Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vì sao lại đối với ta như vậy

Phiên bản Dịch · 1708 chữ

"Vù vù ------- vù -------"

Trong trận pháp đột nhiên xuất hiện cuồng phong khiến ba người trở tay không kịp, Vu Hoan bị gió quét đến cánh tay, y phục giống như bị vũ khí sắc bén chém tới lộ ra da thịt trắng nõn bên trong, máu tươi trong nháy mắt chảy ra, nhuộm đỏ cả áo.

Vu Hoan có chút hứng thú khi sờ vào trên vết thương.

Vết thương vào thời điểm cô chạm vào rất nhanh liền bình phục như lúc đầu, nếu không phải trên y phục chỉnh tề kia xuất hiện những vết đứt, hoàn toàn nhìn không ra nơi đó đã từng bị chém qua.

Phong Khuynh Dao thì không có tốt như vậy, toàn thân trên dưới đều bị lưỡi đao gió vẽ ra không ít vết thương, thế nhưng tầm mắt của nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hai người ở bên ngoài trận pháp, đối với đau đớn của bản thân không hề có chút quan tâm.

Lưỡi đao gió ở bên trong trận pháp chém loạn một trận, sau đó liền là chém thẳng đứng, chém ngang,chém đủ các loại tư thế.

Vu Hoan một bên tránh né những lưỡi đao gió kia, một bên thảo luận cùng Dung Chiêu về việc phá trận.

"Khống chế thân thể con người để họ chém giết lẫn nhau hẳn chỉ là phụ, đây mới thật sự là sát trận."

Bọn họ không những phải tránh né những lưỡi đao kia, mà còn phải phòng ngừa bản thân bị trận pháp khống chế thân thể.

Cũng may Vu Hoan và Dung Chiêu cũng không phải là người tầm thường, chỉ cần tránh né những lưỡi đao kia là được rồi.

"Đừng nói nhảm nữa, tranh thủ phá vỡ trận pháp, những lưỡi đao gió này càng ngày càng dày đặc." Vu Hoan có chút không kiên nhẫn mở miệng.

Lưỡi đao gió không ngừng gia tăng, lấp đầy toàn bộ trận pháp, rất nhanh nơi bọn hắn có thể di chuyển cũng chỉ vẻn vẹn trong vòng một met.

Dung Chiêu vừa buồn cười vừa giận nhìn Vu Hoan một chút, nữ nhân này vào thời điểm sai sử hắn càng ngày càng đương nhiên.

Đương nhiên, hắn quên rồi, vào thời điểm hắn sai sử Vu Hoan cũng là một bộ rất đương nhiên như vậy.

Cho nên, hai người này đều là kẻ tám lạng người nửa cân, không khác nhau là mấy.

Thân hình hắn chợt dừng lại, mặc cho những lưỡi đao gió kia chém vào trên cơ thể mình, quỷ dị chính là, những lưỡi đao gió kia khi tiếp xúc đến y phục màu tím kia của hắn, lập tức liền tán loạn.

Vu Hoan khiếp sợ lấy áo khoắc màu tím trong tay khoắc lên trên người, hai tay trực tiếp co vào bên trong, đem mình bọc lại chặt chẽ, quả nhiên những lưỡi đao gió kia đánh vào phía trên áp khoác kia không đau không ngứa.

Ánh mắt Vu Hoan phút chốc lóe lên một tia sáng, cô liền biết cái áo khoắc này không phải thứ tầm thường mà!

Dung Chiêu tiếp tục làm những thủ thế như lúc trước, Vu Hoan thấy rõ ràng, không có chút thay đổi.

Cô chỉ có thể yên lặng quay đầu.

Loại thời điểm thế này, tinh điểm cũng quá đủ rồi!

Nhưng mà, ngay tại lúc cô quay đầu ra, trên đỉnh đầu truyền đến một cỗ khí âm trầm, đầu óc vẫn chưa nghĩ tới, thân thể đã nhanh nhẹn tránh ra.

Vọt qua một nửa, lại chợt nhớ tới, Dung Chiêu hình như đang đứng ở đằng sau cô.

Cô lại nhanh chân vọt trở lại, dùng Thiên Khuynh kiếm ngăn trở lưỡi kiếm màu đen đang chém về phía lưng Dung Chiêu.

"Bang-----------"

Tiếng binh phí va chạm, Vu Hoan chỉ cảm thấy bàn tay tê rần, Thiên Khuynh kiếm suýt nữa rơi ra khỏi tay cô.

Cô không hề nghĩ tới lực lượng thanh thần khi kia lại có thể cường đại như vậy, tức khắc cô nắm chắc Thiên Khuynh kiếm, thân kiếm hướng về phía mặt Phong Khuynh Dao mà chém tới.

Phong Khuynh Dao thấy thế ,liền muốn rút kiếm ngăn lại đòn tấn công của Thiên Khuynh kiếm.

Thế nhưng, Vu Hoan đột nhiên thu tay về, hướng về phía Dung Chiêu lui xuống.

Cô lần nữa kiềm chế bản thân không động thủ Phong Khuynh Dao, thế nhưng quá tam ba bận, nếu lại có thêm lần nữa, cô sẽ không lưu tình nữa.

Dung Chiêu đã hoàn thành xong cái thủ thế cuối cùng, vào thời điềm Vu Hoan thối lui về phía mình, liền ôm cô bay ra khỏi trận pháp.

Ánh sáng của trận pháp giống như bị thứ gì hút đi, tạo thành một vòng xoáy, Phong Khuynh Dao liền đứng ở giữa vòng xoáy, đang giơ thanh trường kiếm kia, thần sắc trầm lặng, vết thương trên người chằng chịt, máu me đầm đìa.

Vu Hoan cùng Dung Chiêu bay ra khỏi trung tâm trận pháp, rơi vào bên ngoài, Sở Vân Cẩm thấy vậy hốc mắt liền đỏ ngầu, hận ý điên cuồng tràn ra, ngay cả sát trận cũng không làm được gì cô.

Đáng ghét....

Vu Hoan đem tay rút ra từ trong áo, sửa sang lại tựa như bảo bối, lúc này mới ôm lấy Thiên Khuynh kiếm, cùng Sở Vân Cẩm phía xa liếc nhau một cái.

Khóe môi hơi câu lên, hướng Sở Vân Cẩm nở nụ cười không rõ ý vị.

Thân thể Sở Vân Cẩm run lên, trong con ngươi lưu chuyển hận ý, nếu không phải bên cạnh còn có người khác, Vu Hoan tin rằng lúc này cô ta đã nhào lên.

Giá trị thù hận lại kéo lên.

Vu Hoan đem Dung Chiêu đẩy lên phía trước mình, chặn lại ánh mắt của Sở Vân Cẩm, bị nhìn như vậy ...

Cô sẽ mắc cỡ a.

Ánh mắt Sở Vân Cẩm tiếp xúc với Dung Chiêu, nhịp tim đột nhiên gia tốc không ít, thế nhưng nghĩ tới nam nhân này thế nhưng lại ở bên cạnh Vu Hoan, nàng ta liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Dựa vào cái gi mà nam nhân ưu tú như vậy lại ở bên cạnh Vu Hoan?

Nam nhân này, nàng ta nhất định phải có.

Sở Vân Cẩm lóe lên vẻ bắt buộc, nàng ta sẽ không bỏ qua cho Bách Lý Vu Hoan, nàng ta muốn cô sống không bằng chết, tướt đoạt hết thảy của cô.

"Ra" Thanh âm lạnh lẽo của Dung Chiêu vang lên.

Lập tức tầm mắt của tất cả mọi người đều hướng về thân ảnh đang ở trung tâm trận pháp.

Lúc này ánh sáng của trận pháo đã hoàn toàn biến mất, Phong Khuynh Dao đang đứng ở nơi đó, con ngươi vô hồn chuyển động mấy lần, cuối cùng dừng lại trên thân Hứa Nguyên Thanh.

Hứa Nguyên Thanh nhíu mày nhìn Phong Khuynh Dao, chẳng biết tại sao dưới đáy lòng lại dâng lên một trận hơi lạnh.

Phong Khuynh Dao trong trí nhớ của hắn là xinh đẹp mang theo đáng yêu, thẹn thùng lại linh hoạt.

Không phải là bộ dạng âm u đầy tử khí này, khiến người ta phát lạnh.

"Hứa ... Nguyên Thanh ..." Thanh âm Phong Khuynh Dao khàn khàn, giống như đã rất lâu không nói chuyện, "Vì cái gì... lại đối với ta như vậy?"

"Khuynh Dao... ta không hề biết phụ thân ta bắt ngươi." Hưa Nguyên Thanh đáy mắt hổ thẹn, có không đành lòng, duy chỉ có tình cảm lại không có chút nào.

"Vì cái gì .... phải đối với ta như vậy ..."

Phong Khuynh dao lặp đi lặp lại câu nói này.

Nàng ta dường như có chút điên rồ, ánh mắt vô hồn trống rỗng, đối diện Hứa Nguyên Thanh cứ hung hăng nhắc đi nhắc lại câu nói này.

Vu Hoan liếc mắt nhìn về trường kiếm trong tay nàng, chỉ có thể chậm rãi lắc đầu, Phong Khuynh Dao sẽ không khôi phục y thức.

Ngày đó nàng cùng Thần khí kia dung hợp, mặc dù cũng là dựa vào bản năng, thế nhưng nàng còn nhớ rõ một số người, một số việc, cũng còn biết khắc chế bản thân.

Bây giờ, sợ là không thể cứu vãn nữa rồi.

Phong Khuynh Dao yêu Hứa Nguyên Thanh như vậy, từ hành vi của nàng liền có thể biết được, nàng có thế quên đi cha mình, duy chỉ có hắn là nàng nhớ kỹ.

Ý thức của nàng không còn, thế nhưng bản năng của cơ thể lại nhớ kỹ Hứa Nguyên Thanh

"Thành chủ, bây giờ đoạt sao?" Người bên cạnh Hứa Bác đều là vẻ mặt tham làm nhìn thần khí trong tay Phong Khuynh Dao.

Ánh mắt âm trầm của Hứa Bác dừng trên thân Phong Khuynh Dao một lát, sau đó lại nhìn về phía Sở Vân Cẩm.

Hiển nhiên hắn phát hiện thanh kiếm này có chút không đúng.

Phong Khuynh Dao là dạng nữ tử như thế nào, hắn rất rõ, thế nhưng lúc này lại như biến thành một người khác, khiến hắn làm sao không hoài nghi?

Hắn biến tin tức về thanh thần khí này hoàn toàn dựa vào nữ tử trước mắt này, là nàng nói cho hắn biết thanh thần khí này chính là Thần khí thượng cổ, do Ngọc Ninh đồ đệ thứ hai của Thần sáng thế làm ra.

Cũng là nàng đem Phong Khuynh Dao tới đây.

Đồng nghĩa tìm thấy nơi này, cũng là nàng.

Thế nhưng nàng ta lại không có nói, người lấy được thanh thần khí này sẽ biến thành dạng này...

Một khi có hạt giống hoài nghi, tìn nhiệm giữa người với người liền sẽ yếu đi, Hứa Bác vồn là kẻ hám lợi, lúc này ở tình huống này, rõ ràng đã vượt sự khống chế của hắn.

"Sở cô nương hiện tại chúng ta nên làm thế nào?" Hứa Bác đem vấn đề ném về phía Sở Vân Cẩm.

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.