Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 07 - Phần 2

Phiên bản Dịch · 3889 chữ

Cô thôi không co rúm lại nữa mà cố kiễng lên cao hết cỡ trên đôi chân trần của mình. “Em phải nói dối! Em đang sống với một kẻ ghét động vật, một người thà nhìn lũ chó con vô tội trong lò thiêu còn hơn là để chúng làm nhốn nháo nhà anh ta lên!”

Nick rít lên qua kẽ răng. “Đừng quanh co nữa, đúng là phụ nữ. Em thậm chí chưa bao giờ thèm hỏi mà dám lén đưa hàng đống chó vào căn phòng trống của anh. Em có nhìn thấy chúng làm gì với nhà của anh chưa? Chiếc khăn len trải giường màu da cam của anh đâu rồi?”

Cô ngửa đầu ra sau và kêu lên rầm rĩ như vừa bị vỡ mộng. “Em đáng lẽ ra phải biết anh quan tâm nhiều đến những đồ đạc đần độn của mình hơn là sự sống. Anh đúng là giống cái gã trong phim Chitty Chitty Bang Bang - có nhớ hắn ta đã nhốt tất cả lũ trẻ lại chỉ để khiến thành phố ngăn nắp sạch sẽ và có tổ chức không? Nhưng ở thiên đường mà tất cả bị ngăn cấm đó, mọi thứ không diễn ra theo cách mà hắn muốn. Cứ giữ cho cuộc sống có trật tự đi. Cứ chắc chắn là tấm khăn trải giường màu da cam đó không hỏng đi.”

Tâm trạng anh đã tiến rất gần tới giới hạn.

Sau đó nổ tung.

Nắm tay anh siết lại và phát ra một tiếng gầm, điều mà lũ chó chắc hẳn là thích thú vì chúng đồng loạt tru lên cùng một lúc và vây quanh chân anh như cơn gió xoáy của lông, đuôi, và móng vuốt.

“Chitty Chitty Bang Bang? Em bị mất trí phải không - em cần phải được nhốt vào nhà thương điên. Nói dối anh, phá hoại nhà anh, sau đó so sánh anh với một tên hung đồ chuyên hành hạ trẻ em, tất cả chỉ vì em không thể là một người bình thường, biết chịu trách nhiệm và xin lỗi hả?”

Cô kiễng chân lên và hét vào mặt anh. “Em đã cố nhưng anh quá đáng lắm.”

Nick vươn người ra và chụp lấy cánh tay cô. Những ngón tay anh bóp chặt lấy cái gì đó mềm như lụa và lắc nhẹ. “Quá đáng? Quá đáng? Bây giờ là nửa đêm và anh đứng trong một căn phòng đầy chó, nói chuyện về một bộ phim ngu ngốc!”

“Nó chẳng ngu ngốc tẹo nào. Tại sao anh không thể giống Ralph Kramden trong phim The Honeymooners? Chắc rồi, anh ta đúng là ầm ĩ và đáng ghét, nhưng vẫn giữ lại toàn bộ những trung tâm cứu trợ động vật cho lũ chó khi phát hiện ra chúng có khả năng bị phá hủy. Tại sao anh không thể con người hơn một tí hả?”

“Bây giờ lại đến cái quái gì trong phim The Honeymooners nữa đây? Thế đấy, anh thấy đủ rồi. Em sẽ đóng gói tất cả và đưa chúng trở lại trung tâm cứu trợ động vật ngay bây giờ, hoặc Chúa giúp em, Alexa, anh sẽ tự mình tống cổ chúng!”

“Em sẽ không làm thế.”

“Em sẽ làm.”

“Bắt em làm xem.”

“Bắt em? Bắt em?” Những ngón tay của anh xoắn quanh một miếng vải mềm như lụa hoặc satin khi cố kiềm chế để lấy lại kiểm soát. Khi cơn giận làm mờ mắt tạm thời qua đi, Nick chóp mắt và nhìn xuống.

Sau đó anh nhận ra vợ mình đang khỏa thân. Chiếc áo choàng màu xanh chanh đã tuột xuống qua vai và trượt xuống sàn lúc nào không biết. Anh hi vọng bắt được loáng thoáng hình ảnh mảnh áo ngủ gợi cảm làm kích động sự ham muốn của một người đàn ông. Anh thậm chí còn thấy được nhiều hơn.

Lạy Chúa, cô ấy thật hoàn hào.

Không còn mảnh vải nào che giấu những đường cong bất tận của da thịt ấm áp. Ngực cô căng tròn như được tạo ra cho bàn tay của đàn ông, đôi nhũ hoa có màu dâu tây chín trông như đang van nài chiếc lưỡi của một người đàn ông. Cặp hông có hình dáng giống chiếc đồng hồ cát cổ mà người nghệ sĩ đã tạo ra dựa trên sự tưởng tượng thay vì những cạnh xương nhọn như lời kêu gọi của gu thời trang hiện đại. Chân cô như dài cả dặm. Một mảnh nhỏ xíu của chiếc quần chíp màu đỏ như xe cứu hỏa là cái duy nhất làm anh không thể rời mắt.

Từ ngữ như chết nghẹn ở cổ, hơi thở như bị bóp nghẹt, sau đó xổ ra như thể anh vừa bị thọi một cú vào ruột. Hét toáng lên đến méo cả mặt nhưng Alexa chợt dừng lại khi chú ý thấy có sự thay đổi biểu cảm trên mặt anh. Nick biết cái khoảnh khắc khi cô nhận ra áo choàng đã rơi. Biết cái khoảnh khắc cô chợt nhận ra mình đang khỏa thân như nện cho cô một cú trời giáng. Môi Alexa co vào thành một vòng tròn nhỏ vì kinh hoàng sau đó sự tinh táo ập đến buộc cô lập tức chộp vội lấy áo choàng.

Nick chỉ mất hai giây để đưa ra quyết định.

Những ngón tay của cô nhanh chóng kéo phắt đống vải lên trong khi anh như bị khóa cứng vì hành động ấy rồi cúi đầu xuống và dính chặt môi mình vào môi cô.

Sự sửng sốt làm cô không nhúc nhích và anh biến điều đó thành lợi thế của mình. Một cú đẩy lưỡi thật nhanh làm đôi môi đầy đặn của cô hé mở cho phép anh tiến vào - tiến vào từng ngõ ngách trơn láng, mềm mại, nóng hổi trong miệng cô. Như bị chuốc thuốc mê với mùi vị của Alexa, anh đảo lưỡi thật nhanh, từng đợt gấp gáp, van nài cô đáp lại hoàn toàn

Và cô đã làm thế.

Bằng tất cả sức mạnh.

Như thể chiếc cửa đang khép bị bật tung ra sau một cú đá mạnh, Nick gần như nghe thấy tiếng vỡ khi sự kiểm soát của họ bị phá bỏ. Cô mở miệng và hớp lấy, sau đó thể hiện sự đòi hỏi bằng cách phát ra tiếng gầm gừ của cơn đói khát khi âm thanh đó thoát khỏi miệng. Anh ấn mạnh cô vào tường và thách thức từng cú đẩy lưỡi của cô trong khi cánh tay cô bám lấy cổ anh và lưng uốn cong về phía sau. Ngực cô bị ép dâng như chào mời. Đầu óc anh quay cuồng khi hương vị của Alexa tràn ngập các giác quan của mình. Đôi tay anh xoa tròn áp lấy bộ ngực nặng nề của cô, ngón tay cái anh mân mê đôi nhũ hoa đã cứng lại. Anh phát điên lên vì cảm xúc, mùi vị, hình ảnh của cô. Lũ chó di chuyển thành bầy dưới mắt cá chân họ, tiếng sủa cuồng loạn của chúng chỉ là âm thanh thứ yếu so với tiếng gầm gào trong mạch máu. Anh rời miệng mình ra và cắn hàm răng vào chiếc cổ tinh tế của cô. Một cơn rùng mình lướt qua cơ thể cô, và anh phát ra tiếng gừ gừ thỏa mãn nho nhỏ khi chuyển xuống thấp hơn tới bữa yến tiệc trên ngực cô, lưỡi anh mơn trớn một cách liều lĩnh vào nhũ hoa, nhấm nháp, trong khi cô quằn quại dựa lên tường và hối thúc anh nhanh hơn. Miệng anh mở ra ăn ngấu nghiến, giật thật mạnh chiếc núm màu dâu tây trong khi tay trượt quanh đằng sau để tóm được phần cong lên của cặp mông, ép hông cô hứng lấy thứ da thịt đang cương cứng, đang van nài để tiến vào trong.

“Nick, em...”

“Đừng bảo anh dừng lại.”

Anh ngước nhìn lên. Ngực của cô trơn bóng trong miệng anh, nhũ hoa cứng lại vì sự chú ý của anh. Phần bụng nơi thắt lưng của cô phập phồng. Cặp môi đầy đặn hé ra, để hơi thở hổn hển, đứt quãng thoát ra ngoài. Đôi mắt cô tối lại thành một màu xanh sâu thẳm khi ánh nhìn chằm chằm của mình khóa cứng anh lại. Một khoảnh khắc trôi qua. Một thế kỷ.

“Đừng dừng lại.”

Cô kéo đầu anh xuống và hôn. Anh chiếm đoạt phần da thịt trên môi cô như thể sắp bị tù túng và cô là hương vị cuối cùng của sự tự do, bản thân đắm chìm trong cơ thể cô cho đến khi...

“Cảnh sát đây!”

Âm thanh báo động chen ngang vào thế giới khoái lạc mà họ vừa tạo ra. Chiếc cửa bật mở theo mệnh lệnh - ánh sáng màu đỏ của thiết bị báo động lóe lên đảo tròn thành một vòng xoáy màu sắc chiếu rọi qua cửa sổ và vào trong sảnh. Tiếng sủa của lũ chó bỗng chốc ầm ĩ hơn.

Anh lảo đảo lùi lại khỏi người cô như thể vừa thoát khỏi cơn say. Alexa chớp mắt, nhanh như cắt với tay lấy chiếc áo choàng. Nick quay đi và hướng về phía cửa, tháo bỏ lệnh báo động, và đặt tay dừng trên nắm cửa.

“Em ổn chứ?”

Cô còn run run nhưng vẫn cố nói. “Vâng.”

Anh mở cửa ột sĩ quan cảnh sát mặc quân phục. Đôi mắt đê mê của Nick và sự kích động hiển nhiên đó hẳn nhiên bị nghi ngờ, bởi viên cảnh sát liếc xuống nhìn người phụ nữ đã mặc áo choàng và đống chó quanh chân cô. Anh ta được trang bị một khẩu súng ngắn. “Thưa ngài, ngài đã thông báo về một vụ đột nhập.”

Nick tự hỏi có phải khoảnh khắc này gần như đem lại một thử thách xấu hổ nhất không, anh luồn bàn tay qua mái tóc rối tung của mình và túm ngay được một chuỗi những suy nghĩ logic vốn có thường ngày. “Đúng. Tôi xin lỗi, ngài cảnh sát, có sự nhầm lẫn ở đây. Mời ngài vào.”

Anh biết nếu mình không mời anh ta vào thì tình huống sẽ có vẻ rất tệ. Viên cảnh sát điểm qua tình hình bằng một cái đào mắt và dường như để ỷ đến sự hiện diện của một phụ nữ với những chú chó đang cố gắng bảo vệ cô khỏi một kẻ điên. Anh ta hơi nghiêng đầu. “Chào bà.”

Cô nuốt một cách khó khăn. “Ngài sĩ quan. Rất tiếc về chuyện này.” Như thể biết Nick vẫn còn đang đờ đẫn một chút, cô cố gắng giải thích. “Chồng tôi nghĩ có ai đó trong căn nhà nhưng đó hoàn toàn là lỗi của tôi. Tôi giấu lũ chó trong một căn phòng trống, hi vọng anh ấy không phát hiện ra, nhưng chắc hẳn chúng đã gây ra tiếng ồn trong đêm nên anh ấy cho rằng đó là một kẻ đột nhập.” Nick nhắm mắt.

Đúng là một giây phút đáng xấu hổ.

Anh cố làm gián đoạn. “Alexa, tại sao chúng ta không...”

“Không, Nick, để em nói hết đã. Anh thấy đấy, anh cảnh sát, chồng tôi không thích động vật còn tôi lại là một tình nguyện viên của trung tâm cứu trợ động vật nên đôi lần tôi đã mang vài con bị lạc vào nhà. Lần này tôi không muốn anh ấy phát giác nên đã lén đưa lũ chó vào một nơi anh ấy không để ý.

Viên cảnh sát quay đầu về phía Nick một cách lịch sự. “Ngài không chú ý tới một căn phòng đầy chó sao, thưa ngài?”

Nick nghiến răng ken két trong sự bực bội. “Vợ tôi bắt tôi ở trên gác.”

“Tôi hiểu.”

“Thế nên chồng tôi đã nghe thấy tiếng lũ chó và gọi 9-11 nhưng anh ấy thử tự kiểm tra, sau đó tìm ra lũ chó rồi nổi điên lên và bắt đầu la hét, tôi chạy xuống và chúng tôi xảy ra chút xô xát, rồi anh xuất hiện.”

Viên sĩ quan liếc nhìn chiếc gậy trên sàn nhà. “Thưa ngài, ngài đang cố làm tên trộm ngạc nhiên với một cây gậy đánh bóng chày ư?”

Nick tự hỏi tại sao đột nhiên anh cảm thấy mình như một người bị kết tội. Anh nhún vai. “Tôi đã gọi cho cảnh sát nhưng thấy là mình cũng nên thử tự bắt tên côn đồ xem sao.”

“Ngài không có súng phải không?”

“Không.”

“Tôi xin khuyến cáo là lần tới nếu ngài nghĩ có một kẻ đột nhập, hãy gọi 9 -11, khóa cửa giữ vợ và bản thân trong phòng, rồi đợi cảnh sát tới.” Hơi nóng bốc lên nhưng anh gắng gượng gật đầu. “Tất nhiên.”

Viên sĩ quan ghi chép gì đó vào quyển sổ của mình. “Thưa bà, tối nay bà cùng với lũ chó sẽ ổn chứ?”

“Vâng, chúng tôi sẽ ổn mà.”

“Vậy tôi sẽ lên đường ra về. Để tôi lấy vài thông tin cho báo cáo đã nhé.” Anh ta ghi vài dòng cơ bản, sau đó dừng lại để vỗ nhẹ lên đầu chú chó màu đen. Một nụ cười khẽ trên môi. “Những chú chó dễ thương. Bà đang làm một điều thật tuyệt vời, bà Ryan. Tôi ghét phải nhìn thấy bất cứ con nào trong lũ chó này buộc phải cho đi ngủ.”

Cô mỉm cười với anh ta dù đang mặc chiếc áo choàng màu xanh với mái tóc rối bù. “Cảm ơn.”

“Chúc ngủ ngon.” Với cái gật đầu lịch sự, viên cảnh sát ra về.

Nick đóng cánh cửa lại, sau đó quay ra đối diện với vợ mình.


Alexa không định chờ đợi lời giải thích có trình tự của anh. Cô đánh cược là sẽ có một danh sách dài những lời xin lỗi liến thoắng trên đầu lưỡi anh. Nick đang nổi khùng và mất kiểm soát. Bị tước đoạt giấc ngủ đã làm anh dám tiến đến đụng vào cô và gây ra những hậu quả chết tiệt. Vừa rồi viên cảnh sát đã té cho anh một xô nước lạnh cóng làm anh rũ bỏ cái ý tưởng đấy đi và quyết định đây sẽ không phải là thời điểm thuận lợi nhất cho đôi bên nếu ngủ với nhau. Sau cùng, nó vẫn là một bản hợp đồng. Sau cùng, đây là một thương vụ hôn nhân.

Sau cùng, nó không phải là thật.

Ham muốn như đám sương mù trôi đi để lại những vết bầm tím đau âm ỉ trên thân thể. Cô ngước nhìn viên cảnh sát như một vị thần hộ mệnh - Mẹ Trái Đất cuối cùng cũng bước xuống chìa một bàn tay ra cứu giúp cô.

“Alexa...”

“Không.” Cô giơ một bàn tay lên chặn lại và Nick chợt im lặng, chờ đợi. Alexa biết. Ngay sau đó và ở đó, cô đã có những cảm xúc nguy hiểm với Nicholas Ryan. Những cảm giác lộn xộn, đời thường. Cô nhận ra sự thật là một liều thuốc đắng ngắt và thực tế như đâm mạnh vào cô. Nếu ngủ với anh, mọi thứ thay đổi với cô nhưng chẳng hề suy chuyển với anh. Cô sẽ chìm đắm trong tình yêu, còn anh thì có một khoảng thời gian vui vẻ. Trái tim cô tan vỡ sau khi một năm kết thúc, và anh sẽ bước đi mà không cần nhìn lại một lần. Một suy nghĩ khác nữa như một cú đánh quyết định vào đầu cô.

Nếu anh đề nghị, cô sẽ lên giường với anh.

Alexa thật sự run lên vì xấu hổ. Cô đã không có bất cứ sự kiểm soát nào với hormone của mình khi anh chạm vào người. Cô thậm chí không thể hứa sẽ không bao giờ xem xét đến khả năng đó trong tương lai.

Nhưng biết một điều - cách duy nhất để cô lên giường với chồng mình là khi anh nài nỉ. Cô muốn anh phải phát điên lên vì mình, phải bùng nổ đến mức chỉ một cái chạm nhẹ cũng đầy anh vượt quá giới hạn. Giống như tối nay. Nhưng cô không muốn bất cứ sự hối tiếc, mất ngủ, hay bia rượu nào thêm nữa. Cô muốn làm tình một cách tự nhiên, nhưng cũng hoang dại và đầy đam mê với anh và tâm trí anh chỉ hướng vào cô. Chứ không phải nghĩ về Gabriella. Và không phải nghĩ về một kết thúc cho tình trạng độc thân này. Alexa cần anh chỉ muốn mình cô.

Đó là tuyên ngôn cuối cùng chắc như đinh đóng cột. Bởi vì tối nay, cô vẫn chưa bị thuyết phục rằng anh muốn vợ trên giường của mình. Thật ngu ngốc khi cô tự chúc mừng mình vì đã suy nghĩ logic như Nick. Nếu không ngủ với anh, cô phải tiếp tục đẩy anh ra xa và bước đi giữa ranh giới tình bạn và khát khao. Cô đã mệt mỏi với việc kháng cự lại. Vì vậy, cô chọn cách trung thực với một chút thay đổi. Giống như một viên thuốc tăng lực - liều thuốc tác dụng nhanh hơn nhờ một chút rượu.

“Nick, em xin lỗi.” Cô đứng thẳng lên và tự bọc quanh mình một vẻ ngoài nghiêm trang. “Em đã sai khi giấu anh về lũ chó. Em sẽ lau dọn mọi thứ và lái xe đưa chúng quay trở lại trung tâm cứu trợ động vật vào buổi sáng. Nếu họ cần em lần nữa, em sẽ nói với anh và em chắc chắn là chúng ta có thể tìm ra cách giải quyết.”

“Alexa...”

Cô tiếp tục một cách vội vã. “Về những gì đã xảy ra ở đây. Không sao đâu. Em cũng bị cuốn vào khoảnh khắc đó như anh, em nghe nói sự tức giận thường sẽ chuyển thành say mê, hãy đối mặt với nó, chúng ta đều bị ham muốn làm nản lòng. Những lần như thế có khi sẽ còn xảy ra nữa. Và em không muốn nói về nó - em đã phát ốm và kiệt sức vì cứ phải nói đi nói lại về mối quan hệ công việc của chúng ta. Đó chỉ là vì tiền thôi, vì vậy chúng ta phải tuân thủ hợp đồng. Đồng ý không?” *

Nick cố gắng hết sức để có được sự điềm tĩnh trước bài phát biểu của vợ mình. Cảm giác ngứa ngáy khó chịu giữa hai vai cảnh báo anh rằng vợ anh còn che giấu nhiều điều hơn so với những gì cô để lộ ra. Anh biết khoảnh khắc này sẽ rẽ theo một hướng khác nếu anh bước ra xa khỏi lập trường logic của mình.

Anh đẩy những suy nghĩ bực tức đó ra xa và nhìn cô. Những ngày qua, anh nhận ra rằng cô ngày càng trở nên xinh đẹp hơn, ánh mắt lấp lánh, nụ cười và trái tim nồng nhiệt. Những cuộc trò chuyện đã hé mở cánh cửa mà bao lâu nay anh nghĩ nó đã bị khóa kín, nhưng kết quả lại là một chuỗi cảm xúc kỳ lạ mà anh không cảm thấy thoải mái - và sẽ không bao giờ thoải mái. Cô là người phụ nữ cần một mối quan hệ an toàn. Chết tiệt, cô đúng là mẫu phụ nữ xứng đáng với điều đó. Anh chỉ có thể đem lại cho cô tình dục và tình bạn. Chứ không thể là tình yêu.

Anh đã quyết định như thế từ nhiều năm trước. Cái giá phải trả quá lớn.

Vì vậy, Nick theo dõi mối đe dọa mong manh giữa họ nổ ra một lần nữa với sự pha trộn của những cảm xúc và tiếc nuối.

Anh cố gượng gật đầu và cười nhẹ. “Lời xin lỗi và giải thích được chấp nhận. Không cần phân tích gì thêm nữa.”

Cô cười đáp lại nhưng ánh mắt vẫn giữ sự xa cách. “Tốt. Sao anh không lên gác trong khi em lau dọn nhỉ?”

“Anh sẽ giúp em.”

“Em thà tự mình làm còn hơn.”

Anh di chuyển về phía cầu thang và nhìn chăm chú con chó săn nằm thu mình ở góc nhà. Một tấm thân dài màu vàng. Bộ mặt xấu xí. Đôi mắt của con chó làm sống dậy một góc quá khứ của anh - nhiều nỗi đau đến mức không ai có thể đo đếm. Bộ lông xỉn màu đi với một chiếc đuôi dài rũ qua một bên. Gần như là một con chó cô độc, giống như một đứa trẻ lớn tuổi trong trại trẻ mồ côi bị vứt vào giữa những đứa trẻ con xinh xắn dễ thương. Có lẽ vì bị tóm cổ khi đang cố gắng ăn trộm thức ăn. Có lẽ không có gia đình hay mối quan hệ thân thuộc nào. Con chó đứng im lặng trước chân cầu thang và theo dõi anh đi lên.

Nick nhớ lại mùa hè khi anh phát hiện ra con chó lông xỉn màu trong rừng. Con chó đã đói lả, với bộ lông vón cục và đôi mắt tuyệt vọng. Nick kéo con chó về nhà, tiếp nước và thức ăn cho nó. Sau cùng anh đã nuôi dưỡng cho đến khi nó hồi phục sức khỏe và làm bạn với nó.

Anh cố xoay xở để giấu nó khỏi mẹ mình một thời gian, vì ngôi nhà khá to và người quản gia đồng ý giữ bí mật. Sau đó một vài hôm, khi anh trở về nhà từ trường và đi tìm con chó thì phát hiện ra cha anh đã trở về từ chuyến đi tới đảo Cayman. Anh ngay lập tức biết rằng con chó không còn ở đó. Khi anh đứng trước mặt cha mình, Jed Ryan cười lớn và nói với anh một điều như một cú xô thô bạo. “Không được có đồ bỏ đi nào trong ngôi nhà này, con trai thân mến. Có thể được nếu con chó của con là giống chó chăn cừu Đức. Nhưng con chó bẩn thỉu đó chẳng ra gì cả và chỉ toàn ỉa đái trong nhà thôi. Cha vứt nó đi rồi.”

Jed Ryan bỏ đi, và Nick nhớ lại bài học đó lần nữa. Không bao giờ gắn bó sâu sắc. Anh đã nghĩ về con chó đó hằng ngày trong hàng năm trời, cuối cùng quyết định khóa kín nó lại, nơi mà những suy nghĩ không còn có thể hành hạ anh được nữa.

Cho tới bây giờ.

Lần thứ hai trong đêm, Nick ngần ngừ, muốn nắm lấy một cơ hội làm gì đó nhưng quá sợ những hậu quả có thể xảy ra. Trái tim anh đập thình thịch với những khao khát, bồn chồn, hỗn loạn. Sau đó anh quay lưng lại với vợ và con chó xấu xí rồi đóng cánh cửa lại.

Bạn đang đọc Thương vụ hôn nhân của Jennifer Probs
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.