Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy Cơ

Phiên bản Dịch · 2003 chữ

Chương 13: Nguy Cơ

Dịch: Đỗ Gia Đại Thiếu

Diệp Đồng không đuổi theo, trong lòng còn cảm thấy may mắn, nguyên khí trong người hắn đã bị Sinh Tử Bộ hút sạch, không nói đến việc truy sát Đồng Khai Sơn, chỉ cần gã lớn gan hơn một chút, kiên trì thêm một chút, chỉ sợ chính mình mới là người thua cuộc.

Tu vi quá thấp, chiến lực quá kém.

Đây là một thế giới tàn khốc, nhược nhục cường thực.

Diệp Đồng cẩn thận cất Sinh Tử Bộ vào trong ngực áo rồi mới đưa vào thức hải, quay người nhìn về bốn tên gia nô đã ngất.

Lần này.

Hôm nay hắn chém rơi tay của Đồng Khai Sơn, đã cùng Đồng gia sinh ra thù oán.

Đồng Khai Sơn ở Hàn Sơn Thành gây chuyện, ngang ngược nhiều năm như vậy mà vẫn có thể bình yên vô sự là bởi vì gã được trưởng bối sủng ái. Một khi gã quay về Đồng gia bẩm báo, trưởng bối trong nhà ắt sẽ ra mặt.

Hàn sơn thành. . . Tạm thời không thể trở về!

Nhìn về hướng Đồng Khai Sơn chạy trốn, Diệp Đồng thầm hối hận, nếu lúc trước mình không để cho Dược nô ra ngoài mua ngọc thạch, có lão ở đây, Đồng Khai Sơn đừng mơ mà chạy trốn được.

Một hồi lâu sau.

Dược nô vác một bao tải sau lưng trở về, nhìn thấy bốn tên gia nô bị ngất, vết máu văng khắp nơi, lại thêm một cánh tay cụt, kinh hoảng hỏi Diệp Đồng:"Tiểu chủ, đây là...?"

"Đồng gia, Đồng Khai Sơn."

Diệp Đồng đứng dậy, lạnh nhạt trả lời:"Vừa nãy lấy của hắn một cánh tay, đã cùng Đồng gia kết thù, bây giờ chỉ có thể tiến vào Kim Loan sơn mạch trước, sau này sẽ giải quyết nốt ân oán với Đồng gia."

Đồng gia?

Dược nô bĩu môi:" Trước đây lão đã cùng chủ nhân gặp qua Đồng gia, đương kim gia chủ Đồng gia ở trước mặt chủ nhân khúm núm như một đứa cháu trai vậy, mặc dù chủ nhân đã mất tích, nhưng Đồng gia kia cũng không dám tuỳ tiện đắc tội người của Trân Dược Phường đâu."

Diệp Đồng gật đầu đồng ý.

Độc ma Hoắc Lam Thu mất tích đã một năm nhưng vẫn uy nhiếp rất mạnh, rất nhiều cường giả đến Trân Dược Phường để tra xét hư thật, nhưng không có ai dám đụng đến mình và Dược nô.

Thế nhưng cừu hận có thể làm mù mắt con người.

Báo thù cũng có rất nhiều cách, không cần ra tay trực tiếp.

Ví như Đồng gia không dám vận dụng lực lượng gia tộc trả thù mình, nhưng lại có thể âm thầm thuê mạo hiểm giả ám sát sau lưng. Hàn Sơn Thành cái gì cũng thiếu, chỉ duy không thiếu những kẻ liều mạng.

"Dược nô, cẩn thận thì có thể đi thuyền vạn năm." Diệp Đồng thuận miệng nhắc một câu, sau đó nhặt trường đao dưới đất lên, tiến vào Kim Loan sơn mạch.

Ngay khi Diệp Đồng và Dược nô rời đi không bao lâu, trong một bụi cây gần đó, bốn gã mạo hiểm giả đã phát hiện được hướng đi của hai người, một tên thanh niên mặt khỉ trong nhóm ánh mắt lộ rõ vẻ tham lam.

"Đại ca, có dê béo."

Ánh mắt của Athan tham lam, theo dõi Diệp Đồng qua khe hở của lá cây.

Caron híp mắt lại, nhỏ giọng hỏi:"Đệ biết lai lịch của chúng à? Trên người chúng có rất nhiều Lam Ngân sao?"

Athan liếm môi rồi đáp:" Hôm qua đệ có vào Hàn Sơn Thành, đã chứng kiến một trận đấu lôi đài rất hay, mà tiểu tử vừa rồi chính là người chiến thắng cuối cùng. Trên người hắn ít nhất phải có hơn một nghìn Lam Ngân..."

Nghe vậy, Caron và hai tên nữa đều không che giấu được vẻ tham lam.

Athan nói tiếp:" Lão già kia thì đệ không biết lai lịch. Nhưng nhìn bộ dáng của lão gần đất xa trời như thế, kể cả là tu luyện giả, chắc cũng không có tu vi lợi hại lắm. Đáng chú ý nhất là tiểu tử họ Diệp rất giỏi dùng độc.

Caron vuốt cằm cười to:"Không sao, cách đây vài ngày, ta vừa mua được một ít thuốc giải độc."

Athan nịnh nọt:" Đại ca thật cao minh, đi theo huynh đúng là có phúc. Vậy bao giờ chúng ta động thủ?"

Caron hưởng thụ lời nịnh nọt, lại cười to:" Đừng vội. Bọn chúng tiến vào núi ắt sẽ chạm trán với hung thú. Chúng ta chỉ cần đi theo sau, chờ hai bên lưỡng bại câu thương rồi động thủ cũng không muộn. Mấy người các ngươi nhớ cho ta, chúng ta quanh năm sống trên lưỡi đao, làm việc gì cũng phải động não trước chứ đừng động thủ, phải thừa dịp đối phương lơ là mà hạ sát thủ, mới có thể sinh tồn được."

"Vâng, đại ca!"

Ba người Athan kính nể gật đầu.

Kim Loan sơn mạch có rất nhiều lối vào, Diệp Đồng và Dược nô chọn một lối vào thường xuyên có người qua lại, khá an toàn.

Giữa trưa.

Hai người đã đi vào trong Kim Loan sơn mạch, nơi đây núi xanh nước biếc, xung quanh có dòng suối nhỏ chảy róc rách, chim chóc hoà ca. Nếu không phải Diệp Đồng dung hợp trí nhớ, biết nơi đấy có rất nhiều hung thú kỳ lạ, chỉ sợ không nhịn được mà cảm thán cảnh sắc như trong phim kiếp trước ở Địa Cầu.

Bất quá.

Ngoại vi của Kim Loan sơn mạch cũng rất ít khi có hung thú mạnh mẽ, đi lâu như vậy nhưng hai người vẫn chưa gặp được con nào.

"Dược nô."

Diệp Đồng đứng trước một đoá hoa cao tầm nửa người, màu sắc rực rỡ, trong lòng thầm có cảm giác nguy cơ, tựa như có ai đó đang theo dõi mình.

Dược nô hỏi:"Tiểu chủ có gì phân phó?"

Diệp Đồng đáp:"Chú ý quan sát, ta cảm giác được chúng ta gặp phiền toái rồi."

Dược nô hơi ngạc nhiên, quay người kiểm tra xung quanh, bốn phía vẫn sóng êm gió lặng, không có gì đặc biệt, tuy nhiên hắn vẫn làm theo lời dặn của Diệp Đồng, tăng cường chú ý.

"Viu. . ."

Đột nhiên, một con độc trùng tám chân từ trong nhuỵ hoa bay thẳng về hướng mặt Diệp Đồng.

Sắc mặt Diệp Đồng khẽ biến, lui về phía sau trong chớp mắt, hắn rút một thanh chuỷ thủ ra chém một nhát, đao mang thoáng hiện, con độc trùng tám chân dài chừng ba tấc liền bị chém thành hai nửa. Nhưng không ngờ đến, mặc dù bị chém đôi, nhưng nửa thân trước của độc trùng vẫn bay thẳng đến Diệp Đồng, móng vuốt sắc bén đâm vào dưới cổ họng chừng hai tấc.

"Đáng chết."

Nháy mắt thanh chuỷ thủ lại chém bay nửa thân trước của độc trùng.

Thấy Diệp Đồng bị thương, Dược nô vội lấy ra một bình sứ, vừa mở nắp vừa gấp gáp nói:"Móng của con trùng này có kịch độc, tiểu chủ máu uống giải dược..."

Lão chưa nói hết câu đã dừng lại...

Cổ nhân nói: Quan tâm quá ắt loạn.

Lão chợt nhớ rằng Diệp Đồng cái gì cũng sợ, nhưng chỉ có kịch độc là không sợ, mà thực ra bây giờ, kịch độc còn có ích với Diệp Đồng.

Diệp Đồng lấy khăn tay lau sạch vết máu, miệng lẩm bẩm:"Vật bề ngoài nhìn thì xinh đẹp, bên trong lại ẩn chứa sát cơ. Đây mới là ngoại vi của Kim Loan sơn mạch đã nguy hiểm như thế, không biết tiến vào sâu hơn sẽ gặp nguy hiểm gì đây? Đúng là cần tu vi cao hơn để có thể tự vệ."

Dược nô nói:" Lão nô đã từng tiến vào đấy mười mấy lần, nhưng chỉ có hai lần tiến dám tiến sâu vào bên trong. Ngoại vi này vẫn còn khá an toàn, ở sâu bên trong thì nguy cơ trùng trùng, hai lần đó lão cũng là mạo hiểm cửu tử nhất sinh mới còn sống mà trốn ra được. Tiểu chủ, dựa vào tu vi của ngài, chúng ta tối đa chỉ có thể hoạt động trong phạm vi mười ngọn núi mới an toàn, nếu không, lão nô cũng không nắm chắc bảo vệ ngài bình an vô sự."

Diệp Đồng dò hỏi: "Dược nô, tu vi của ngươi là gì?"

Dược nô cười đáp:"Mặc dù đi theo chủ nhân mấy chục năm, nhưng lão nô tư chất ngu dốt, tu vi miễn cưỡng là Tiên Thiên tầng ba"

Diệp Đồng nói:"Theo ta biết hung thú có tổng cộng chín cấp, cấp một là yếu nhất, cấp chín mạnh nhất. Tu luyện giả cảnh giới hậu thiên thì tương đương với hung thu cấp hai, Tiên Thiên luyện khí cảnh thì tương đương với hung thú cấp ba, cấp bốn, Trúc Cơ cảnh tương ứng với cấp năm, cấp sáu, Kết Đan cảnh tương ứng với cấp bảy và cấp tám, còn hung thú cấp chín, hình như chỉ có cường giả Nguyên Anh mới có thể đối phó."

"Không sai."

Dược Nô gật đầu đồng ý.

Diệp Đồng nói: "Theo như lão nói, vượt qua chu vi mười ngọn núi, chúng ta có thể phải đối mặt với hung thú cấp ba hoặc cấp bốn sao?"

"Đúng vậy" Dược nô gật đầu rồi nói tiếp:" Nghe đồn mười mấy năm trước, thậm chí còn có thể xuất hiện hung thú cấp năm."

Diệp Đồng lại hỏi:"Nếu là hung thú cấp ba, lão có thể có sức đánh một trận, nếu gặp phải hung thú cấp bốn, có lẽ lão không phải là đối thủ, nhưng lão có nắm chắc mang theo ta chạy trốn được không?"

Dược nô nghĩ một lát rồi trả lời:"Nếu như không gặp phải hung thú cấp bốn sở trường về tốc độ, lão nô có thể tự tin mang thiếu chủ chạy thoát."

"Vậy được rồi. Cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu như chúng ta đã tiến vào Kim Loan sơn mạch, nên dùng hết toàn bộ bản lĩnh của mình. Lên đường thôi! Ta muốn xem phong cảnh phía sau mười ngọn núi một chút." Diệp Đồng kiên nghị nói.

"Nhưng. . ."

Nhìn thấy dáng vẻ kiên nghị của Diệp Đồng, Dược nô muốn ngăn cản nhưng lại thôi. Hắn biết rõ tính cách của tiểu chủ, một khi đã quyết định làm gì, sẽ không thay đổi.

Lúc hai người đi đến ngọn núi thứ hai, trời đã chạng vạng tối.

Phía tây chân trời, hoàng hôn đỏ rực như lửa.

Diệp Đồng đứng bên cạnh một hồ nước,ngắm nhìn cảnh sắc , màu xanh của cây trên núi, màu đỏ của ánh nặng, trên trời từng đàn chim đang bay về tổ, hắn cảm giác mình như đang sống trong một bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ.

Nhưng mà đúng như lời Diệp Đồng nói lúc trước, cảnh vật càng xinh đẹp, lại càng ẩn chứa sát cơ. Hai con sói bạc thân cao gần hai thước, răng nanh dài như kiếm, đang chậm rãi đi về hướng hai người.

"Ngao. . ."

Tiếng sói tru vang vọng núi rừng.

Hai con sói nanh kiếm đã phát hiện được Diệp Đồng và Dược nô, nó đang từ từ áp sát hai người.

Dược nô ngạc nhiên:" Sói nanh kiếm không phải là dã thú, chúng đã có linh trí, được quy vào là hung thú cấp một, nhưng sao con sói này lại xuất hiện ở đây nhỉ? Bình thường, hung thú cấp một hay tập trung ở phía sau ngọn núi thứ tư mà?"

Bạn đang đọc Tiên Cung (dịch) của Đả nhãn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐỗGiaĐạiiThiếu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.