Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái kia là ta lừa gạt ngươi a.

Phiên bản Dịch · 1605 chữ

"Ngươi có biết Ly hồn thạch ngoài việc chặt đứt khể ước còn có thể làm gì không?" Vu Hoan đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Dung Chiêu, ngữ điệu nhẹ nhàng.

Dung Chiêu vẻ mặt không thay đổi, lắc đầu.

Vu Hoan câu môi cười yếu ớt, "Ly Hồn thạch...ly hồn thạch, cái tên này của nó cũng không phải không đúng."

"Ý của cô là, nó có thể tách rời hồn phách?" Dung Chiêu nhíu mày, cỏ thể tách rời hồn phách đều là cấm thuật, còn chưa nghe tới loại đồ vật nào có thể tách rời hồn phách.

Vu Hoan vòng quanh Ly hồn thạch một vòng, "Nó chẳng những có thể tách rời hồn phách, còn có thể phân chia hồn phách."

Phân chia...

Dung Chiêu chăm chú nhìn Vu Hoan, ánh mắt ám trầm mà thâm thúy.

Phân chia hồn phách chính là nói đem linh hồn của một người chia ra rất nhiều phần, những phần đó sẽ không biến mất. Những linh hồn bị phân ra sẽ chuyển thế. Nhưng vì không có đủ hồn phách. Người kia cả đời cũng không thể chết tử tế.

Loại phương pháp này, cực kì ác độc, thời điểm còn Thần sáng thế đã bị cấm,

"Cô..."

"Đừng nhìn ta như vậy, ta không có ác độc như vậy, ta chỉ cần nó chặt đứt khế ước." Vu Hoan vội vàng cắt ngang lời Dung Chiêu.

Dung Chiêu đen mặt, hắn cũng không có ý nói cái này.

Hắn chỉ là muốn hỏi, vì sao những chuyện này cô đều biết rõ ràng như vậy!

Lúc trước, hắn chỉ vẻn vẹn biết được có Ly hồn thạch, vật này...

Đợi chút, hình như có chỗ không đúng.

Hắn nhớ cô có nói qua, viên Ly hồn thạch này là thiên tài của hai ngàn năm trước lưu lại....Cái này làm sao lại đổi rồi?

"Cô nói cô là hai ngàn năm trước biết Ly hồn thạch là ở Diệp gia, cái này cùng với tin đồn cô nói với ta không phù hợp."

Vu Hoan chớp chớp mắt, chững chạc đàng hoàng nói: "Cái kia hả, ta gạt ngươi đó."

Phốc_______

Tin đồn cũng có thể làm giả được sao?

Nữ nhân này rốt cuộc có bao nhiêu lời nói thật!

Vu Hoan dùng ' là chính ngươi quá đần' nhìn chằm chằm Dung Chiêu

Đáy lòng Dung Chiêu phi thường giận, hắn tin tưởng cô là hắn sai sao?

Vu Hoan quay đầu, khóe miệng không tự chủ mà vểnh lên, cô cũng không tính là gạt hắn, chỉ là thời gian kia, vẫn phải lui về phía trước đó nữa.

Kia là một việc rất xa rồi...

Vu Hoan đưa tay lấy Ly hồn thạch nắm xuống, trực tiếp giấu trong lòng.

Một loạt động tác quá nhanh Dung Chiêu căn bản không ngăn cản kịp.

Dung Chiêu lập tức cảnh giác nhìn bốn phía, thế nhưng qua một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì.

"Ngươi làm gì vậy" Vu Hoan vẻ mặt quỷ dị.

"..." Làm sao chuyện gì cũng không có? Cái này không khoa học!

Vu Hoan vẫn còn đứng ở chỗ cũ, hoài nghi nhìn Dung Chiêu một lát, cô lại vòng quanh thả Ly hồn thạch rồi hướng ngược lại chuyển hai vòng.

Dung Chiêu lúc này mới nhớ lại, vừa rồi cô mặc dù cũng mình nói chuyện, thế nhưng cô cứ luôn chuyển động bên ly hồn thạch...

"Đi thôi." Nắm lấy Ly hồn thạch, tính tình Vu Hoan rất không tệ.

"Cô vừa rồi là giải trận." Dung Chiêu có chút không xác định, hắn cũng không cảm giác được trận pháp kia chấn động.

"Không có nha." Vu Hoan lắc đầu, "Kia là một cơ quan thiết lập đặc biệt, rất nhiều nơi cất giữ vật phẩm quý gia đều được thiết lập, đi nhầm một bước đều sẽ khởi động cơ quan."

"Cô làm sao biết đi như thế nào?" Cô hẳn là chưa từng tới đây...

Coi như là cơ quan, cũng không thể gia tộc nào cũng đều như thế.

"Thấy qua a, nếu không thì làm sao ta biết, ngươi có phải hay không ngu xuẩn a!" Vu Hoan mắt trợn trắng, quả nhiên Dung Chiêu không tinh điểm trí thông minh là có vấn đề.

"Nơi này là Diệp gia." Ngụ ý chính là, ngươi mẹ nó ở đâu nhìn thấy qua!

"Ta biết." Vu Hoan gật đầu, cô còn không biết nơi này là Diệp gia à?

Dung Chiêu khóe miệng co giật, cực lực đè ép đáy lòng xúc động muốn hút chết Vu Hoan, "Ngươi chỗ nào thấy qua?"

"Trong phòng Diệp Lương Thần a!" Vu Hoan nói đến phi thường đương nhiên, phi thường có lý.

Dung Chiêu chợt nhớ tới nũ nhân này thời điểm lật phòng Diệp Lương Thần, nhìn thấy một quyển sổ không biết từ chỗ nào lấy ra xem tới nửa ngày.

Dung Chiêu: "..." Lúc đó cô liền biết nó hữu dụng?

Kỳ thật Vu Hoan lúc đó nhìn thấy quyển sổ kia ghi nhớ lại một số việc, cơ quan kia cô chỉ nhìn lứơt qua, việc sẽ dùng tới nó, tuyệt đối là ngoài ý muốn.

Vu Hoan nghĩ nghĩ, đem quyển sổ nhét vào trong ngực Dung Chiêu, "Nhìn xem rồi nhớ kỹ."

Kia là một quyển sổ bị ố vàng, dấu bàn tay lớn nhở, rất cổ xưa.

Trang bìa không có cái gì, cũng chỉ có hai chữ, Lục Minh.

Lục Minh trong miệng của Linh La.

Phía trước ghi lại một chút đồ án nhìn không hiểu, ở giữa liền là một số cơ quan cùng trận pháp.

Cuối cùng mới là văn tự, kiểu chữ tinh tế xinh đẹp, căn bản không phải một nam nhân viết ra.

Dung Chiêu cực nhanh xem qua một lần, càng xem về sau mày càng nhíu lại.

Vu Hoan nhìn thấy Dung Chiêu khép quyển sổ lại, lúc này mới mở miệng, ngữ khí trào phúng: "Lục Minh thành công rồi, nhưng lại làm áo cưới cho người khác, Phong gia cũng đủ nhẫn tâm, vậy mà trong một đêm giết sạch Lục gia."

Quyển sổ kia ghi lại sau khi Linh La đã cướp đi Kinh tà đao.

Kinh tà đao bị đoạt đi, Lục Minh lâm vào tuyệt vọng. Một đoạn thời gian dài, Lục Minh đều đóng cửa từ chối tiếp khách, thế nhưng có một ngày, người của Phong gia đột nhiên tới cửa.

Mang theo một thanh Thần khí.

Bọn hắn nói cái gì, trên quyển số củng không có ghi chép, hắn là nguời ghi chép kia cũng không biết.

Phía sau liền là Lục Minh lại bắt đầu bận bịu, chuẩn bị việc trước đó đang tiến hành dở.

Hàng loạt người cùng linh thú từ các nơi đưa tới, mùi máu tươi bao phủ toàn bộ Lục gia.

Hết thảy đều tiến hành thuận lợi, Lục Minh thành công luyện hóa thanh Thần khí kia. Nhưng vào đêm đó, Lục gia toàn tộc bị diệt, diệt đến lặng yên không tiếng động, người bên ngoài đều không biết người của Lục gia đã chết.

Ba ngày sau đó mới phát hiện Lục gia không thích hợp, có người cả gan đi vào, liền bị ngất tại chỗ.

Thi thể đầy đất, xác chết bị cắt đứt, có cái đã bắt đầu hư thối, đọng lại máu đen, trải rộng cả tòa Lục Trạch.

Cuối cùng Lục gia bị một mồi thiêu đến sạch sẽ, duy chỉ còn lại lầu các kia.

Mà Phong gia, sau khi bị ma khí đồ sát Lục gia, liền bắt đầu sống không yên ổn. Bọn hắn muốn thay thế hoàng thất của Tây Lăng đế quôc, tự mình lên nắm quyền.

Hoàng thất bắt đầu không hiểu thấu mà chết đi, Tây Lăng đế quốc lâm vào cảnh hỗn loạn nhất, máu tanh trong một năm.

Phong gia là muốn mượn vào sức mạnh của ma khí để xưng bá đại lục, thế nhưng lại không nghĩ tới, thanh kiếm kia đã hoàn toàn vượt ra sự khống chế của bọn hắn.

Bất luận là ai cầm vào ma khí, đều sẽ bị ma khí không chế, bắt đầu đồ sát. Bất luật là Phong gia, hay là người bình thường, đều phải chết dưới thanh ma khí kia.

Sau này, may mắn còn sót một người dùng hết toàn lực phong ấn thanh kiếm kia, trận này là một trận hỗn loạn mới tính kết thúc.

Thế nhưng Tây Lăng đế quốc đã thủng trăm ngàn lỗ, đối diện với kẻ địch bên ngoài, trực tiếp sụp đổ bị chiếm đoạt.

Người còn sống sót kia, đối với tai họa kia ngậm miệng không đề cập tới, ngoài ra trong ghi chép cũng vẻn vẹn dùng ' Tây Lăng đế quốc hủy diệt, hỗn loại tại Lục." sơ lược.

Lục, chính là Lục gia.

Phong gia lại không nói tới một chữ, giống như bị người quên lãng.

"Người viết chính là người Diệp gia? Diệp gia kia trong chuyện kia giữ vị trí gì?"

Vu Hoan cười lạnh, "Ngươi hỏi ta? Ta đi hỏi ai? Lục gia luyện chế ma khí, bị diệt là đáng đời, thế nhưng Phong gia...Ta đoán bọn hắn cùng người đang nắm quyền lúc đó đạt thành hiệp nghị. Bọn hắn đời đời vảo vệ ma khí bị phong ấn, tác dụng tất cả chuyện này chính là người nắm quyền của Phong gia biến mất.

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.