Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Thủy Trúc

Tiểu thuyết gốc · 3910 chữ

Hôm nay, Cầm gia bỗng im ắng lạ thường. Chuyện là, hôm trước, đại thiếu gia của Cầm gia tròn mười ba tuổi, tiến hành lễ thành niên tại Oa Hoàng miếu, trong lúc cúi lạy tượng Oa Hoàng, Cầm gia đại thiếu bỗng đổ mồ hôi thành dòng, rồi hét thảm một tiếng, ngã ngửa ra sau bất tỉnh nhân sự, tới hôm nay, đã là bảy ngày rồi, vẫn chưa có tỉnh lại.

Vì chuyện này, suýt chút nữa gia chủ Cầm gia, Cầm Ngọc Thiện, cũng chính là cha của Cầm đại thiếu, dẫn người tới kéo sập cái Oa Hoàng miếu nho nhỏ kia. Miếu nhỏ vẫn còn, là phải cảm tạ mẫu thân của Cầm đại thiếu, Cầm gia mẫu Kỳ Miên can ngăn. Kỳ Miên phu nhân gả đi mà không đổi họ, cũng là một kỳ sự nơi đây.

Gia tộc đứng đầu thành Nam Thiên này là Cầm gia, thành chủ cũng chính là Cầm Ngọc Thiện, chẳng bằng nói Nam Thiên thành chính là sản nghiệp của Cầm gia. Đó còn chưa kể, hai trong tám vị vương hầu của Tư Thanh quốc đều mang họ Cầm. Cầm gia uy chấn một phương, mà gia mẫu lại mang họ Kỳ, ngoại trừ chứng minh sự sủng ái của Cầm Ngọc Thiện với vợ mình, còn chứng minh Kỳ Miên là một kỳ nữ thế gian hiếm có. Có thể nói rằng, Cầm gia phát triển được tới mức thống ngự nhất phương như hiện tại, có tới một nửa là công lao vị gia mẫu họ Kỳ này.

Kỳ Miên phu nhân thân thể hư nhược, chỉ sinh được một người con là Cầm đại thiếu. Nếu không phải chính Kỳ phu nhân năn nỉ ỉ ôi, Cầm gia cũng chính là độc truyền rồi, điều này lại càng thể hiện yêu thương hai người dành cho nhau nhiều ra sao.

Cầm đại thiếu, mang họ kép Cầm Kỳ, nhũ danh Mặc, bởi ngày trảo chu, Cầm đại thiếu lăn lộn trong đám đồ, vô tình khiến một đám đồ vật xếp thành chữ "mặc" (mực), nhưng tay lại không giữ lấy vật gì, cũng là một kỳ sự nữa của Nam Thiên thành bắt nguồn từ Cầm gia. Tự của Cầm đại thiếu là Thi Họa, gọi Cầm Kỳ Thi Họa, cũng chính là bởi vì tôn xưng Kỳ phu nhân toàn tài, đây cũng lại là một kỳ sự khác của Cầm gia.

Cầm đại thiếu thiên tư thông minh, theo mẹ học đủ cầm, kỳ, thi, họa, tuy không tới học một biết mười, nhưng cũng tới học một suy ba. Tuy nhiên, thừa hưởng tài trí của mẫu thân, lại không được thừa hưởng dũng lực của phụ thân. Thân thể Cầm đại thiếu hư nhược, mười ba tuổi mà vóc dánh như trẻ lên mười, nước da nhợt nhạt, làm người ta cảm thấy, chỉ cần đụng nhẹ vào hắn một cái, hắn ta sẽ vỡ vụn ngay được.

Cầm Kỳ Thi Họa còn thừa hưởng dung nhan tuyệt sắc từ mẫu thân. Quả thực, kêu Cầm thiếu "ngọc thụ lâm phong" chẳng bằng kêu "chim sa cá lặn", cộng với tính cách dịu nhẹ thanh nhã, hắn với mẹ mình, chính là giống như cùng một khuôn đúc ra. Nếu không phải thân mang thần thông Tai Nghe Vạn Dặm, quả thực cũng khó làm người ta tin hắn là con trai Cầm Ngọc Thiện.

Mà bởi vì thân thể Cầm đại thiếu vốn hư nhược, hôm nay, đã bảy ngày vẫn chưa tỉnh, khiến lòng Cầm gia chủ như có lửa đốt. Nếu không phải đệ nhất danh y của Tư Thanh quốc khẳng định rằng "Cầm đại thiếu thân thể vẫn khỏe mạnh, chỉ là tâm trí dường như gặp phải kích thích mạnh mẽ, rơi vào ngủ say, chờ kích thích này được dung hòa, liền tỉnh lại.", có lẽ Cầm gia chủ liền kéo theo hai vị vương hầu nam phạt tầm y.

Từ ngày thứ hai Cầm đại thiếu hôn mê, rất nhiều thế gia đều tới thăm hỏi, mang theo bao nhiêu dược thảo, danh y, thậm chí, hoàng đế Tư Thanh quốc còn đặc biệt mời một vị cung phụng xuất cung, tới Nam Thiên thành thăm khám cho Cầm đại thiếu. Cũng từ ngày thứ hai sau khi Cầm đại thiếu hôn mê, vị Mãnh Lực Vương Cầm Khai Sơn liên đem thân vệ đi khắp nam bắc tìm kiếm ngũ sắc liên chữa mệnh cho người em họ nhỏ hơn hắn tới hai mươi hai tuổi này.

Tương truyền, ngũ sắc liên, là một đóa hoa sen tỏa ra quang mang ngũ sắc, còn bản thân cánh hoa thì trong như nước, đài sen màu lục bích, hạt sen như ngọc, hoa sen này chính la thuốc trị bách bệnh. Thậm chí còn chẳng biết cách sử dụng ngũ sắc liên, Cầm Khai Sơn liền lên đường tìm nó chữa bệnh cho em họ mình, cho thấy hai người bình thường thân thiết bao nhiêu, lại càng cho thấy tương lai, Cầm gia vững chắc bao nhiêu.

Thực ra, trong lòng Cầm Ngọc Thiện như có lửa đốt, còn là bởi đã có người báo lại Cầm Khai Sơn đã tìm thấy ngũ sắc liên, đang trên đường trở về, sắp về tới Nam Thiên thành. Từ lúc nghe tin báo này, đã hơn một canh giờ rồi, Cầm Ngọc Thiện vẫn cứ đi đi lại lại trong sảnh đường mãi.

Bỗng, như thể nghe phát hiện ra điều gì, mặt Cầm gia chủ bỗng giãn ra, rồi tươi cười, sau đó liền chạy thẳng ra phía cửa chính Cầm gia. Đây chính là tai nghe vạn dặm, thần thông truyền thừa của nhất mạch Cầm Ngọc Thiện, cũng là khẳng định chắc chắn cho thân phận của Cầm đại thiếu.

Tới bên ngoài cửa, Cầm Ngọc Thiện liền thấy nơi đầu đường kia, bụi cuốn mù mịt, cũng là một đội kỵ binh đang phi ầm ầm về nơi này, mà xa xa phía trước của đội kỵ binh, là một con hắc mã đang phi nhanh vô cùng, bốn vó như thể đạp gió tiến tới, chính là thú cưỡi độc tôn của Mãnh Lực Vương Cầm Khai Sơn, tên gọi Hắc Phong.

Tới nơi, Cầm Khai Sơn liền phi ngay khỏi ngựa, bước thẳng tới trước Cầm Ngọc Thiện "Chú, cháu về rồi, cũng mang theo cả ngũ sắc liên về rồi. Cháu muốn tới xem tiểu Mặc luôn được không?" Cầm Khai Sơn hai mắt thâm quầng, trong mắt có cả tơ máu, thấy rõ ngày đêm không nghỉ chạy về Cầm gia, thế như mở lời đầu tiên lại chính là muốn thấy Cầm Mặc, thậm chí còn bỏ qua cả lễ nghi.

Thấy dáng vẻ mệt mỏi của cháu mình, lại trông thấy Hăc Phong sắp sửa sùi bọt mép tới nơi, lòng Cầm Ngọc Thiện dịu lại, muốn mở lời khuyên Khai Sơn nghỉ ngơi trước đã, nhưng lại đánh mang theo Khai Sơn tới phòng tiểu Mặc.

Phòng của Cầm Mặc, hiện giờ, ngoài chính hắn vẫn còn đang hôn mê, nằm trên giường, thì bên giường là mẹ hắn, Kỳ Miên, còn cả Tư Thanh quốc đệ nhất danh y, Hoa Tranh Đề, còn có cả vị cung phụng thần bí tới từ hoàng cung.

Mọi người ở đây cũng đều là nghe tin Mãnh Lực Vương mang ngũ sắc liên trở về, hai vị tinh thông y thuật Hoa Tranh Đề và vị cung phụng hoàng gia kia, đều là chờ xem cùng nghĩ cách sử dụng ngũ sắc liên. Còn mẹ của Cầm Mặc, nàng vẫn luôn ghé phòng của con trai mỗi khi rảnh rỗi, ngồi một bên, đàn những khúc mà con trai nàng thích nhất, cũng là hy vọng Cầm Mặc nghe được tiếng đàn thân thuộc mà tỉnh lại.

Cửa phòng mở ra, người đầu tiên tiến vào chính là Cầm Khai Sơn. Nhìn thấy người em họ nhỏ tuổi vừa là em vừa là cháu của mình nằm im lặng trên giường, nước da vốn nhợt nhạt lại càng nhợt nhạt hơn, thì đôi mắt vốn đã nhiều tơ máu của Khai Sơn lại hồng lên. Hắn tháo xuống tay nải vẫn đang buộc trên người, tùy ý đưa cho người bên cạnh, rồi mau chóng tới bên giường Cầm Mặc, kéo bừa một chiếc ghế, liền ngồi xuống, không khí trong phòng liền ngưng lại.

Lại thêm nhiều người nữa tiến vào trong phòng, những vị hiểu biết về y thuật liền đứng về một phía thảo luận làm sao sử dụng ngũ sắc liên. Như cảm thấy không khí trong phòng quá nặng nề, Cầm gia mẫu Kỳ Miên liền bắt đầu đàn một khúc, tên gọi Khai Xuân. Khúc nhạc này thực ra chỉ là một khúc nhạc ngẫu hững nàng tự nghĩ ra, chỉ là, sau khi biết con trai mình dường như rất thích khúc nhạc này, nàng mới hoàn thiện nó.

Chỉ là, tay nàng vừa mới chạm xuống dây đàn, liền thấy mặt người cháu nhiều tuổi Khai Sơn cứng lại, theo đó, những ngón tay vốn đặt trên dây đàn của nàng cũng liền run lên, thậm chí nước mắt liền không kìm được mà lã chã rơi.

Những người còn lại trong phòng còn chưa kịp nhận ra điều gì, thì đã có một giọng nói thều thào cất lên "Trúc."

Như thể chỉ một chữ này liền rút cạn sinh lực của mình, đôi mắt vừa mới từ từ mở ra của Cầm Mặc lại từ từ nhắm lại, chỉ là, nhịp thở dường như vừa tăng thêm một chút, lại đều đều chậm rãi như khi còn ngủ say.

Mà tất cả mọi người trong phòng đều bởi vì tiếng "trúc" kia, mà đồng thời im lặng, nhất thời, toàn bộ chú ý trong phòng đều hướng về phía giường. Còn Khai Sơn, như thể nhớ ra điều gì, liền đứng dậy, tiến tới phía thân vệ đang cầm tay nải của mình, lấy từ trong đó ra một vật.

Là một đoạn trúc năm đốt, dài nửa thước, nhưng lại không giống trúc thông thường, bởi vì đoạn trúc này không những mang lam sắc, lại còn trong như ngọc.

Đây chính là một đoạn ngọc trúc, tương truyền mỗi cây ngọc trúc đều ẩn chứ linh thức, nếu đem luyện thành pháp khí, pháp bảo, thì có thể cẩn thận uẩn dưỡng pháp khí, pháp bảo này thành linh khí, linh bảo. Chỉ có điều, ngọc trúc không thấm nguyên khí, đem ngọc trúc chế luyện thành pháp khí, pháp bảo là điều mà bất kỳ luyện khí sư nào cũng đều phải cực lực cố gắng mới làm được. Hơn nữa, dường như hiệu quả "ngưng linh" của ngọc trúc không được tốt lắm, nên từ rất lâu rồi, ngọc trúc chỉ được coi là một loại trúc hiếm gặp, xinh đẹp mà thôi, có lẽ, thêm được rắn chắc.

Khai Sơn đem đoạn trúc này đặt tới trong tay của Cầm Mặc, mà Cầm Mặc, như thể cảm thấy đã cầm được thứ mình muốn, bàn tay dường như muốn xiết lại, mà hơi thở cũng dần hữu lực hơn, rõ ràng là đang dần tỉnh lại.

Qua hơn ba khắc, Cầm Mặc, hơi thở vốn yếu ớt khi hôn mê, đã trở lại như khi bình thường, mà tay vốn chỉ nắm hờ đoạn ngọc trúc, đã nắm chặt lấy nó.

Mở mắt ra, sau khi khi thấy hết xung quanh, vẻ mơ hồ trong mắt Cầm Mặc mới dần biến mất toàn bộ, lúc này, hắn mới mở lời "Phụ thân, mẫu thân, mọi người, con đã tỉnh rồi, mọi người không cần lo lắng nữa."

Lúc này, người vốn nước mắt đảo vòng, mẹ của Cầm Mặc, Kỳ Miên, lại ngưng khóc, lấy khăn tay lau nước mắt. Còn người vốn biểu hiện bình tĩnh từ đầu, Cầm Ngọc Thiện, lại mắt rớm rớm nước, nhẹ nói một câu "Tỉnh là tốt rồi.". Cũng còn Khai Sơn, cười to hai tiếng, rồi vừa cười nói "Cái thằng nhóc này, ngủ gì tận bảy ngày, làm lão huynh đây phải lên tận Vân Phong sơn tìm hoa sen." chỉ là, đôi mắt vốn hồng hồng từ đầu cũng hơi ướt.

Người bệnh đã khỏi, những vị vốn tới để bàn cách chữa bệnh cũng lần lượt cáo từ, rời phòng. Cầm Ngọc Thiện là gia chủ, cũng đành rời theo để tiếp đãi mọi người, mà hắn cũng có ý mở tiếc ăn mừng, nên liền lẫn vào cũng với mấy vị y sư, mời họ tham gia tiệc mừng của Cầm gia. Kỳ Miên, muốn xuống bếp làm cho con trai chút đồ bồi bổ, cũng rời đi, trong phòng chỉ còn lại một người hầu hạ cùng một thân vệ vốn là cầm tay nải của Khai Sơn, cùng Khai Sơn và Cầm Mặc vẫn nằm trên giường.

"Lão huynh, đoạn... đoạn... này?" Cầm Mặc được Khai Sơn đỡ cho ngồi dậy, cầm đoạn ngọc trúc trong tay, thật một lúc lâu sau mới hỏi về thứ mình cầm.

Khai Sơn biết tên nhóc tiểu đệ này của mình, từ nhỏ tuy thông minh hiếu học, nhưng tới Nam Thiên thành cũng chưa từng rời khỏi, hoàn toàn là không biết vì về kỳ vật thiên hạ, mới ha hả giới thiệu "Đây là một thanh đoản kiếm." đồng thời, Khai Sơn cũng tay cầm một đầu đoạn ngọc trúc, tay nắm giữa đoạn ngọc trúc, từ từ kéo ra, để lộ phần lưỡi kiếm cũng thuần sắc như bên ngoài ra. "Vốn là, huynh tìm được một cây ngọc trúc. Ngọc trúc là một loại trúc cực kỳ hiếm gặp, vô cùng bền chắc, còn hơn cả tinh thiết, chỉ là, loại trúc này không thể làm nguyên liệu chế luyện pháp bảo cùng pháp khí, nên cũng không nhiều người biết tới. Huynh tìm được một cây ngọc trúc, tẩu tẩu đệ rất thích màu sắc của ngọc trúc, nên huynh mới tìm người chế luyện nó thành cây đoản kiếm này. Ta cho đệ biết, nó không chỉ là một thanh đoản kiếm, mà còn là một cây sáo không tồi. Ta chưa kịp về nhà thì đã nghe tin của đệ, nên vẫn cứ mang theo bên người mà đi tìm hoa sen. Không ngờ lại nhờ nó cứu tỉnh đệ."

Xong Khai Sơn lại đặt lại thanh đoản kiếm, đã tra vào vỏ, lại trong tay Cầm Mặc "Đệ với nó có duyên như vậy, thì ta tặng nó cho đệ." mà vừa nói xong thì đã thấy Kỳ Miên đem tới một bát canh nhỏ, nên vỗ nhẹ vai Cầm Mặc một cái "Tỉnh rồi thì mau hồi phục, ta giờ ra ngoài kiếm chút rượu uống mừng đã, bao giờ đệ có thể uống thì chúng ta say một lần, dù sao cũng thành niên rồi." xong ha hả cười rồi rời đi mất.

Cầm Mặc thấy dường như mẫu thân đang thổi canh, hẳn là có ý đút canh cho mình, liền vội bảo "Mẹ à, con tự làm được, mẹ nhìn, con còn tự cầm được đoạn trúc đây." mà cũng liền dùng tay cầm đoạn trúc giơ lên như chứng minh mình ổn rồi.

"Được rồi, bỏ đoạn trúc xuống, cầm lầy bát canh, con uống, mẹ coi." Kỷ Miên cũng phì cười. Đối thoại của mấy người trong nhà họ Cẩm vốn là như thế, đơn giản, trực tiếp, hoàn toàn bỏ đi lễ nghi rườm rà, bỏ đi phức tạp rối rắm, chỉ chú trọng chân thành, bởi thế, tình cảm cùng các mối quan hệ trong nội tộc Cầm gia vẫn luôn tốt.

Cầm Mặc cũng cười cười, đặt đoạn trúc xuống bên cạnh người, đón lấy bát canh từ tay mẹ, nhấp một chút, cảm thấy như cơ thể "sống lại", liền từ từ uống hết bát canh nhỏ, sau đó cũng liền cảm thấy cả người như đều ấm lên một chút, thư thái hơn nhiều.

"Đã cạn." Cầm mặc, sau khi uống cạn bát canh nhỏ, liền vươn tay, ngửa bát cho mẹ xem.

Đây là trò vui nhỏ của hai mẹ con họ. Vốn, Cầm gia là võ thế gia, người cơ thể yếu nhược như Kỳ Miên và Cầm Mặc rất ít. Cầm Mặc thường xuyên phải uống thuốc cũng có phần tự ti, cũng như ghét uống thuốc, nên Kỳ Miên liền làm ra trò này, một lần, con trai phải uống thuốc, nàng cũng mang theo cho mình một bát nhỏ giống con trai, không chứa thuốc mà là nước sắc từ qua quả, ngoài vị đắng thì cũng chỉ giúp thanh nhiệt một chút mà thôi. Nàng để tiểu Mặc nếm nước thuốc của mình, rồi uống cạn bát thuốc của mình, ngửa bát cho con xem, rồi nói "Con xem, mẹ đã uống cạn thuốc của mẹ rồi, con cũng có thể uống cạn thuốc của con chứ?", việc này quả thực có hiệu quả, cũng khiến, từ đó, tiểu Mặc không còn chối uống thuốc nữa, mà về sau, việc uống thuốc giữa hai mẹ con liền thành hai người uống xong thuốc thì ngửa bát cho người kia xem rồi nói "Đã cạn."

Kỳ Miên mỉm cười, nhận lại bát từ con trai, nàng định hỏi một chút cảm giác thân thể của tiểu Mặc, thì tiểu Mặc lại nói "Mẹ, con muốn tĩnh tâm một chút, giống như là trong đầu con có xuất hiện thêm gì đó, con muốn cẩn thận xem xét một lần."

Cũng không thể từ chối con trai, Kỷ Miên đành rời đi, theo nàng rời đi còn cả người hầu trong phòng. Căn phòng chỉ còn Cầm Mặc hoàn toàn tĩnh lặng lại.

Cúi lạy tượng Oa Hoàng, dường như sinh ra cảm ứng với Oa Hoàng mệnh cách của linh hồn tiểu Mặc, cũng bởi vậy, linh hồn hắn hoàn toàn thức tỉnh.

Hắn chính là tiểu Mặc, Mặc một chữ này, là tên của hắn tám kiếp trước, tới kiếp này, dù đã xuyên qua một vị diện khác, vấn là Mặc.

Tiểu Mặc thờ dài, tự lẩm bẩm "Vẫn là Mặc, liệu có lại đen như mực nữa không?"

Thế rồi hắn cầm lấy đoạn ngọc trúc, trầm mặc một lúc lâu.

Trước khi linh hồn hắn đi xuyên vị diện, ba vị kia dùng thần thông, đem hai mệnh cách của hắn, như một cái bọc, bọc lấy linh hồn hắn. Như thế, nhờ sự hùng mạnh của mệnh cách, linh hồn hắn sẽ không còn sợ bão thời không, giảm bớt thêm một nguy hiểm.

Tới vị diện mới, theo như thủ tục luân hồi chuyển kiếp, hắn lại phải uống thêm một bát canh Mạnh Bà, không ngờ rằng, uống xong canh Mạnh Bà, hắn lại quên sạch sẽ, ba vị kia thì cho là hiệu quả nhờ đi xuyên vị diện, vui cho hắn được sống một cuộc đời hoàn toàn mới, không phải chịu cảnh "kiếp kiếp không quên" như trước đây.

Chắc ba vị kia cũng không ngờ rằng, canh Mạnh Bà tác dụng là bởi vì linh hồn hắn vẫn đang bị bọc bên trong mệnh cách, uống canh Mạnh Bà khiến phủ ra ngoài Mệnh Cách một tầng linh hồn lực, chứ không thấm vào linh hồn như thông thường, làm bít lại toàn bộ ký ức của hắn.

Mà tại Oa Hoàng miếu kia, Oa Hoàng mệnh cách cảm ứng được tín ngưỡng Oa Hoàng dâng lên, liền rục rịch, phá vỡ tầng linh hồn lực kia, khiến linh hồn hắn thức tỉnh hoàn toàn, khiến hắn có lại ký ức tám kiếp trước, không những thế, còn mở lại cả hai mệnh cách vốn đang ngủ say của hắn, Oa Hoàng mệnh cách cùng Tinh Hoàng mệnh cách.

Còn đổ mồ hôi, hét thảm, ngã ngửa và ngất xỉu, đúng là do cơ thể chịu cú sốc quá lớn về tinh thần, cũng chính là tâm trí hắn đồng thời nhận lại ký ức tám kiếm cùng một lúc. Mà vị Hoa Tranh Đề kia cũng nói rất đúng, sau khi tâm trí hắn dung hòa được mọi thứ, thì sẽ tỉnh lại.

Chỉ là, tâm trí hắn khi đó đã rơi vào ngủ say, quá trình dung hòa thực sự vô cùng chậm, có lẽ, một năm hay vài năm, hắn mới dung hòa xong tất cả ký ức kia, khi đó, trừ phí có cách thần kỳ nào đó duy trì cơ thể hắn, nếu không, với thể chất vốn bạc nhược của hắn, cũng là đã chết rồi.

Còn thanh đoản kiếm ngọc trúc này, làm sao gọi tỉnh hắn, là bởi vì trong nó có một cái linh thức, tuy rằng sơ khai, nhưng tiếp nhận câu thông thì cũng đủ rồi.

Thực ra, khi hôn mê, mệnh cách của hắn đã mở ra hoàn toàn, bởi vì tâm trí rơi vào ngủ say, tự Oa Hoàng mệnh cách đã thả ra mời gọi câu thông với kẻ khác, mục đích là thông qua câu thông này, sẽ gọi tỉnh hắn dậy.

Chỉ là, mời gọi này quá mức mong manh yếu ớt, nếu không phải linh thức tiểu nhược như trong đoản kiếm ngọc trúc này, quả thực rất khó để ý tới.

Một tiếng "trúc" kia, cũng là từ trong tiềm thức hắn phát ra, lúc đó, hắn vẫn chưa thực sự tỉnh lại, chỉ có khi chạm vào ngọc trúc, tiến hành câu thông mạnh mẽ, linh hồn hắn từ trong hỗn loạn mới bình tĩnh lại, mà bình tĩnh lại kia, cực kỳ mau chóng dung hòa xong ký ức tám kiếp, cũng là một lúc ngắn ngủi từ khi hắn nắm ngọc trúc, tới khi mở mắt lần sau.

"Lão huynh nói sai rồi, ta với người không chỉ có duyên, còn có nợ. Ta nợ ngươi một mạng, sẽ tìm cách trả cho ngươi" tiểu Mặc vừa tự lẩm bẩm, vừa chủ động câu thông với ngọc trúc, tiến hành giao lưu với nó, truyền đạt lại lời nói của mình "Ngươi chưa có tên nhỉ, ừm, ngươi màu lam, gọi ngươi là Thủy Trúc đi. Từ giờ người sẽ là huynh đệ của ta. À, ta còn chưa biết ta ngươi là huynh đệ hay huynh muội. Ngươi cũng không biết... thôi thì từ từ tìm hiểu xem sao." Cứ thế, tiểu Mặc trò chuyện với Thủy Trúc tới tận khi đêm xuống, hắn ôm Thủy Trúc ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Chỉ là, lần này không phải ngủ bảy ngày nữa, mà chỉ tới sáng hôm sau đã tỉnh rồi.

---

Chú thích:

Đơn vị đo lường rất phiền toái, nên ốp đơn vị hiện đại vô cho dễ sài, đừng nhầm qua đơn vị cổ chuẩn TQ (hình như chuẩn là 1 trượng = 3,3)

li = mm

phân = cm

tấc = dm

thước = m

trượng = 10m

dặm = 1km

cân = kg

lạng = 1/10 cân

canh giờ = 2h

khắc = 1/10 giờ = 12p

ngày = 12 canh giờ

tháng = 30 ngày

năm = 12 tháng

Bạn đang đọc Thủy Trúc sáng tác bởi hiasbcwm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hiasbcwm
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.