối cùng y vẫn lắc đầu một cái, chậm rãi nói: "Nếu Bạch Thanh Phúc xuất thủ, Kim sư đệ xuất thủ, ngươi cũng xuất thủ, tất cả mọi người đều xuất thủ, thì làm sao một mình ta có thể an bình ở phía sau được? Giống như Bạch Thanh Phúc đã nói, chúng ta đã bị vận mệnh an bài làm địch nhân. Mả ta với ngươi đều ứng mệnh mà xuất hiện, làm sao ta có thể bỏ qua được."

Vừa nói, Từ Thanh Phàm liền gạt tay Phượng Thanh Thiên ra, im lặng mà đi tới bên người Kim Thanh Hàn, vỗ ba vai Kim Thanh Hàn một cái, ra hiệu hắn không cần lo lắg.

"Sự an bài của vận mệnh sao?"

Phượng Thanh Thiên im lặng nhìn vào bóng lưng Từ Thanh Phàm, khóe miệng hắn lộ ra một tia trào phúng, tựa như hắn đang châm chọc Từ Thanh Phàm cố chấp, mà tựa như hắn lại đang châm chọc vận mệnh vô thường, bạc tình. Nhưng hắn cũng không tiếp túc ngăn trở Từ Thanh Phàm nữa, mà cùng Lý Vũ Hàn đi đến bên ngừoi Lữ Thanh Thượng, ngưng trọng nhìn hai gã xà nhân trước mắt - Bạch Thanh Phúc và Tam Thập Tam Hào.

Đối mặt với khí tức quỷ dị của hai gã xà nhân, cho dù là mọi người hợp lực thì cũng chưa chắc đã có thể thủ thắng.

Sau khi song phương đứng lại, khí thế hai bên cũng dần dần trở nên cường thịnh. Mà bầu không khí giữa hai bên càng lộ vẻ khẩn trương, biểu thị một trận đại chiến sắp bắt đầu.

Trền bầu trời, sau khi thấy Từ Thanh Phàm cùng Phượng Thanh ở sau dị biến thanh tỉnh, tất cả Cửu Hoa trưởng lão đều lộ vẻ vui mừng. Dù sao Phượng Thanh Thiên cũng là đệ nhất cao thủ trong hàng ngũ đệ tử trẻ tuổi của Cửu Hoa môn. Còn Từ Thanh Phàm cũng là người nồi bật bên trong hàng ngũ trẻ tuổi. Có hai người bọn họ tham chiến, cơ hội thắng cũng tăng lển nhiều.

Nhưng sau khi thấy Tam Thập Tam Hào đến bên người Bạch Thanh Phúc, vẻ mặt của họ lại một lần nữa trở nên khẩn trương. Dưới tình hình hai gã xà vệ liên thủ, kết quả trận tỉ thí cũng trở nên khó lường hơn.

"Ai..."

Ngay lúc bầu không khí đang trở nên khẩn trương, đột nhiên Trương Hư Thánh lại thở dài một tiếng, phá vỡ sự lo lắng đến im lặng trước mặt, khiến cho ánh mặt mọi người đều tập trung về phía hắn.

Trong mắt Lý Hư Hán bỗng lóe lên một tia cảnh giác, lão trầm giọng hỏi: "Tại sao sư đệ lại thở dài?"

Vừa quan sát đám Từ Thanh Phàm dưới chân, Trương Hư Thánh vừa chậm rãi nói: "Tuy rằng thực lực của Cửu Hoa sơn mấy năm nay xuống dốc trầm trọng, nhưng nếu như có những tiểu tử này, thì cơ hội phục hưng chắc chắn đã ở trong tầm tay. Ta thực sự rất muốn xem tỷ thí giữa xà vệ với bọn họ nhưng đáng tiếc a."

"Đáng tiếc cái gì?" Lý Hư Hán cau mày hỏi.

Trương Hư Thánh khẽ mỉm cưới, chậm rãi đáp: "Đáng tiếc, thời gian đã đến."

Lý Hư Hán nhướng mày một cái, trong lòng lão bộng hiện ra một dự cảm bất thường, lão âm thầm đề phòng rồi hỏi: "Thời gian gì đã đến?"

Trương Hư Thánh quay đầu nhìn về phía Lý Hư Hán, thản nhiên đáp: "Người của ngũ đại thánh địa rất nhanh sẽ tới Cửu Hoa sơn, mà ta không muốn để cho bọn họ biết đến sự tồn tại của ta. Hơn nữa, kế hoạch mà ta chuẩn bị cũng không có xê xích gì nhiều, cho nên thời gian đã đến."

Nói tới chỗ này, Trương Hư Thánh lại thở dài một lần nữa, chậm rãi nói: "Sư huynh, cảm ơn ngươi đã chiếu cố nhiều năm qua. Bây giờ, ngươi yên nghỉ đi."

Theo thanh âm của Trương Hư Thánh hạ xuống, dị biến bỗng bất ngờ nổi lên!!!

———————————

Chú thích

(1): Sao Ngưu Lang, Chức Nữ. Trong câu chuyện thần thoại Ngưu Lang - Chức Nữ hàng năm đến tối ngày 7 tháng 7 âm lịch sẽ qua sông gặp nhau.

Bạn đang đọc Tiên Đạo Cầu Tác (Dịch) của Trùng Trĩ

Truyện Tiên Đạo Cầu Tác (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CônBằng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 130

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.