Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàn

Tiểu thuyết gốc · 3042 chữ

Thể loại: tình củm

Tình trạng: đã kết


Thụy hương đài

Thụy hương đài

Giấc ngủ thơm nồng vương mắt ai?

Mỹ cảnh thanh Xuân xin còn mãi

Nam kha tỉnh giấc mộng tàn phai."

Vào những năm thái bình thịnh trị, đất đai màu mỡ, cờ cõi mở mang. Dân chúng sống vui vẻ thoải mái.

Tầng lớp quý tộc được thừa hưởng quyền hành từ họ tộc cai trị chôn kinh kỳ mà giàu có, lớn mạnh, hầu hết họ đều nắm giữ chức vụ quan trọng trong triều. Mỗi một nhánh họ tộc đều có một nhiệm vụ khác nhau, cùng nhau hổ trợ triều đình tạo ra sự liên kết về mặt cấu trúc họ tộc vững chắc.


Thụy hương đài tọa lạc tại phía tây phủ Thiên Càn, nơi ở của một trong những vị hoàn tử do tiên đế vừa băng hà ban cho sinh sống. Thụy hương đài được xây theo lối kiến trúc hình tháp, có hết thảy bốn lầu. Đứng từ trên lầu có thể nhìn toàn cảnh phủ Thiên càn, phía đông là dãy nhà ngói lưu ly màu nun đỏ, lấp lánh và rực rỡ điểm xuyến theo đó là những tán hoa đào tươi thắm khoe sắc giữa trời xuân. Đứng trên Thụy hương đài dõi mắt theo dòng chảy Ôn thủy quanh co dẫn đến bắc Phương lâu, nơi đó được trang trí như một khu rừng nhỏ với đủ loại cây cỏ mang màu sắc mỹ lệ phù hợp với từng mùa. Ví như mùa xuân có Tùng, mai, cúc, trúc. Mùa hạ có cây cỏ xanh tươi, mùa thu phong đỏ rợp trời, đông rét tuyết tôn lên bắc lâu nâu đặc trưng màu gỗ quý.

Mặt trời ngã về tây, màu vàng rực phủ lên Thụy hương đài một nét dịu dàng khó tả, trong khi Nam uyển lại thu hút ánh nhìn bởi thuyền thả trên sông.

Thấp thoáng lại nghe thấy tiếng hát trong veo của ả đào cất lên từ dưới thuyền:

" quân tử, giai nhân

Chàng chàng thiếp thiếp ái ân cận kề..."

Thuận Ngọc nghe thấy lời hát chẳng mấy làm vui, nữ tử nơi đó lả lơi làm mị hoặc chẳng khác nào nữ tử chốn chơi bời.

Lời hát vừa dứt vài tiếng cười cợt lại khẽ đến tai, Thuận Ngọc bèn đem cây đàn tranh của mình ra gãy áp đi tạp âm kia.

Gió về đánh lên chuông treo trên lầu réo rắc hòa vào khúc nhạc, ban đầu còn vui tai càng về sau lại càng thê thảm.

Thuận Ngọc trong lòng biết rõ bản thân không thể hòa nhập cũng chẳng thể làm ngơ. Rõ ràng tạp âm kia tự lúc nào đã xuất hiện tiếng nói cười của chàng ấy.

Thuận Ngọc ôm cây đàn trở về đông phòng, nơi đó chàng ấy tập trung biết bao nhành hoa đẹp, mỹ lệ như mẫu đơn, sắc sảo tựa hồng gai, mõng manh hoa tường vi, hoang dại ven đường hoa chẳng rõ. Mỗi nàng mỗi sắc, có phải đối với một bông hoa không mấy nổi bậc như nàng ngày ngày chạm phải các nàng ấy đều là một sự thống khổ.

Rõ ràng vải trên áo cùng loại gấm, lớp phấn thoa thượng hạn chẳng khác gì nhau nhưng khi Thuận Ngọc soi mình trong chiếc gương đồng nàng chẳng giấu được niềm xấu hổ.

Thuận Ngọc để cửa sổ mở toang đưa mắt ngắm nhìn ánh trăng treo trên bầu trời đêm.

Gió từng cơn lạnh ùa vào giang phòng cô đơn lạnh lẽo, tiếng đàn hát cười đùa tuy ở rất xa nhưng cơn gió cứ như vô tình mang theo chúng kéo đến từng đợt, từng đợt.

Ánh trăng trong vắt rọi xuống khóm hoa đêm nở rộ.

" ngốc thật, ngươi nở vào đêm thì cho ai xem chứ?"

Thuận Ngọc đưa mắt nhìn khóm hoa ngu ngốc kia sau đó buồn tủi đóng kín cửa , trằn trọc mãi cũng chẳng thể nào chợp mắt.

Thức đêm mới biết đêm dài

Thuận Ngọc trong những lúc như thế lại nhớ về ngày nàng còn trong vòng tay mẹ, được mẹ che chở dỗ dành.

"Thuận Ngọc của mẹ rất xinh đẹp, sau này sẽ được gã cho hoàng tộc thật tốt, thật tốt"

Không biết vì sao mỗi lần như thế nàng lại không kìm được nước mắt, cứ thế khóc một trận .

Hôm sau hai mắt Thuận Ngọc xuất hiện quần đen, đôi mắt xưng tấy . Nàng biết khi bản thân xinh đẹp nhất cũng chẳng đẹp bằng các nữ nhân kia cho nên nàng cứ thế trang điểm qua loa đến dùng cơm cùng mọi người.

" Thuận Ngọc nàng có chuyện gì sao?"

Trong lúc ăn cơm chàng ấy chỉ vô tình hỏi như thế cũng khiến Thuận Ngọc vui vẻ đáp lại

"Em chỉ là nhớ mẹ một chút"

"Vậy thì về thăm bà ấy đi"

Thuận Ngọc thuận theo nhẹ nhàng gật đầu.

Ăn cơm xong Thuận Ngọc xin phép trở về chuẩn bị lễ vật, không ngờ chàng ấy đã phái người chuẩn bị tươm tất.

khi hai mắt Thuận Ngọc đã đỡ hơn nàng bắt đầu lên xe, nàng phấn khởi đến độ cười toe toét không chú ý đến hình tượng đại phu nhân cao quý của mình, bao nhiêu nét trẻ con đều lộ ra ngoài cả. Thuận Ngọc còn vô tình không chú ý đến cách chàng ấy nhìn nàng, có gì đó rất khác.

Cổ xe ngựa đi mất một tuần hương mới về đến phủ thái úy, cô bé mười ba tuổi năm nào rời đi sau năm năm trở lại chẳng khác nhau gì cả. Thuận Ngọc vừa xuống xe đã chạy ùa vào trong nhà gọi to

"Cha, mẹ con đã về rồi"

Lâm thái úy vốn công vụ bận rộn chẳng mấy khi ở nhà, trong nhà lúc bấy giờ chỉ có mẹ nàng cùng vài người thiếp từ tốn ra đón

"Thuận Ngọc cớ sao lại về nhà chứ? Thiên Càn đại Vương không cùng con về sao?"

Lâm đại phu nhân vừa đến đã nắm lấy tay Thuận Ngọc bảo:

"Về là tốt rồi, vào đây mẹ con mình tâm sự"

Lâm nhị phu nhân thấy gia nhân mang nhiều lễ lộc vào liền nói:

" nếu năm xưa lão gia không gã nó cho đại hoàn tử mà gã cho tam hoàn tử có phải bây giờ chúng ta sẽ còn được nhiều hơn thế này không?"

Lâm đại phu nhân trừng mắt bảo

" nếu ông ấy biết hắn không làm nên trò trống gì thì ..."

Thuận Ngọc siết tay mẹ không để bà nói nhiều thêm. Nếu năm đó nàng thật sự gã cho tam hoàn tử thì bây giờ chổ của nàng là ở cấm cung chẳng thể gặp được mẹ nữa, thân phận hoàng hậu cao quý đó rơi vào tay người khác là điều tất yếu, họ tộc hoàn thất không thiếu nữ nhân, Thuận Ngọc nàng chỉ là con vị quan tòng nhất phẩm dù có được cưới gã đàn hoàng nhưng tấn phong hoàn hậu lại không thể.

Thuận Ngọc rót cho mẹ chén trà, bánh đậu xanh trên bàn là thứ nàng thích ăn nhất, ở thiên càn phủ dù cho họ có đầu bếp giỏi thế nào đi nữa cũng không thể làm ra mùi vị như vầy được.

Thấm thoát phải đến lúc nàng phải trở về.

Cảm giác chân chẳng muốn rời đi, dù cho thế nào ở nhà nàng vẫn được làm chính bản thân mình không phải lúc nào cũng giả vờ giả vịt, an phận chịu đựng.

Thiên càn phủ rộng lớn, lạnh lẽo, dù cho quanh năm tươi mát, cảnh tựa thiên tiên nhưng chỉ có khách qua đường mới luyến lưu thương nhớ, còn kẻ bị nhốt trong lồng son này lại thấy nó nhàm chán vô cùng.

Suốt khoảng đường từ cổng chính vào Thuận Ngọc chẳng màng nhìn cảnh sắc, cứ thế lầm lũi đi thẳng vào sương phòng.

Thuận Ngọc rời đi mới độ một tháng mà sương phòng của nàng như đã được xây mới lại.

Nó giống như một sương phòng được tách riêng ra khỏi nơi hoa bướm thường ngày. Yên tĩnh, rộng rãi

Đêm hôm đó chàng bỏ qua những khóm hoa e ấp. Chàng đặc chân vào căng phòng mà suốt năm năm chàng chưa từng lưu lại.

Viên phòng chỉ hai từ này biến một người con gái trở thành đàn bà, và tất nhiên tất cả đàn bà trên thế giới này đều mong muốn được phu quân mình đối hoài đến.

Mỗi lần chàng đến đều là chén thuốc sắc đắng ngắt. Thuận Ngọc đôi lần muốn hỏi nhưng lời đến miệng rồi lại thôi.

Gió mùa xuân bên thềm lại đưa tin , mẫu đơn phu nhân mang thai, con của tường vi phu nhân năm nay đã biết gọi mẹ.

Thuận Ngọc đưa tay sờ vào bụng mình, từ lúc ấy đến nay cũng đã hai năm, chàng không cho mời thầy thuốc nàng cũng không dám làm càn.


Khóm hoa đêm bên thềm cửa sổ lại nở. Nó thật chẳng biết thời thế hay nó quá thông minh đến ngờ nghệch. Nở đêm, một mình nó khoe sắc tuy không ai có thể nhìn thấy nhưng nó tự tin bản thân đẹp nhất trong đêm.

Thuận Ngọc đưa tay sờ lên cánh mũi của người đàn ông đang say ngủ.

Đàn bà khi còn trẻ họ sẽ dựa vào người đàn ông của mình nhưng khi đến một độ tuổi nào đó họ sẽ khát khao một đứa con để dựa dẫm.

"Em muốn có con "

Thuận Ngọc thì thầm dường như cho chính cho bản thân nàng. Những phu nhân đồng trang lứa bọn họ đã có con chập chững đi, chập chững nói. Thuận Ngọc không còn mơ ước được xinh đẹp như họ nữa nàng bây giờ mơ ước được làm mẹ giống như họ.

Vài tháng sau, nghe đâu Mẫu Đơn phu nhân đã hạ sinh một bé gái rất đáng yêu, Thuận Ngọc không thể tưởng tượng con bé đó đã như thế nào chui ra từ bụng Mẫu Đơn. Con bé trắng hồng, đôi mắt to tròn, hàng lông mi dài cong vút. Thuận Ngọc trong lần đến thăm bồng con bé trên tay mà không hề muốn trả lại..

Thuận Ngọc trở về ngồi trước khung cửa sổ đưa mắt nhìn về hướng sương phòng của Mẫu Đơn, nàng nhớ con bé quá, tiếng nó khóc oa oa bên tai nghe sao mà thật đến nổi nàng có thể cảm nhận được nó đang ở bên cạnh.

Chàng bế con bé đến ngồi trên mép giường nhìn Thuận Ngọc thất thần, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói với con bé:

"Minh Yên ngoan từ nay con sẽ ở với mẹ Thuận Ngọc được không?"

Thuận Ngọc như được lôi về hiện tại, vừa quay lại đã thấy con bé, nàng lao đến ôm ấp nó vào lòng.

"Từ nay em sẽ nuôi dưỡng con bé"

Thuận Ngọc vừa mừng vừa lo, chẳng biết Mẫu Đơn có đồng ý hay không?.

Bẳng đi khoảng một thời gian, Minh Yên nay đã tự lật người và bi bo bi bô. Thuận Ngọc như có được chân trời mới.

Thuận Ngọc hay bế Minh Yên đi dạo ở Bắc phương lâu.

Tình cờ vài lần bắt gặp được Mẫu Đơn, lần nào Thuận Ngọc cũng muốn đến thăm hỏi cảm ơn nàng ấy sẵn để nàng ấy gần giũ Minh Yên nhưng nàng ấy luôn tránh đi. Thuận Ngọc vốn tính đơn thuần chẳng mấy lo nghĩ vì sao Mẫu Đơn lại tránh né.

Một ngày mùa đông, Minh Yên bị nhiễm phong Hàn Thuận Ngọc cho gọi thầy thuốc đến bốc thuốc chẩn bệnh, nhưng bệnh tình con bé không khỏi. Nó cứ phát sốt ho khang.

Thuận Ngọc đã mời rất nhiều thầy thuốc nổi tiếng trong thành Đông Kinh nhưng không mấy khả quan. Minh Yên cứ thế không qua khỏi mặc cho Thuận Ngọc đã cố hết sức có thể.

Sau khi Minh Yên mất Thuận Ngọc cũng lâm bệnh, bên ngoài có tin rằng tìm thấy xát Mẫu Đơn dưới dòng Ôn Thủy.

Chàng cho mời cả thái y trong cung đến chẩn cho Thuận Ngọc, sau khi bắt mạch kê đơn thái y có nói một câu:

" Đại phu nhân còn trẻ sức khỏe không đáng ngại vẫn có thể hoài thai nên đừng quá đau buồn"

Thuận Ngọc trong rèm nghe thấy liền nắm chặt lấy tay thái y

"Ta có thể sinh con?"

Thái y trông thấy thái độ của Thuận Ngọc rất bất ngờ môi mấp máy như muốn xát định một lần nữa "phải" nhưng chưa kịp nói chàng đã ngắt lời

"Thái y xin chẩn lại lần nữa"

Vị thái y bỗng thay đổi thái độ bắt lại mạch tượng qua loa sau đó bảo:

"tuy sức khỏe đại phu nhân khá tốt nhưng hàn khí lưu chuyển e là khó..., lúc nãy tôi chẩn mạch có chút sai sót xin đại vương và phu nhân lượng thứ"

Thuận Ngọc tròng mắt lưu chuyển, nhớ lại từng than thuốc đắng ngắt mà chàng hay bảo nàng uống cạn trước khi rời đi chợt Thuận Ngọc buột phải chấp nhận cái suy nghĩ gì tồi tệ mà bất lâu nay nàng luôn nghĩ, Thuận Ngọc bèn hỏi

"có loại thuốc nào khiến phụ nữ không thể mang thai không?"

Bệnh nghề nghiệp bộc phát khi được hỏi về đúng chuyên môn vị thái y nhanh nhẫu đáp:

"Có, dùng ngay sau khi viên phòng"

Có một chút ánh sáng rọi qua cái đầu tăm tối của Thuận Ngọc, nàng mang bộ dạng của một đứa trẻ mười ba tuổi đến với thế giới và trí thông minh chỉ dừng lại ở độ tuổi mười ba.

Phải hành xử như thế nào đây? Vẫn nghiêm trang như vị đại phu nhân cao quý hay điên cuồng nắm lấy áo người đàn ông kia hỏi tại sao?

Chàng cho vị thái y kia lui đi.

Thuận Ngọc tự cho mình cao quý, tay nắm chặt lấy vạt áo gồng mình không được làm điều xằng bậy

Thuận Ngọc nàng đã làm gì khiến chàng ghét bỏ đến mức một đứa con cũng không cho nàng.

Bóng lưng chàng ấy khuất sau dãy hành lang dài, bên ngoài dường như có ai đang hát:

"Người được sủng ái nhất là ai?

Phải chăng mỹ nữ Thụy hương đài?

Chính thất bảy năm không con cái

Tranh quyền làm mẹ bắt con ai?

Người độc ác nhất chính là ai?

Mỹ nhân thường đến Thụy hương đài

Giết con khiến mẹ hiền tê tái

Gieo mình xuống nước, hoa tàn phai

Người vô tâm nhất chính là ai

Lại là mỹ nữ Thụy hương đài

Cớ sao chẳng rõ tình thế thái

Sầu sầu khóc lóc diễn cho ai?."

"Đừng hát nữa"

Tiếng hát như từ dưới ôn thủy vọng lại, réo rắc thê lương, như khóc như thương như oán như trách, như buồn như hận

"Người được sủng ái nhất là ai?

Phải chăng mỹ nữ thụy hương đài"

"Không, không , không phải là ta..., người được sủng ái nhất không phải là ta"

Đúng người được sủng ái nhất không phải Thuận Ngọc.

Trước khi nàng đến, chàng ấy có một bóng hồng vô cùng xinh đẹp. Chỉ là thân phận nàng ấy thấp kém, ngôi vị đại phu nhân này nên nhường lại.

Năm ấy gió đông thổi mạnh, Thuận Ngọc bước vào cửa chểm chệ ngồi trên cao.

Đâu đó có tiếng thì thầm nho nhỏ

" Minh Nguyệt phu nhân sẽ buồn lắm"

Thuận Ngọc còn nhớ lúc ấy, Minh Nguyệt nâng cái bụng của mình bước vào, đưa mắt nhìn nàng chăm chăm, đôi mắt đó sâu tựa biển, thâm trầm tăm tối.

"Đại phu nhân".

Thuận Ngọc chẳng biết đó là lần gặp gỡ đầu tiên cũng là lần cuối cùng giữa hai nàng.

Không lâu sau đó Minh Nguyệt vì khó sinh chết ngay trên giường.

Đứa con trai đó tính đến nay đã bảy tuổi, đến mặt mũi nó ra sao Thuận Ngọc chưa bao giờ được nhìn thấy.

Tất cả người trong phủ ai cũng biết sau khi Minh Nguyệt chết chàng ấy đều đặc tên cho con gái kèm theo chữ Minh.

Đó chẳng phải là một loại sủng ái hay sao?

Nước mắt cứ thế rơi xuống, tiếng hát đó lại vang lên:

"Kẻ độc ác nhất chính là ngươi

Cướp đi danh phận của một người

Khiến nàng đau khổ thân hèn mọn

Nhường chồng nhường lại cả bi ai"

Đúng chính Thuận Ngọc đã đi cướp của Minh Nguyệt, Mẫu Đơn. Bản thân nàng chẳng có gì cả nên nàng phải đi cướp của người khác. Dùng xuất thân cướp chồng, dùng sự đáng thương cướp con.

Cướp của người khác cả sự hèn mọn đau khổ khi luôn chê trách những khóm hoa kia không đứng đắn nhưng lại chung đụng với người đàn ông của họ.

Luôn trách họ lã lơi, ví họ như phường ong bướm nhưng bản thân lại cùng họ tồn tại một góc trời.

"Thuận Ngọc ơi Thuận Ngọc ngươi có khác là bao, chỉ trách ngươi dơ bẩn mà bản thân tự cho mình cao quý... ngươi làm sao có thể gột rữa được bản thân"

Khóm hoa đêm lại nở rộ, Thuận Ngọc đưa mắt nhìn chúng

"Thật đáng thương, cô đơn nở rộ, trơ trọi một góc vườn"

Tấm rèm trắng xé thành dãy lụa

Treo hồn ai gột rữa ưu tư

Nổi đau này xin dừng lại tại đây

Mộng nam kha đã đến hồi bừng tỉnh.


Thiên càn phủ có tổng cộng hai vị đại phu nhân sau khi họ lần lượt qua đời thì phủ đệ rộng lớn này không còn đại phu nhân nào nữa.

Bạn đang đọc Thụy Hương Đài sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.