Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương mới tới chậm thật xin lỗi

Phiên bản Dịch · 1610 chữ

​Đối với người dại dột một cách tươi mát thoát tục như vậy, Vu Hoan chỉ có thể yên lặng dựng thẳng ngón cái.

"Thiên Khuynh kiếm không biết có thể bổ ra không..." Cái đồ chơi này thế nhưng là sáng thế chi kiếm, bổ một cái không gian hẳn không có vấn đề gì a?

"Ngươi nói cái gì?" Thanh âm Vu Hoan rất nhỏ, Linh La không nghe rõ, theo bản năng hỏi lại.

"Chúng ta có lẽ có biện pháp ra ngoài." Vu Hoan từ dưới đất đứng lên, hướng Dung Chiêu ngoắc tay, ra hiệu hắn tới.

"Mỹ nhân này dáng dấp thật đep." Linh La bên cạnh si mê.

Vu Hoan trợn trắng mắt, "Mắt ngươi bị mù à!! Hắn dáng dấp này cũng có thể gọi là mỹ nhân?"

"Hắn không phải mỹ nhân, lẽ nào gọi ngươi là mỹ nhân sao?" Mỹ nhân này rõ ràng rất đẹp, nàng mới không bị mù, rõ ràng mắt cô mới bị mù.

"..." Vu Hoan giận, cô dạng này làm sao lại không thể gọi là mỹ nhân.

Tiểu gia bích ngọc không đẹp à?

Thanh thuần đáng yêu không đẹp à?

Một người mắt bệnh mù thời kỳ cuối thì làm sao biết dáng dấp của bản thân là tiểu gia bích ngọc? Thanh thuần đáng yêu? Thật là không biết xấu hổ.

Thời điểm Dung Chiêu đi tới, nhìn thấy biểu tình như ăn phải phân của Vu Hoan kia, ánh mắt nhìn hắn giống như hận không thể đem mặt hắn đâm cho thủng mấy lỗ.

Vẻ mặt Dung Chiêu khó hiểu, hắn đã cách xa như vậy, làm sao lại chọc tới cô rồi?

Vu Hoan thô lỗ đem Thiên Khuynh kiếm nhét vào trong ngực Dung Chiêu, "Bổ."

Bổ?

Bổ cái gì?

Dung Chiêu có chút không phản ứng kịp.

Linh La chỉ chỉ lên bầu trời, "Ý của cô ấy hẳn là bảo ngươi bổ cái không gian này."

Bổ ra??

Thiên Khuynh kiếm ...

Đáy mắt Dung Chiêu hiện lên một tia sáng tỏ, Thiên khuynh kiếm chính là sáng thế chi kiếm, không có thứ gì là nó không bổ ra được.

Dung Chiêu lại liếc nhìn Vu Hoan, cô vẫn là ánh mắt muốn đâm thủng mặt hắn, đáy lòng có chút phiền muộn, tính khí của nữ nhân này làm sao lại càng ngày càng lớn.

"Đợi một chút." Vu Hoan đột nhiên gọi lại Dung Chiêu đang chuẩn bị đi bổ không gian

"Loly, ngươi nói, nếu chính ta hủy không gian này, ngươi liền đem Kinh tà đao đưa cho chúng ta?"

Ánh mắt si mê của Linh La biến mất, "Lúc đó ta đem Kinh ta đào đi bất quá là không muốn có người đem nó luyện thành ma khí, các ngươi cũng không phải bọn chúng, ta mới lười quản, ta rất bận."

Khóe miệng Vu Hoan co giật, ngươi bận?

Bận đến nỗi đem mình nhốt vào trong không gian này nhiều năm như vậy?

Đúng là ngu xuẩn!

"Ngươi làm sao lại xác định chúng ta không phải người của năm đó?" Vu Hoan cảm thấy mình nên nhắc nhở một chút với loly này, xã hội bây giờ rất phúc tạp.

Linh La chớp chớp mắt, ánh mắt trong suốt nhìn thẳng vào trong mắt Vu Hoan, "Ngươi không phải, trên người ngươi không có loại sa đọa khiến ta buồn nôn kia."

Vu Hoan cười ý vị không rõ, dời ánh mắt không nói gì.

Sa đọa à...

Dung Chiêu đem Thiên Khuynh kiếm đi hủy không gian, về phần thao tác cụ thể làm sao, Vu Hoan không có tâm tình quan tâm, chỉ nghe được không gian đùng đùng, sấm sét tia chớp không ngừng đan xen vang lên.

Thế nhưng không gian này lại cực kì vững chắc, không một chút có dấu hiệu muốn sụp đổ.

Ngay tại thời điểm Vu Hoan cho rằng không thành công, dưới chân đột nhiên chấn động, cảnh vật bốn phía giống như bị thứ gi đánh tan, chia ra thành từng mảnh lớn, phiêu tán trong một mảnh hư vô.

"Thành công rồi! Cuối cùng cũng có thể ra ngoài rồi."Linh La kích động ôm lấy Vu Hoan kêu to.

Vu Hoan bị ôm lấy có chút thở không nổi, dưới chân trượt đi, hai người cứ như vậy rơi xuống.

"Phải chết rồi, phải chết rồi, Loly mau buông tay ra." Vu Hoan liều mạng gạt tay Linh La, muốn nàng ta buông mình ra.

Thế nhưng Linh La càng ôm càng chặt, Vu Hoan cảm giác hô hấp như bị dừng lại, khuôn mặt bị ôm đến đỏ bừng.

Mẹ nó, con hàng không phải là muốn đổi ý muốn giết mình chứ?

Bả vai truyền đến một trận ướt át, Vu Hoan liền đem những suy nghĩ không thiết thực kia đánh bay.

Thân thể Linh La run rẩy, tiếng khóc nhỏ giọng truyền tới trong tai Vu Hoan.

Vu Hoan nỗ lực hút lấy không khí mới mẻ, bực bội hút một ngụm sức lực, gian nan nói:" Linh La, nếu như ngươi muốn khóc, cũng không cần đem ta giết chết a."

Cánh tay Linh La buông lỏng, hai mắt đẫm lệ nhìn Vu Hoan, "Thật xin lỗi... ta..quá kích động."

Vu Hoan từng ngụm từng ngụm thở, cảm giác phổi của mình tốt hơn một chút, mới mở miệng, "Lần sau không được ôm ta."

Hù chết người, mẹ nó loly này làm sao khí lực lại lớn như vậy!!

Vu Hoan sờ lấy cái cổ mình, cảm giác khó thở kia thật quá khó chịu.

"Đi mau." Dung Chiêu phi thân đến bên cạnh Vu Hoan, "Không gian sụp đổ sẽ xuất hiện thời không loạn lưu, bị cuốn vào đó sẽ rất phiền phức."

Vị trí của bọn hắn lúc này chính là bên trong hư không, không gian nơi xa dần dần sụp đổ, màu xanh từng chút từng chút bị màu đen cắn nuốt.

Thời không loạn lưu Vu Hoan cũng không biết nhiều, thế nhưng có một câu cô từng nghe qua.

Có đi không có về.

Người bị cuốn vào thời không, không có ai có thể trở về.

Sắc mặt LInh La có chút lúng túng, kéo lấy tay Vu Hoan, hướng về phía kia bay đi.

Vu Hoan sửng sốt một chút, nhìn thấy Dung Chiêu không có phản đối, thì cũng không có phản kháng.

Bên trong hư vô luôn có một loại yên tĩnh khiến người cảm thấy quỷ dị.

Linh La tốc độ cực nhanh, phút chốc liền nhìn thấy ánh sáng, đến khi Vu Hoan thấy mình đứng dưới bầu trời âm u thì có chút ngẩn ngơ.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đã phải trải qua ba hoàn cảnh, đầu óc có chút không chuyển động kịp.

"Ra ngoài rồi." Linh La rất cao hứng, cô một thân y phục như máu ở trong một hoàn cảnh âm trầm như vậy, vẫn chướng mắt như cũ.

Vu Hoan nhìn quanh bốn phía, đã không còn nằm trong phạm vi lầu các kia nữa, bốn phía đều là cây cối cao lớn, rất hoang vu.

Thời điểm cô đi vào bên trong là ban đên, ở bên trong thời gian cũng thật dài, cũng không biết bên ngoài đã trải qua bao lâu rồi.

"Cho, Kinh tà đao." Linh La đem Kinh tà đao trên vai đưa cho Vu Hoan, tràn đầy vui vẻ.

Tựa như tiểu hài tử tìm đươc bạn chơi, đem đồ tốt nhất của mình chia sẽ cho đối phương.

Vu Hoan liếc mắt nhìn Dung Chiêu, ra hiệu hắn cầm.

"Ta không thể đụng vào nó." Dung Chiêu lắc đầu, một khi chạm vào những thần khí này, hắn liền không thể độc lập đứng bên ngoài thiên đạo, sẽ khiến thế giới đại loạn.

Mặc dù hắn đối với thế giới này cũng không có cảm tình, thế nhưng hiện tại thế giới này không thể loạn.

Vu Hoan nhíu máy, liếc mắt hỏi hắn, vì sao?

"Ta đã nói qua, ta đụng phải những thần khí này liền xem như nhúng tay vào thế tục, sẽ gây nên đại loạn, nếu không ta cũng không cần tới cô."

Dung Chiêu đem những lời này giải thích trong đầu cho Vu Hoan hiểu, cho nên Linh La chỉ nhìn thấy hai người nhìn nhau.

"Này, hai người có cần hay không a, tay ta cũng đã mõi rồi a." Linh La trực tiếp đem kinh tà đao nhét vào trong tay Vu Hoan, đảo mắt liền là bộ dạng si mê nói với Dung Chiêu, "Mỹ nhân, ngươi nhìn ta lớn lên so với nàng ta xinh đẹp như vậy, ngươi nhìn ta đi, ta khá đẹp nha."

Vu Hoan xoát một chút liền đem Thiên Khuynh kiếm chỉa vào ngực Linh La: "Còn gọi hắn mỹ nhân, ta phế bỏ ngươi."

Linh La bĩu bĩu môi, lấy ta đẩy Thiên Khuynh kiếm ra, vẻ mặt vui mừng nói:"Không gọi thì không gọi, ta gọi đại mỹ nhân. Đại mỹ nhân, ta cũng đã đem Kinh tà đao tặng cho ngươi xem như là tín vật đính ước.Ngươi lẽ nào không nên suy nghĩ một chút? Cùng ta nói chuyện yêu đương."

Hơ!

Trong huyền cảnh trước đó loly này hoàn toàn không tìm thấy nhược điểm của mình, vì muốn ngấp nghé Dung Chiêu mới làm ra một màn như vậy.

Cô mới nói huyền cảnh đó làm sao có thể quỷ dị như vậy! Thật là đủ.

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.