Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thổ hào dùng thần khí tặng người khác

Phiên bản Dịch · 1563 chữ

Cho đến lúc này Hạ Miểu Miểu mới giật mình hiểu ra chỗ không thích hợp, không phải nàng đã chết rồi sao?

"Ta...", Hạ Miểu Miểu có phần luống cuống nhìn về phía Tô Sâm: "Ta đã chết rồi... Sao có thể như vậy?"

Thân thể Tô Sâm bắt đầu dần trở nên trong suốt, Hạ Miểu Miểu càng thêm kinh hoàng luống cuống, không biết để tay đi đâu.

Chuyện gì đang xảy ra?

Tô Sâm chìm trong một tầng ánh sáng chói lọi đến khi ánh sáng từ từ tắt dần người trong ngực Hạ Miểu Miểu đã không còn, cuối cùng chỉ còn lại một hạt châu an tĩnh nằm trong lòng bàn tay nàng.

"Cái này... Là...?", đôi mắt đẹp của Hạ Miểu Miểu trừng lớn.

"Hóa ra hắn lại hao phí tất cả sức mạnh để phục sinh ngươi sao?", giọng nói giễu cợt rơi xuống bên tai Hạ Miểu Miểu. Nàng quay phắt đầu, chỉ thấy một nữ tử hai tay khoanh ngực cùng một nam tử khí thế kinh người đứng phía sau.

Nhưng nàng không có tâm trạng để xem bọn họ hình dạng ra sao, trong đầu chỉ quanh quẩn câu nói kia của Vu Hoan.

Cái gì gọi là hao phí tất cả sức mạnh để phục sinh nàng?

"Câu nói vừa rồi của ngươi... Là có ý gì?, Hạ Miểu Miểu nhìn chằm chằm vào Vu Hoan, theo bản năng nàng không dám nhìn vào nam tử kia.

"Ý trên mặt chữ thôi.", Vu Hoan nhún vai.

Bây giờ chắc hẳn nàng nên cân nhắc làm thế nào để ra ngoài nhỉ?

Hạ Miểu Miểu mở lớn miệng, không biết mình phải hỏi thế nào nữa, thần sắc buồn bã trên mặt lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu của nàng, con ngươi ướt sũng, vô tội như nai con.

"Này!"

Hạ Miểu Miểu đột nhiên giật mình, đáy mắt xẹt qua sự sợ hãi, khóe mắt còn mang theo giọt lệ óng ánh, nàng nhìn Vu Hoan một cách khó hiểu.

"Đưa hạt châu kia cho ta.", Vu Hoan chỉ chỉ Định Linh châu trong tay nàng ta.

Hạ Miểu Miểu lúc đầu còn ngờ vực, sau đó nắm chặt Định Linh châu trong tay, lùi về phía sau, mặc dù nàng không biết vì sao Tô Sâm lại biến thành một hạt châu nhưng nàng sẽ không giao Tô Sâm cho người khác.

Vu Hoan nhíu mày: "Nó đã vô dụng rồi, ngươi cầm cũng chỉ lãng phí, cho ta cũng chỉ là vật tận kỳ dụng[1] thôi.

[1] Vật tận kỳ dụng: khai thác triệt để tác dụng của đồ vật.

Hạ Miểu Miểu lắc đầu, bảo vệ Định Linh châu chặt hơn.

Vu Hoan thở dài: "Được rồi.", Định Linh châu đã mất đi sức mạnh, nàng có lấy cũng không nhất định hữu dụng.

Vu Hoan vừa nói xong, mặt đất đột nhiên chấn động, mặt đất vỡ ra từng khe nứt, cát vàng chảy như trút nước vào cái khe đó.

Vu Hoan nắm lấy Dung Chiêu, ổn định thân thể: "Chuyện gì xảy ra?"

Nơi bị luân hồi vứt bỏ do thần Sáng Thế mở ra cho dù không có Định Linh châu duy trì cũng sẽ không sụp đổ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

"Cho dù không sụp đổ cũng sẽ chịu ảnh hưởng, chúng ta phải mau chóng đi ra ngoài", ngữ khí của Dung Chiêu rất nghiêm túc.

Vu Hoan nghe ra được mức độ nghiêm trọng của sự việc, đáy lòng không khỏi nặng nề thêm. Ra ngoài, ra ngoài thế nào đây? Không có Định Linh châu, nàng cũng không có Thiên Khuyết kiếm, chẳng lẽ muốn nàng tay không bổ không gian?

"A...", bóng dáng Hạ Miểu Miểu đột nhiên biến mất sau cái khe, Vu Hoan còn chưa nhìn ra đã thấy một bóng người khác nhảy theo nàng ta vào cái khe đó.

Cũng may mặt đất không chấn động lâu đã dừng lại, trên sa mạc đâu đâu cũng giăng vực sâu, cát bốn phía không ngừng đổ vào đó.

Vu Hoan bước nhanh đến cái khe nứt nơi Hạ Miểu Miểu rơi xuống, gập người nhìn xuống lập tức giật mình. Phía dưới có hai người bị rơi xuống, Hạ Miểu Miểu được một người ôm vào trong ngực, hai chân người kia chống vào vách đất hai bên. Cũng mau cái khe này không rộng nên mới không rơi xuống.

Vu Hoan suy nghĩ giây lát, đưa tay túm người kia và Hạ Miểu Miểu lên.

Yến Hồng Thiên đề phòng nhìn Vu Hoan, trước đó mình đối xử với nàng như vậy, sao nàng có thể tốt bụng cứu mình lên?

"Yên tâm, nếu ta muốn giết ngươi thì giờ ngươi đã rơi xuống rồi.", Vu Hoan cong môi cười mỉa mai, nàng không có đam mê cứu người muốn chơi chết nàng đâu.

"Ngươi...", Yến Hồng Thiên không biết nói gì cho phải.

"Hừ.", Vu Hoan hừ nhẹ một tiếng, đi tới chỗ Dung Chiêu.

"Ầm!"

Bầu trời như có thứ gì vừa nổ tung, một luồng khí quét ngang trong không gian nương theo luồng khí ấy Vu Hoan lập tức nhận ra khí tức của Thiên Khuyết kiếm, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía không trung.

Trên bầu trời, thanh kiếm mang theo ánh sáng lao xuống, cắm bên chân Vu Hoan 'keng' một tiếng.

Vu Hoan mang vẻ mặt vui mừng, rút Thiên Khuyết kiếm ra, khó có khi tán thưởng nói: "Không ngờ ngươi vẫn còn hữu dụng."

Thiên Khuyết kiếm run lên 'ong ong', dương dương đắc ý. Đương nhiên là nó hữu dụng, nó là kiếm do thần Sáng Thế tạo ra mà lại!

Thiên Khuyết kiếm run lên mấy lần, nhớ tới mục đích của mình, nhanh chóng truyền ý niệm cho Vu Hoan.

Chủ nhân, đi mau lên, thông đạo ta bổ ra chẳng mấy chốc nữa sẽ khép lại.

Vu Hoan bối rồi, đi thế nào?

Bây giờ nàng đâu bay được!

Ngay lúc nàng còn đang xoắn xuýt Dung Chiêu đã tiến lên ôm eo nàng, thân ảnh thoáng một cái đã biến mất tron tầm mắt Yến Hồng Thiên.

Miệng hắn há ra, nửa ngày mới phản ứng lại được.

Hắn cúi đầu nhìn Hạ Miểu Miểu đã ngất đi trong ngực, cảm nhận hơi thở của nàng, trên mặt từ từ nở ra một nụ cười ấm áp.

Miểu Miểu của hắn, trở về thật rồi.

Cười ngây ngô hồi lâu Yến Hồng Thiên mới nhớ tới Tô Sâm, ngờ vực nhìn xung quanh.

A Sâm đi đâu rồi?

...

Không biết Thiên Khuyết kiếm bổ từ chỗ nào vào mà lúc Vu Hoan cùng Dung Chiêu đi ra lại đụng phải một vật cứng khiến nó đập xuống đất vang loảng xoảng.

Xung quanh nơi này rất tối, là loại tối đưa tay cũng không nhìn thấy năm ngón.

Nếu không phải có linh lực thong thả lưu động trong thân thể Vu Hoan cũng phải hoài nghi mình vẫn đang ở nơi bị luân hồi vứt bỏ kia, căn bản chưa ra được.

Dung Chiêu dùng thần lực ngưng tụ một chùm sáng, chiếu sáng khung cảnh bốn phía, đây là một căn phòng không lớn không nhỏ, xung quanh trống rỗng, chỉ có một cái đài được đặt ở nơi bọn họ, nhìn kiểu dáng có lẽ là để đặt loại đồ vật như kiếm hoặc đao.

"Ngươi bổ từ nơi này vào thế nào vậy?", Vu Hoan im lặng cầm Thiên Khuyết kiếm tới trước mặt, nơi này nhìn thế nào... Ừm, cũng thấy khá quái dị!

Thiên Khuyết kiếm lắc không ngừng, lúc nó đi vào không phải ở đây, cũng không biết vì sao giờ lại biến thành nơi này.

"Gặp quỷ rồi.", Vu Hoan tiếp tục dò xét chung quanh, ánh mắt chuyển đến bên chân, một thanh trường kiếm đang an tĩnh nằm bên chân nàng.

Vừa rồi bọn họ đụng vào thứ này?

Vu Hoan xoay người nhặt trường kiếm lên, sờ thử mới thấy chất liệu hơi lại, vừa giống sắt lại vừa giống gỗ, thân kiếm rất hẹp, bên trên không khắc thứ kỳ quái gì, trên chuôi kiếm nạm một hạt châu na ná bảo thạch, sờ lên rất bóng.

"Đây là một thanh thần khí.", giọng nói nhàn nhạt của Dung Chiêu chậm rãi quẩn quanh trong không gian chặt hẹp.

Hả? Thần khí?

Vu Hoan lật đi lật lại ngắm ngía mấy lần, trong số thần khí Dung Chiêu muốn tìm không có kiếm, đương nhiên đây sẽ không phải là một trong bảy thanh thần khí kia, vậy đây là kiếm gì?

Trước kia cảm thấy thần khí là loại tồn tại trong truyền thuyết, bây giờ sao tùy tiện cũng gặp được? Còn thường thấy hơn cả cải trắng?

Vu Hoan thử vung lên xuống, không có bất kỳ hiệu ứng gì.

"Cầm ra tặng người khác cũng được."

Dung Chiêu: "...", lầy Thần khí tặng người khác, ra tay rất hào phóng!

Ngẫm lại trước đó nữ nhân này còn tiện tay cầm cả Thiên Khuyết kiếm ra để tặng thì một thanh thần khí đã tính là gì. Đáy lòng Dung Chiêu bình tĩnh lại trong nháy mắt.

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Ta Đem Vai Ác Dưỡng Oai (Dịch) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaDanTr
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.