Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sáng sớm đáng yêu quá đi

Phiên bản Dịch · 1478 chữ

Vu Hoan đứng bên ngoài gian phòng, nhìn vào bên trong nhiều lần nhưng trong đó hoàn toàn không phát ra tiếng vang nào.

Vu Hoan đứng đến mức mất kiên nhẫn, càu nhàu với Dung Chiêu: "Chúng ta tới đây bao lâu rồi?"

Dung Chiêu suy nghĩ trong chốc lát: "Khoảng tầm một tháng."

"Một tháng... Lại lãng phí một tháng.", Vu Hoan bày ra vẻ mặt 'chán sống lắm rồi'.

Dung Chiêu tiếp tục bổ thêm một đao: "Thời gian của không gian này không nhất định đồng bộ với bên ngoài."

Vu Hoan: "..."

Mỗi thế giới đều có quy luật thời gian của riêng mình, cũng không phải là không đúng.

Nếu thật sự không đồng bộ, tốt nhất nên là bên ngoài chậm hơn trong này, nếu không...

Bẫy nàng vào Tù Linh cốc, nàng tuyệt đối sẽ để toàn bộ Kỳ gia chôn cùng, nói được thì làm được!

"Bịch!"

Tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Đáy lòng đang kéo căng như dây cung của Vu Hoan cũng theo đó đứt phựt. Nàng đá văng cửa phòng, quét mắt một lượt, khóa chặt Độ Sa, Long Tuyền màu đen xuất hiện trong tay nàng trong nháy mắt.

Thân hình lóe lên, hàn quang lướt qua, Long Tuyền đâm vào lưng Độ Sa. Vu Hoan nghe thấy tiếng Long Tuyền đâm thủng da thịt nhưng lại không có máu tươi chảy ra, cũng không ngửi được mùi máu tươi.

Hắn đưa lưng về phía Vu Hoan đang đứng nên Vu Hoan tất nhiên không nhìn thấy hắn đang làm gì.

Thời gian tựa như dừng lại.

Hồi lâu, thân hình Độ Sa giật giật, Vu Hoan nhíu mày, rút Long Tuyền ra chuẩn bị đâm thêm lần nữa lại bị một đôi tay giữ cổ tay lại.

Nàng theo đó nhìn sang, là Tô Sâm.

"Làm gì vậy? Không phải ngươi muốn ta giết hắn sao?", Vu Hoan hơi tức giận, coi nàng là con khỉ để đùa giỡn?

Tô Sâm kéo khóe miệng cười: "Hắn không sống được nữa rồi, không cần phải uổng phí sức lực, làm bẩn đoản kiếm của cô nương."

"Ta khiến ngươi cảm thấy kinh khủng đến vậy sao?", giọng nói sầu muộn ẩn nhẫn của Độ Sa vang lên, cuối cùng lại nở nụ cười trào phúng: "Ngươi lại lợi dụng lúc ta cạn kiệt sức mạnh, để người ta đâm một dao sau lưng ta, ngươi thật ác."

Tô Sâm không trả lời Độ Sa mà tiếp tục nói với Vu Hoan: "Ta đưa các ngươi ra ngoài."

Đơn giản đến vậy?

Đáy mắt Vu Hoan tràn ngập hoài nghi. Tô Sâm nhìn qua cũng không khác trước đó lắm mà Độ Sa lại sử dụng sức mạnh nào đó để cứu Hạ Miểu Miểu khiến hắn không thể nào phản kháng, nếu muốn giết hắn đâu cần đến nàng hỗ trợ?

Vì sao hắn không tự mình giết Độ Sa?

Độ Sa quay người, ngăn giữa Tô Sâm và Vu Hoan, Dung Chiêu đứng ở nơi xa hơn một chút, thấy vậy cũng đi tới, bảo vệ Vu Hoan bên người mình.

"Ra ngoài... Ha ha ha, không có người kia cho phép, không ai có thể ra được, đừng có nằm mơ.", giọng nói the thé của Độ Sa lộ ra sự thê lương cùng bi ai, đám sương mù kia lại từ từ biến mất, để lộ hình dáng thật sự của khuôn mặt.

"Ta mệt rồi, kết thúc cũng tốt.", giọng nói này rất mềm, rất nhẹ, không phải âm điệu the thé không ra nam nữ trước đó mà là giọng nói mềm mại nỉ non của nữ tử.

Vu Hoan kinh ngạc nhìn về phía Độ Sa, mặc dù đám sương mù kia đã biến mất nhưng nàng vẫn không thể nhìn ra mặt mũ của nàng ta.

Nhưng thân hình kia rõ ràng là của nam tử...

Nếu một nữ tử cải trang thành nam tử, không có bất kỳ sơ hở nào tất nhiên Vu Hoan sẽ không nhận ra nên lúc này nàng chỉ có thể dùng ánh mắt quái dị dò hỏi Dung Chiêu.

Tình huống này là sao đây hả?

Đã nói là chuyện tình nam nam rồi mà?

"Độ Sa là nữ tử.", Dung Chiêu nói thầm trong lòng cho Vu Hoan biết.

Nữ tử...

Ồ, vậy là cẩu huyết rồi!

Vu Hoan lập tức mất hứng, thúc giục Tô Sâm: "Mau đưa bọn ta ra ngoài, còn có Kỳ Nghiêu nữa!", nàng không muốn ở nơi quái dị này thêm một khắc nào nữa.

Độ Sa vốn vừa ngừng cười, lại từ từ cao giọng: "Ra ngoài... Không ra được... Hắn lừa các ngươi đó, ha ha ha... Nơi này nào có chỗ để ra ngoài, phụt..."

Thứ Độ Sa phun ra không phải máu tươi mà là một loại chất lỏng màu xanh lục, mùi thơm lập tức tràn ngập trong không khí.

"Đừng ngửi.", mùi thơm vừa tỏa ra, Dung Chiêu đã lên tiếng nhắc nhở Vu Hoan.

Đối với lời nói của Dung Chiêu, tất nhiên Vu Hoan tín nhiệm vô điều kiện, lập tức nín thở, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Sâm.

"Tô Sâm...", Độ Sa yếu ớt ngã xuống, nằm sấp trên mặt đất, chất lòng màu xanh lục nhàn nhạt không ngừng tràn ra từ khóe miệng nàng ta. Nơi trước đó bị Vu Hoan đâm trúng sau lưng cũng bắt đầu tràn ra loại chất lỏng đó, cả phòng thơm ngào ngạt.

Đáy mắt Tô Sâm hiện lên vẻ bối rối nhưng bị ép xuống rất nhanh, hắn lùi về phía sau một bước: "Độ Sa, ân oán giữa ta và ngươi đến đây coi như kết thúc.

Độ Sa nhẹ nhàng nở nụ cười, giọng nói mang theo chút thê lương: "Thật hi vọng ngươi vĩnh viễn luôn vô tình như vậy, nhưng...", nàng ta thở dốc một cách nặng nề: "Nhưng vì sao ngươi lại đối xử tốt với Yến Hồng Thiên?"

Tô Sâm im lặng nhìn Đô Sa. Khí tức Độ Sa hỗn loạn, lại cố gắng ngửa đầu, khắc Tô Sâm trong đáy mắt.

Vu Hoan thật sự không rõ lắm vì thực lực của bản thân Độ Sa hẳn rất mạnh, coi như vừa rồi nàng ta sử dụng sức mạnh nên yếu đi nhưng cũng không thể vừa bị nàng đâm một cái đã sắp treo chứ?

Tô Sâm lách qua Độ Sa, đi tới trước mặt Vu Hoan: "Chuẩn bị xong chưa?

Dung Chiêu không cho nàng thở, nàng chỉ có thể gật đầu.

Tô Sâm thấy vậy cũng không nói gì thêm, hai tay kết một loại thủ thế phức tạp, không khí xung quanh bắt đầu dao động, ánh sáng nhỏ vụn từ bốn phương tám hướng tập hợp lại hình thanh một cánh cửa ánh sáng trong không khí.

"Ra ngoài đi.", Tô Sâm chỉ vào cổng ánh sáng, ra hiệu cho Vu Hoan và Dung Chiêu bước vào.

"Không ra được.", Độ Sa tiếp lời Tô Sâm: "Các ngươi bước qua cánh cổng này, chờ các ngươi chỉ có đường chết."

Vu Hoan chần chờ, hai người này ai cũng chưa chắc đã tin được. Tô Sâm có tính kế nàng hay không, nàng cũng không thể xác định trăm phần trăm.

Tô Sâm không phản bác lời nói của Độ Sa, tựa như đang thừa nhận lời của Độ Sa trong im lặng. Sự lo lắng do dự nơi đáy lòng Vu Hoan càng lớn.

Nàng giữ chặt Dung Chiêu, chuẩn bị lùi về phía sau.

Tô Sâm giương mi mắt: "Bỏ lỡ cơ hội lần này, các ngươi sẽ không có cơ hội thứ hai."

Vu Hoan xoắn xuýt, m- nó đây mà là lựa chọn à!

Nếu như Tô Sâm thật sự gài nàng, vậy thứ nàng đối mặt sẽ là nguy hiểm không biết tên nhưng nhỡ đâu cái thông đạo này thật sự có thể đưa bọn họ ra ngoài thì sao?

Vu Hoan cắn răng, kéo Dung Chiêu lùi ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng, Vu Hoan đã há miệng thở sâu, không khí trong lồng ngực gần như đã cạn.

"Đó là cái gì?", Độ Sa chắc chắn không phải người nhưng là thứ gì nàng lại không nhìn ra được.

Máu màu xanh lục?

Thực vật hay linh thú?

"Không biết.", Dung Chiêu lắc đầu, thứ Vu Hoan cũng không biết thì hắn lại càng không biết.

"Mùi thơm này giống với mùi thơm ở sờn núi Ánh Nguyệt.", hắn không phải người, đương nhiên sẽ không trúng độc nên khi Tô Ninh bảo hắn nín thở, hắn không làm.

"Thực vật à?", Vu Hoan nhìn cửa phòng, ánh sáng bên trong đã tản đi chứng minh cánh cửa ánh sáng kia đã biến mất.

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Ta Đem Vai Ác Dưỡng Oai (Dịch) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaDanTr
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.