Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự chú ý của ta đã va vào đôi mắt nàng.

Tiểu thuyết gốc · 2030 chữ

Song mã chạy hết bãi cát dài đến một bến thuyền tầm trung gọi là Thảo Lam, thuyền bè lớn nhỏ neo đậu tại bến đang rất tấp nập. Lúc này có người đi thuyền xuống bến, tiếng hô hào bận rộn vận chuyển hàng lên những chiếc thuyền nhỏ chuẩn bị rời đi. Trên bến thuyền những chiếc xe lừa xe ngựa kéo hàng cũng bắt đầu di chuyển vào trong.

Cổng thành chỉ cách một đoạn ngắn, người và xe ngựa đang ra vào nhộn nhịp, thấy vậy Vệ Đằng Diệp cùng Tu Vũ Phi liền xuống ngựa. Y đứng phía sau lưng ngựa, vừa quay sang liền thấy một chiếc kiệu song mã vội vã chạy qua.

"Một tuần trước?" Vệ Đằng Diệp nhướng mày lặp lại, ánh mắt liền đảo theo chiếc kiệu song mã vừa rồi.

"Một đám tu sĩ thế gia xâm nhập vào Nham Trạch làm náo loạn cả lên vào tuần trước, nương vẫn đang giận lắm." Tu Vũ Phi còn đang phủi bụi trên người, gã chậm chạp dắt ngựa đi lên vài bước nói. Từ khóe mắt ngẩng lên bỗng không thấy bóng áo trắng quen thuộc ở phía trước đâu, gã liền quay lại đợi Vệ Đằng Diệp bắt kịp, sau đó không hiểu hỏi: "Ca, huynh nhìn cái gì thế?"

"Đó là kiệu quan đúng không?"

Tu Vũ Phi nhìn theo hướng y chỉ, nhíu mày nói: "Đúng là quan nhưng không phải quan ở đây. Gia huy đó là của Diêu gia mới chuyển đến Thành Thiên hơn một tháng trước, Diêu lão gia làm quan ở kinh sư nhưng đã mất được ba năm rồi. Đệ nghe nói phu nhân nhà họ vốn là người Thành Thiên, sau khi chịu tang xong phu nhân liền chuyển về đây an dưỡng tuổi già."

Vệ Đằng Diệp tiếp lời: "Một mình Diêu phu nhân thôi sao?"

Tu Vũ Phi lắc đầu: "Đâu có, nhà họ hình như còn một cô con gái đã bỏ nhà đi cầu đạo từ nhiều năm trước đến bây giờ vẫn chưa có tung tích trở về. Phu nhân rất tín Phật, từ khi đến đây ngày nào bà cũng đi chùa cầu bình an cho nữ nhi. Dù sao phu nhân cũng đã lớn tuổi, hiện tại chỉ có thể làm được bấy nhiêu đó."

"Vậy à..." Vệ Đằng Diệp lơ đãng đáp, y hơi nhướng mày nhìn thấy một cô nương cầm ô đang rảo bước bên cạnh chiếc kiệu. Nhìn từ xa chỉ thấy bóng hình phấn y tha thướt, dáng vẻ yểu điệu không kém phần xinh đẹp của một hầu nữ của gia môn giàu có. Song, trong mắt y xung quanh lại không có mấy ai cầm ô ra ngoài như vậy cả.

Y khó hiểu thầm nghĩ: "Rõ ràng vừa rồi, chiếc kiệu đó đã phóng qua rất nhanh, nhưng nhìn từ xa lại có cảm giác nó đang đi rất từ tốn, ngay cả cô nương đó cũng vậy."

Tu Vũ Phi quay lại nói: "Ca, sáng giờ huynh ăn gì chưa? Chúng ta vào thành ăn gì đó rồi lên núi sau."

Vệ Đằng Diệp trầm ngâm đảo mắt đi, đồng thời kéo lớp vải che trên mũ trúc xuống, gật đầu nói: "Đi."

Gió hất lớp vải trước mặt y thấp thoáng, để lộ khóe miệng đang nhếch lên cười cười quay bước theo Tu Vũ Phi khuất bóng vào trong.

Tiểu Nhu đang đi bỗng nhạy cảm thấy một ánh mắt sắc bén nào đó đang quan sát liền giật mình quay đầu. Sau lưng nàng là cổng thành người ra vào đông đúc, bóng người nườm nượp chen lấn lẫn nhau, ngay cả ánh mắt vừa rồi cũng nhanh chóng biến mất không còn tung tích...

Chiếc kiệu rảo bước chậm đều băng qua bến Thảo Lam đông đúc, ung dung tiến về phía núi non trùng điệp ở đảo xa. Đi hơn nửa nén hương, dòng người qua lại dần thưa thớt. Tuấn mã phi nước rút chạy qua, thỉnh thoảng lại có xe ngựa chở hàng từng tốp một, nối đuôi nhau chậm rãi, cách không xa phía trước thì là một trạm binh lính đang canh gác.

Tiểu Nhu cầm ô giấy song hành bên cạnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào mấy tên lính phía trước. Chợt thấy gã bổ khoái đánh kiệu ngoái đầu nghe người bên trong nói gì đó, nàng hơi rủ mi, từ ngón tay tụ ra một sợi huyễn linh khí bắn vào trong kiệu. Giây lát sau vẻ mặt gã bổ khoái liền tái lại, vội vàng dừng kiệu, đồng thời quay sang ra hiệu cho nàng bước lên kiểm tra.

Tiểu Nhu lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm trọng gật đầu, nàng đưa tay cho gã kéo lên kiệu, sau đó nhẹ nhàng vén rèm sang. Bên trong là một vị phu nhân mặc áo tía cao sang đang nhắm ghiền mắt, gương mặt bà đeo mạng che cẩn thận nằm gục đầu một bên, thấy vậy nàng liền tiến tới kiểm tra hơi thở của bà.

Hơi thở nhè nhẹ, giống như đang ngủ say. Đúng là do trúng mê thuật của nàng rồi.

Tiểu Nhu hơi nhếch môi thu tay về, điều chỉnh giọng nói giây lát liền giả vờ lo lắng kêu lên với bên ngoài: "Bệnh của phu nhân lại phát tác rồi! Triệu bổ khoái, mau đánh kiệu quay về!"

Bướm bạc lặng lẽ đập cánh trên đầu Vệ Đằng Diệp, y lơ đãng hỏi lại: "Đại Bạch và Tiểu Bạch đánh nhau?"

Trong một sạp ăn đông đúc bên lề đường, thỉnh thoảng lại có nữ tử đánh mắt ngó sang bên này, ánh mắt trầm trồ rơi trên người hai thiếu niên tuấn tú.

Tu Vũ Phi ngồi đối diện Vệ Đằng Diệp, hơi nghiêng đầu nhìn sang bên đường, cũng không để ý tới ánh mắt xung quanh mà đảo mắt sang người trước mặt nói: "Lúc đệ phát hiện, Tiểu Bạch đang ăn một cánh tay của Đại Bạch."

Gã liếc qua cánh bướm trên đầu Vệ Đằng Diệp rồi lại nhìn y buồn chán nhúng ngón tay vào chén nước vẽ nguệch ngoạc trên mặt bàn, tiếp tục: "...Mẫu thân biết chuyện rất tức giận, từ lần đó đã cấm hai đứa nó gần nhau. Nếu bây giờ là Tiểu Bạch hầu hạ thì chắc chắn Đại Bạch đã bị sai đi làm việc khác rồi."

Vệ Đằng Diệp ngẫm nghĩ: "Vậy rất có thể yêu khí lúc trước mà y cảm nhận được ở Nham Trạch là của Đại Bạch."

"Canh thịt dê nóng hổi của công tử đây." Tiểu nhị nhanh lẹ đặt tô canh trước Vệ Đằng Diệp, gã lập tức nhìn sang Tu Vũ Phi hồ hởi hỏi: "Tu thiếu gia, ngài không dùng gì sao?"

Tu Vũ Phi gật đầu: "Ta gọi rồi, còn một tô canh thịt dê của ta nữa."

"Có ngay!" Tiểu nhị thấy vậy thì cười ngại ngùng vội vàng quay đi.

Vừa rời mắt khỏi Tu Vũ Phi, chợt tên tiểu nhị để ý thấy bươm bướm màu bạc từ đâu bay tới. Đôi cánh của nó trong suốt, hiện rõ đường vân bạc lấp lánh, khi bay qua liền lưu lại những hạt bột li ti cùng màu trắng kỳ lạ phiêu lãng giữa không trung, trông vô cùng đẹp mắt. Gã không khỏi nhìn nó ngây ngốc giây lát, giây sau liền giật mình thấy con bướm bị vật nào đó đánh xuyên qua. Bột trắng li ti quanh nó lập tức biến mất, cánh bướm trong suốt dần dần hóa thành màu nâu cam thông thường, vội vã đập cánh bay đi.

Tu Vũ Phi cầm hạt đậu phộng nhìn lên, thấy tên tiểu nhị đang lắc đầu khó hiểu đi vào trong. Gã liền bỏ hạt đậu phộng vào miệng ăn, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài đường, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Hửm? Nhắc mới nhớ, Đại Bạch có phải là quả trứng cự điểu lai được ấp trong hang Vô Định ngày trước không?" Vệ Đằng Diệp vừa cầm đũa lên nhìn Tu Vũ Phi hỏi.

"Phải rồi." Tu Vũ Phi lơ đãng đáp.

"Thế lạ nhỉ. Nếu quả trứng đó là Đại Bạch thì Tiểu Bạch ở đâu ra?"

Gã nhất thời không hiểu, nhíu mày nhìn y: "Ý huynh là gì?"

Vệ Đằng Diệp nâng cả tô canh lên húp, vừa nói: "Nếu ta nhớ không nhầm, con tiên hạc vật cưỡi của cô cô cũng tên là Đại Bạch."

"A... nó bị ăn rồi."

"Bị thứ gì ăn?"

"Hình như cũng là Đại Bạch." Nói rồi lại cảm thấy có gì đó không đúng, Tu Vũ Phi nhướng mày, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.

Tiểu nhị mang tô canh dê chạy ra, nhanh nhẹn cười nói: "Canh dê đến rồi! Tu thiếu gia, mời dùng!"

Vệ Đằng Diệp đảo mắt lên nhìn Tu Vũ Phi thì thấy gã đang ngoái đầu ra sau lưng, y liền liếc mắt sang nhìn theo, có vẻ đám hán tử đang bàn tán điều gì đó khá sôi nổi trong góc cùng của sạp ăn bên kia đã khiến gã chú ý. Họ nói chuyện vốn chẳng để ý đến phía Vệ Đằng Diệp, nhưng vừa rồi có một tên chợt nhìn sang bên này liền bị Tu Vũ Phi bắt gặp. Gã giật mình lập tức quay phắt lại, giả vờ như chưa nhìn thấy gì.

"Là y sao?"

Gã đại hán liền gõ đầu cái tên vừa quay lại nhìn Tu Vũ Phi một cái, khẽ mắng: "Ngươi ngốc à? Nhìn y chẳng giống tên họ Tu suốt ngày ru rú trong nhà kia chút nào."

Gã không khỏi khó hiểu gãi đầu: "Nhưng ta vừa nghe thấy tên tiểu nhị gọi y là Tu thiếu gia rõ ràng."

Một tên học trò mặt trắng ngồi gần đó nghe vậy, thích thú chen miệng vào: "Họ tu, không lẽ Tu Vũ Phi của Tu gia hào môn bí ẩn đó sao?"

"Ta nghe nói y vốn là một mỹ nam tử nhưng tính cách lại lập dị, hơn nữa còn đam mê huyền môn, bình thường cũng rất hiếm khi thấy y lộ diện với bên ngoài. Mấy năm gần đây, có người còn nói y phạm vào cấm kỵ của huyền môn, dám học cấm thuật nên đã bị bọn họ tìm tới cửa nhà giết chết rồi."

"Đám huyền môn trên giang hồ chỉ là một lũ tạp nham thôi. Các ngươi quên mẫu thân y là ai rồi ư?" Tên hán tử đầy râu ngồi ở giữa nhướng mày nói: "Chính là vị Thanh y Tiên tử nổi tiếng mà mọi người vẫn hay đồn đoán là tiên nhân đấy! Còn nói là giết y, sợ rằng cả cọng lông chân của y ở trên đỉnh Thiên Nhai kia, bọn chúng còn chẳng đụng tới được nữa là."

Có kẻ xoa cằm nói: "Nhắc mới nhớ, đêm qua không phải xảy ra một vụ giết người liên hoàn ầm ĩ phía Tây sao? Sáng nay ta lại chẳng nghe ai bàn tán hết."

Gã học trò vội bịt miệng y lại: "Ngươi muốn chết à, nhỏ mồm thôi. Để đám nha dịch bên ngoài nghe thấy chúng chắc chắn sẽ tẩn ngươi một trận nửa sống nửa chết."

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Chuyện này ngươi không biết cũng phải. Vậy chắc hẳn ngươi còn nhớ lão bà bà Thi gia từng nói trên Nham Trạch thờ quỷ chứ?"

"Bà ta chết rồi? Sao lại chết?"

"Không phải bà ta, nhưng cả nhà bà ta bị giết hết rồi. Còn chết rất thảm cơ. Ta cũng nghe nói có liên quan đến Tu..." Vệ Đằng Diệp đột nhiên đặt mạnh chiếc tô không xuống, sảng khoái hét lên: "Tiểu nhị, tính tiền!" Vừa dứt lời, y thản nhiên nhìn sang Tu Vũ Phi, giả vờ không hiểu nhắc nhở gã: "Đệ nhìn gì ta? Mau ăn đi, kẻo đói!"

Bạn đang đọc Thuyết Yêu Người sáng tác bởi reyansselm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi reyansselm
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.