Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở lại địa cung

Phiên bản Dịch · 1934 chữ

"Hống!"

"Hống! Hống! Hống!"

Lại thêm một đợt tập kích của bầy thú nữa, A Lạp lại hạ lệnh, đem đội ngũ đang phân tán hợp lại lần nữa - A Đồ cùng với Phong bá hợp thành một tổ, A Tang cùng với Trường Sinh yểm hộ, còn những tộc nhân khác thì trị liệu cho những người bị thương.

Quần thú tuy rằng bị bẫy rập của thợ săn cứng rắn ngăn chặn ở bên ngoài, nhưng đối mặt với mãnh thú giống như thủy triều này thì bọn họ có thể kiên trì được bao lâu?

Sự hung mãnh của dã thú đã vượt xa khỏi sự tưởng tượng của con người! Bọn chúng không có lý trí, không có tình cảm, lại càng không có nửa điểm thương sót, chỉ có duy nhất bản năng giết chóc! Đây chính là quy tắc cao nhất của thiên nhiên... Kẻ yếu đuối sẽ bị loại bỏ, kẻ nào thích nghi được thì mới sinh tồn.

Tùy theo quần thú không để ý tới sinh tử này xâm nhập, những vật yểm hộ cùng với bẫy rập xung quanh rốt cục cũng bị san bằng, tràng diện dần dần trở nên hỗn loạn không có trật tự!

Phạm vi hoạt động của Thủ Lăng nhất tộc ngày càng thu hẹp, nếu như cứ tiếp tục như vậy, hậu quả khó có thể mà tưởng tượng!

Đúng lúc này, tâm thần của Tang Nha tộc trưởng ngưng kết lại, lấy tinh thần niệm lực khổng lồ thẩm thấu vào bên trong thú địch, phát ra trận trận âm ba bén nhọn, khiến cho lực lượng của quần thú bị suy yếu trên diện rộng.

Ở một bên khác, Nhạc Phàm cùng với Trần Hương cũng không có nhàn rỗi, một thanh "Ngư Tràng", một thanh "Thừa Ảnh" đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, có thể nói là chém giết mà không nhiễm máu!

Ngắn ngủn mấy ngày ở chung, sự thuần khiết cùng với kiên cường của Thủ Lăng nhất tộc đã thực sự đả động hai người Nhạc Phàm. Vào lúc này, bọn họ tự nhiên là vô pháp ngồi xem cuộc chiến đang diễn ra. Chỉ bất quá, bởi vì có cao thủ cấp bậc như Nhạc Phàm tham dự, khuynh hướng thắng lợi đột nhiên nghiêng về phía Thủ Lăng nhất tộc, nhất là Tiểu Hỏa đang điên cuồng giết chóc kia, lại càng thích thú đem bầy thú với dám vẻ kiêu ngạo kia bóp cho chết tươi!

Một lát trôi qua, cuộc tranh đấu hung hiểm giữa người cùng với dã thú cũng đã kết thúc, hàng trăm con Lăng Giác Thú không sống sót một con, Thủ Lăng nhất tộc đồng dạng cũng trả một cái đại giới là có hơn mười người bị thương nặng. Điểm duy nhất đáng được ăn mừng chính là có vô số xác thú nằm lăng lốc dưới đất, máu chảy thành dòng hòa với bùn đất phát ra trận trận mùi vị khó ngửi!

Nhìn những thi thể không trọn vẹn trên mặt đất, những chiến sĩ của Thủ Lăng nhất tộc cũng không có nửa điểm vui sướng vì thắng lợi. Bọn họ cảm giác vừa rồi gặp phải hung hiểm thật lớn, nếu như không có đám người Nhạc Phàm trợ giúp, có lẽ hôm nay những thi thể nằm lại trên mặt đất chính là của bọn họ.

Tuy nhiên cũng có một kẻ ngoại lệ, Tiểu Hỏa ở cách đó không xa kiêu ngạo đứng trên đống xác chết của dã thú, phát ra tiếng gào thét hưng phấn, tựa hồ như đang khoe khoang thắng lợi của mình. Cả người nó phủ đầy máu, khí tức khủng bố bao phủ khắp trên bộ lông!

Thủ Lăng tộc nhân nhìn cái thân ảnh hồng sắc này, trong mắt đều lộ ra vẻ bất khả tư nghị. Bọn họ người nào cũng không nghĩ tới, một con tiểu thú vô hại nãy giờ đi theo bọn họ, cư nhiên lại có vẻ hưng phấn đến dữ tợn như thế. Ánh mắt bọn họ không khỏi mang theo một phần kính sợ cùng với cảm kích, nhưng tuyệt đối không ai dám tới gần một tồn tại nguy hiểm như thế này!

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Tiểu Hỏa đắc ý gương móng vuốt lên. Nó cũng không hiểu tâm tình phức tạp của nhân loại, chẳng qua là theo ý nghĩ của nó, còn sống thì phải vui mừng, còn sống mới là thắng lợi.

Đợi đến khi mọi người thu lại tâm tư, A Lạp vội vàng dẫn theo hai đội thợ săn thu thập chiến trường.

Lột da, cắt thịt, ngâm muối, bịt kín để vận chuyển.

Nhìn một nhóm người đang xử lý con mồi, trong lòng Nhạc Phàm khẽ nổi lên gợn sóng. Hắn quả thực vô cùng hoài niệm về những ngày cùng với phụ thân săn bắn. Đó là một đoạn cuộc sống vô pháp quên đi. Mang theo tâm tư hoài niệm, Nhạc Phàm không tự chủ được mà gia nhập vào trong nhóm người, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của những người khác.

...

Đoàn người lại tiếp tục đoạn đường rừng gập ghềnh chông chênh của mình, càng đi về phía trước sương mù lại càng nồng đậm, trong vòng mười trượng, mắt thường căn bản không thể thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.

Dưới sự hướng dẫn của Nhạc Phàm, mọi người một đường đi về phía trước, trừ bỏ sương mù ra, cũng không có phát hiện ra cái gì không ổn.

- Bẫy rập dạng hàm răng! Đúng là bẫy rập, mọi người cẩn thận!

Một loại cảm giác nguy hiểm chạy khắp toàn thân, A Lạp lập tức phát ra âm thanh cảnh giới.

Thủ Lăng nhất tộc nghe vậy liền kinh hãi, vội vàng chuẩn bị...

- Tới rồi!

Nhạc Phàm dừng bước, chuyển hướng Tang Nha tộc trưởng nói:

- Mọi người không cần khẩn trương, nơi này là ngoại vi của trận pháp, không có nguy hiểm gì.

- Chính là trong chỗ này?

Tang Nha tộc trưởng ngắm nhìn bốn phía, nhưng đúng là không có phát hiện ra nửa điểm.

Nhạc Phàm gật đầu nói:

- Đây là Thất Tinh Biến Trận, bao trùm phạm vi ít nhất cũng trăm trượng, mặc dù nhỏ một chút, nhưng tạm thời ở nơi này cũng không thành vấn đề.

Mọi người nhất thời kinh ngạc, trận pháp có phạm vi mấy trăm trượng còn gọi là nhỏ, thế trận pháp ra sao mới tính là lớn?

A Lạp cùng với mấy người A Đồ xem xét kĩ xung quanh, không khỏi cười khổ một tiếng. Nhớ ngày đó, mấy người vâng mệnh tới đây dò đường, cuối cùng lại không thu hoạch được gì, nguyên lai là cái tòa trận pháp này tác quái.

Tang Nha tộc trưởng cười cười cũng không nói gì, kỳ thực hắn biết Nhạc Phàm cũng không có khiêm tốn, trận pháp như vậy quả thật cũng không tính là lớn. Chí ít là so với trận pháp của Hoàng Lăng địa cung cùng với Huyễn Ba Lâm thì không thể so sánh được, huống chi là những thượng cổ đại trận trong truyền thuyết với khả năng bao quát thiên địa.

"Đáng tiếc Huyễn Ba Lâm là một chỗ tu luyện, không thích hợp cho người bình thường ở lại, nếu không thì cũng không phải trắc trở tốn kém thể này."

Vừa nghĩ đến đây, Tang Nha tộc trưởng âm thầm than thở:

- Tiểu huynh đệ chỉ lấy lực lượng một người mà cư nhiên lại có thể bày ra một tòa trận pháp thế này, thật sự là làm cho người ta nhìn không thấu a. Khó trách thánh giả lại kêu mọi người tới đây, có tòa trận pháp này bảo hộ, hẳn là an toàn cũng không thành vấn đề.

- Mọi người đi theo ta!

Nhạc Phàm cũng không có giải thích gì, sóng vai với Trần Hương đi trước.

- Tộc nhân tới phía trước chỉnh sửa nơi đó một chút, chúng ta tạm thời ở đó!

Tang Nha tộc trưởng nặng nề thở dài, nhưng ngay sau đó lập tức suất lĩnh Thủ Lăng nhất tộc tiến tới bên trong của "vụ lâm".

Sắc trời dần dần tối xuống, từ trong "vụ lâm" phát ra những tia sáng nhàn nhạt, từ xa nhìn lại thì thấy giống như một ngọn tuyết phong như có như không. Minh Hữu lẳng lặng đứng một mình, trên mặt không có quá nhiều vẻ biểu tình. Từ sự tín nhiệm đối với Nhạc Phàm, hắn cũng không hề có bất kỳ lo lắng nào tới an nguy của tộc nhân, ngược lại về chuyện của mình hắn lại vô pháp yên tâm.

Không biết có phải ảo giác hay không, Minh Hữu đối với tương lai thủy chung vô pháp nắm chắc, mặc dù hắn có truyền thừa của Thủ Lăng nhất tộc với năng lực cường đại! Cảm giác này khiến cho hắn cảm thấy rất không thoải mái.

Ở trên mảnh đất còn sáng sủa, mười hai vị thần tướng đều tự mình ngồi xếp bằng, biểu tình rất là gian nan, giống như đang thừa thụ thống khổ lớn lao.

"Sổ thuật" chính là cấm thuật, hiển nhiên là không phải người bình thường có khả năng thừa thụ, nổi thống khổ này chỉ có người trong cuộc với có thể nhận thức được.

Minh Hữu làm như thế, cũng là có chút bất đắc dĩ. Nếu như còn có thời gian, còn có biện pháp khác, hắn như thế nào có thể nhẫn tâm mà làm như vậy? Chỉ tiếc là thời gian không có đợi người mà thôi!

Qua ngày mai, hết thảy mọi thứ cũng đã muốn bắt đầu.

Sáng sớm không gió, sương trắng bao phủ toàn bộ bên dưới tuyết sơn, đám người Nhạc Phàm, Trần Hương, Minh Hữu, Tang Nha tộc trưởng, mười hai thần tướng đều tề tụ ở Bích Thủy Hồ.

Hai ngày thời gian, đảo mắt đã trôi qua, hôm nay đúng là thời khắc mấu chốt.

Nơi này chính là thánh hồ ở trong miệng của Thủ Lăng nhất tộc, cũng chính là thông đạo dẫn đến địa cung bị sụp đổ ngày đó, Tang Nha tộc trưởng cũng chính là đi ra ngoài từ nơi này.

- Đại ca, người thực sự quyết định cùng chúng ta đi xuống sao?

Ở một bên, Minh Hữu biểu thị sự dò xét về phía Nhạc Phàm, hắn hờ hững nói:

- Ta cùng Trần Hương cũng muốn đi xem, mọi người trên đường cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.

"Đại ca đúng là vẫn chưa yên lòng đối với ta!"

Minh Hữu khẽ cười khổ, ở trong nội tâm nước mắt dường như muốn trào ra, nhưng ngay sau đó lập tức thu liễm tâm tư nói:

- Tộc trưởng, bắt đầu đi.

- Hảo!

Tang Nha tộc trưởng cũng không nói nhiều, trực tiếp từ trong lòng ngực lấy ra một vật, giống như đá mà không phải đá, giống như châu cũng không phải châu, ngay sau đó liền quăng ra giữa hồ.

"Cô lỗ!"

Không lâu sau, trên mặt nước nổi lên trận trận gợn sóng, một con quái vật to lớn dâng lên từ dưới mặt nước, đúng là thượng cổ dị thú - Hóa Xà!

Bạn đang đọc Thương Thiên của Tử Mộc Vạn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.