Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ ngửi hương

Phiên bản Dịch · 1497 chữ

"Đúng rồi, hôm nay cảnh sát tìm chúng ta để hỏi, các cậu có biết người chết đó là ai không?"

Nghe tôi nói như vậy, mọi người đưa mắt nhìn nhau.

"Cậu không biết?"

Câu hỏi này làm tôi nghi hoặc.

"Là người bên khoa kế toán, tối hôm qua bị người ta đâm chết ở trong khu Lục Hóa phía sau trường, bị đâm mấy chục nhát, nghe cảnh sát nói cậu có liên quan tới vụ mệnh án này làm chúng tôi đều ngẩn cả người, chưa nói tới chuyện từ khu viện học của chúng ta tới khu của khoa kế toán xa thì thôi, liền chúng tôi đều không xem được hiện trường thì cậu làm sao mà có liên quan được."

Nghe vậy tôi cũng không nói gì thêm.

Ngủ một giấc ngắn không tới 2 tiếng, tôi chỉ ăn qua loa hai miếng sau đó đi sang cửa tiệm.

Lúc tôi tới tạp hóa phố thì đúng lúc La Phi cũng ở.

"Cái gì cũng đừng hỏi, cái gì cũng đừng nói, tôi đã nói rồi cậu sẽ không có chuyện gì, ở đây làm việc cho tốt đi."

Vẫn chưa để tôi mở miệng thì La Phi đã chặn họng tôi rồi.

"Tôi muốn biết, tại sao người tới mua đồ đều kì quái như vậy, với lại bọn họ tại sao đều mặc y phục của người chết?

La Phi vờ như không nghe thấy lời tôi vừa nói sau đó liền đi ra.

Nhìn một chút hàng hóa của cửa tiệm, lúc trước tôi không có để ý, bây giờ mới để ý ở đây đa số là đều là đồ cúng người chết. .

Lẽ nào... trong tim tôi có một chút dự cảm không tốt.

Ngay lúc tôi chuẩn bị thu chuông gió của Triệu Bác vào thì có một bóng người bước vào, sau đó đứng cứ đứng ở cửa ra vào thơ thẩn nhìn tôi, trên người thì tràn đầy vết máu tươi, mắt thì cứ nhìn tôi chằm chằm.

Thấy vậy tôi liền bị dọa nhảy lên một cái.

Đối phương không nói chuyện, chỉ có đứng ngơ ngẩn nhìn tôi như vậy.

Nhưng mà, ngay lúc tôi chuẩn bị mở miệng, bỗng dưng tôi vô ý thức nhìn xuống đất, không nhìn thì không sao, nhìn vào tôi liền bị dọa nhảy lên.

"ông...ông...!"

Tôi lắp ba lắp bắp nói, lúc tôi lắp bắp nói không hết một câu thì đối phương dường như bị một thứ gì đó dọa sợ, sau đó liền chạy đi luôn, lúc hắn đi tôi tận mắt nhìn thấy, hắn không phải là đi, mà là bay, là bay đi, nếu như để ý không kỹ thì cũng chỉ giống như là người thường đi bộ mà thôi.

Lúc nhỏ nghe người trong thôn nói, người dựa chân bước, quỷ nhờ gió bay, bay đến đâu thì đến đó, nhưng mà bây giờ.

Ngay lúc tôi vẫn từ trong sợ hãi chưa hoàn hồn trở lại thì có một người mặc đồ rách nát tiến vào, nếu như không phải người đó đầu búi tóc và tay cầm có một cây phất trần không còn dư lại mấy sợi lông thì tôi suýt nữa tưởng rằng đó là ăn mày.

Đến nỗi cái bộ đạo bào mà ông ấy mặc cũng đen sì sì rồi.

"Cậu nhóc, có thể bố thí chút đồ ăn không?!"

Nhìn thấy ông già này rất đáng thương, tôi cũng không có nói gì thêm, tôi liền lấy ra bánh mì và hoa quả mà tôi mang tới chia cho ông ấy một nửa, thuận tiện cho ông ấy thêm một chai nước.

Ông già lấy đồ xong rồi bước đi, nhưng lúc bước đi vài bước thì cước bộ bỗng dừng lại.

"Nghe tôi khuyên 1 câu, ở đây phong thủy không tốt, ở đây lâu quá đối với cậu sẽ rất thiệt thòi."

"Đợi đã!"

Tôi liền chặn lại vị đạo sĩ này, có lẽ là có bệnh vái tứ phương, vị đạo sĩ này phất phất cây phất trần, trong tiềm thức, tôi cảm thấy ông ấy chính là đạo sĩ, còn thực sự phải hay không tôi cũng không biết.

Nhưng mà bây giờ, tôi có một số vấn đề thực sự rất cần tìm người để thổ lộ một chút.

Nghe thấy tôi kể lể, ông già này cười lên một tiếng nói: "nhìn vào đống đồ ăn mà cậu vừa tặng cho tôi, bây giờ tôi tặng lại cậu một câu nói."

"Quỷ ngửi hương, Thần ăn nến!""Nếu như cậu không xác định được đối phương là người hay là quỷ, vậy thì thắp lên một ngọn nến thử xem, kiểu gì cũng sẽ đoánra một chút gì đó."

Ông già nói xong liền bước đi, sau khi ông già đi khỏi, tôi liền lấy hương và nến từ trên kệ hàng xuống sau đó đốt lên.

Nhìn làn khói nâu của hương thoang thoảng bay lên, lại nhìn ánh sáng từ ngọn lửa yếu ớt không ổn định trên cây nến, tôi cũng không để ý nữa.

Hương và nến cháy không ngừng tới nửa đêm, lúc 2 giờ hơn, nhìn qua nến và hương đã cháy hết ngọn, tôi liền đổi một nắm mới. Vừa mới đốt lên thì có một bà già mặc y phục xanh xanh hoa hoét tiến vào, tôi vốn định hỏi bà ấy cần cái gì, vẫn chưa để tôi mở miệng thì bà ấy bắt đầuđứng trước quầy hàng chỉ trỏ lung tung, một lúc thì nói cần cái này, một lúc thì nói cần cái kia, rất là phiền phức.

Không tới 2 phút thời gian thì đã chỉ tới vài chục món đồ, lúc tôi đang muốn phát cáu lên thì bà ta liền quay người chạy.

Thấy vậy, tôi không thể nào nổi cáu lên nổi.

Lúc tôi vẫn chưa kịp chửi đổng lên thì tôi đã liếc nhìn một chút đống hương và nến, kết quả là đống hương và nến vừa mới đốt lên đã cháy đến tận ngọn rồi, cây nến dài 20cm ít nhất cũng phải mất nửa tiếng mới cháy hết, tôi nhìn lướt qua đồng hồ, thực sự là chỉ có qua vài phút mà thôi.

Đến nỗi cây hương kia, cũng không biết bị dập tắt từ lúc nào rồi.

Nhìn thấy vậy, tôi nhớ tới ông già nói tới trước đó, lại thêm cả cái bà già lúc nãy, khó nói.

Bà già đó là Thần? không thể nào, bà già đó nhìn thế nào cũng không giống.

Một lúc sau, tôi thay vào một cây nến mới, còn cây hương kia tôi cũng định đốt lên, nhưng không biết là có chuyện gì mà đốt mãi không cháy, vì thế tôi đổi một cây, không ngờ tới là đốt một cái đã cháy.

Kết quả, càng làm tôi không ngờ tới là, lúc tôi cầm cây hương đang thoang thoảng cháy đặt lên bàn, trong nháy mắt, cây hương đó liền biến thành màu đen.

Những người thấy qua hương thì đều biết, không phải là màu vàng nhạt thì là màu vàng nâu, hoặc là màu hồng đậm, căn bản là không có cây hương nào màu đen cả, mà cây hương tôi lấy xuống từ kệ hàng là màu vàng nâu, bây giờ làm sao lại biến thành màu đen rồi?

Tôi cầm cây hương lên và nghĩ ngợi rất lâu.

Trong một tối, tôi không ngừng thay hương và nến mãi đến lúc 6 giờ sáng La Phi tới.

Lúc tối hôm qua tôi tới làm, La Phi để tôi cái gì cũng đừng hỏi, nhưng bây giờ ông ấy tới tiếp ca rồi, tôi muốn hỏi sự việc phát sinh mấy ngày nay.

Kết quả, La Phi tiến tới thì đứng ngay ở cửa, vẫn chưa đợi tôi mở miệng thì La Phi giống như một con chó đang đứng trước cửahít lấy hít để.

Vẫn chưa đợi tôi mở miệng thì sắc mặt của La Phi liền thay đổi, sau đó nhìn lên quầy hàng vẫn còn để bát hương và giá cắm nến.

"Cậu làm cái gì rồi?"

Nghe thấy La Phi chất vấn, lúc tôi đang nghĩ làm sao để trả lời thì ông ấy đã gào thét lên một tiếng!

"Con mẹ ngươi tối qua đã làm cái gì?"

Lửa giận, tôi có thể xác thực đây chính là lửa giận của La Phi, nhìn thấy thế tôi liền lấy dũng khí để kể lại chuyện tối hôm qua một lần, tôi vẫn chưa nói hết, La Phi liền tới trước mặt tôi, tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại thì cả người liền bay ra va vào kệ hàng.

"Con mẹ ngươi ai bảo ngươi đốt hương đốt nến ở đây vậy, ngươi là muốn chết hay là không có kiên nhẫn để sống tiếp vậy?"

Bạn đang đọc Tiệm Tạp Hóa Hoàng Tuyền Phố (Dịch) của Vu Môn Lão Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LâmMòi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.