Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Loạn đấu (2)

Phiên bản Dịch · 2014 chữ

“Đến đây đi! Muốn chiến thì chiến!”

Thiết Huyết chiến ý lẫm nhiên, khí thế toàn thân bộc phát!

Một cỗ thiên địa chi thế khổng lồ khuếch tán ra bốn phía.

Cảm giác được áp lực thật lớn, đám người Liễu Sanh Vân Hạc lại cười nhạt, tất cả mặt không đổi sắc nhìn Thiết Huyết, tựa hồ không để mắt đến đối phương.

“Các hạ cần gì đại động can qua, ta hi vọng dĩ hòa vi quý…”

Tây vực Quốc sư La Ma Sa tiến lên một bước, hai tay chắp lại, quanh thân cũng tản mát ra khí thế khổng lồ đối kháng!

“Phành…“

Một âm thanh chấn động vang lên, không khí ngưng trọng tan biến trong vô hình.

Hai người giao thủ, cũng là tương đồng.

Đối mặt với sự khinh thị cùng khiêu khích của địch nhân, Thiết Huyết không chút lơ đễnh. Nên biết, tĩnh táo mới là một trong mấu chốt để thành công.

Khí thế hai bên thu liễm, đều không vội ra tay lần nữa mà lại tĩnh táo tự kiểm lại, muốn tìm rõ hư thực cùng chiêu bài còn dấu của đối phương.

Thiết Huyết thầm nghĩ đám người đối phương dám đến đây nhất định là đã có chuẩn bị sẵn. Đám ngoại tộc đầu lĩnh này ngoại trừ Vũ Văn Trường Sanh hơi ‘kém’ một bậc, những người còn lại đều là thiên đạo cao thủ không kém gì mình. Hơn nữa người phía sau Vũ Văn Trường Sanh càng làm cho người khác có một loại ảo giác nguy hiểm, Thiết Huyết cũng không nhìn thấu hắn,có thể tưởng tượng thực lực hắn như thế nào.

Tiên Vu Khắc Trọng nhìn ra suy nghĩ đối phương, mỉm cười nói: “Hội chủ các hạ, chênh lệch thực lực hai bên ngươi hẳn là biết, nếu thật sự muốn động thủ, có hại chính là các ngươi, cho nên Khắc Trọng ta khuyên ngươi một câu, hy vọng các ngươi nên biết khó mà lui, như vậy đối với mọi người có phải tốt không?”

“Biết khó mà lui? Không tốt! Thật không tốt!”

Thiết Huyết vẫn mang khí thế lẫm liệt như trước, không có nửa ý nhân nhượng: “Thần châu đại địa là đất đai của chúng ta, vốn là nơi của chúng ta, các ngươi dựa vào cái gì mà chiếm lĩnh? Nơi này có thân nhân, huynh đệ, bằng hữu, gia viên…. Chúng ta sao có thể lui? Sao có thể lui? Lùi về đâu? Nếu đổi lại là chúng ta đến chỗ các ngươi giết cướp, các ngươi cũng sẽ lui sao? Trả lời ta, ngươi sẽ lui sao?”

“Thiết Huyết hội chủ nói đúng, chúng ta ủng hộ ngươi!”

“Chúng ta không lùi! Đám chó các ngươi cút về đi!”

“Cút về!”

Thiết Huyết đứng ở lập trường đại nghĩa dân tộc tự nhiên được mọi người ủng hộ. Lúc này danh vọng cùng địa vị của Thiết Huyết và Huynh đệ hội có thể nói đã đạt đến đỉnh điểm trên giang hồ.

Hồng trần như triều nhân như thủy,thảo mãng anh hùng bất lưu danh

(Hồng trần như thác người như nước, anh hùng áo vải chẳng lưu danh).

Thùy ngôn giang hồ vô đại nghĩa,trực bả kim qua triêu thiên khuyết

(Ai nói giang hồ không đại nghĩa, đao nhọn vung cao thấu trời xanh)

Tiên Vu Khắc Trọng trầm mặt, nếu thật sự như Thiết Huyết nói hắn quả thật không thể lùi, cái này không phải dũng cảm hay không mà là huyết tính cùng nguyên tắc. Vì thế, đứng ở cùng một lập trường, hắn không thể không tán dương đối phương.

Vũ Văn Trường Sanh thấy thế sẽ rất không ổn, cười lạnh nói : “Thiết Huyết phải không, ngươi đem cái gì đại nghĩa dân tộc ra mà nói, nhưng trong cuộc chiến ở quan biên cũng không thấy các thế lực giang hồ các ngươi đến trợ lực, bây giờ lại mở miệng nói cái gì đại nghĩa dân tộc để muốn chúng ta rời đi … Thật ra các ngươi đều là một đám tự tư tự lợi, nếu không cũng sẽ không vì lợi ích giang hồ mà bày ra võ lâm đại hội này. Buồn cười, các ngươi cũng có mặt mũi nói về đại nghĩa dân tộc sao? Vũ Văn Trường Sanh ta tuy là ngoại tộc nhưng cũng xem thường đám các ngươi. Hừ hừ hừ!”

“Câm mồm!”

Vương Sung đột nhiên đi ra, thương nhọn chỉ thẳng vào đối phương, lớn tiếng quát mắng: “Việc của giang hồ Trung Nguyên chúng ta không cần ngoại nhân các ngươi xen vào, thức thời thì mau cút về cho lão tử, nếu không lão tử sẽ cho các ngươi bò về” Đều là thiên đạo cao thủ, Vương Sung đương nhiên có tư cách nói chuyện.

Thanh bang lão Tam đột nhiên ra mặt, hoàn toàn vượt qua dự liệu của các thế lực, ngay cả đám người Thanh bang cũng không ngờ đến tình huống như vậy.

Lấy lại tinh thần, Đặng Thất vội kêu lên: “Đại ca, lão Tam sao lại đột nhiên chạy ra như vậy?”

“Đừng gấp!” Hướng Nhược Hải thần tình trấn định nói: “Người tuổi trẻ không khỏi huyết khí phương cương…”

“Nhưng hắn sao lại không thương lượng với chúng ta trước” Vẻ mặt Đặng Thất cười khổ, trong lòng rất bất đắc dĩ.

Hướng Nhược Hải vỗ vỗ bả vai huynh đệ nói: “Ngươi cũng không phải không biết tính tình lão Tam, nếu là lão gia tử ta lúc trẻ sợ rằng đã sớm cùng những người đó đánh một trận rồi, yên tâm đi, tiểu tử này không phải người không có đầu óc, có thể hắn đang có ý định gì khác cũng nên…!”

“Chỉ mong hắn đừng dính vào là được”.

Nghe nhưng lời trách mắng của Vương Sung, Vũ Văn Trường Sanh tức giận không thôi, đang định phản bác lại bị ngắt lời.

Chỉ thấy Thiết Huyết chỉ tay vào Liễu Sanh Vân Hạc nói : “Các hạ tốt xấu gì cũng là nhất đại tông sư, vì sao lại làm khó một tiểu cô nương? Mời các hạ buông ra, chúng ta công bình đánh một trận thế nào?”

Trên tay đối phương còn có con tin, Thiết Huyết dĩ nhiên có chút cố kị, nếu Thánh nữ hắc đạo trước mắt mình có gì đó ngoài ý muốn vậy chuyện thống nhất giang hồ cũng không khỏi có chút khó khăn.

“Công bình? Hắc hắc hắc…“ Liễu Sanh Vân Hạc lộ ra tiếng cười ác tâm nói: “Lão phu không phải lần đầu cùng người trung thổ các ngươi giao đấu, người Trung Nguyên các ngươi chỉ giỏi dùng âm mưu quỷ kế lão phu mới không rút lui, bắt tiểu nữ oa này để đề phòng vạn nhất, ta muốn xem xem các ngươi có thể làm được gì. Hừ!”

“Ngươi vô sỉ!”

“Con mẹ ngươi, mau thả Thánh nữ chúng ta ra!”

“Thả người! Thả người!”

Phía sau Thiết Huyết, người Thiên tà tông tập hợp lại, muốn ra tay đoạt người.

Nhưng lúc này thì một đạo hồng ảnh lướt qua giữa sân, hướng về phía Quan Tâm!

“Lại muốn cứu người?”

Liễu sinh vân hạc thấy thế cười lạnh không thôi, hóa chưởng thành đao, trực tiếp hướng về đối phương chém tới.

"Bùng…"

Một tiếng chấn hưởng, Liễu Sanh Vân Hạc lại thối lui mấy bước, mà hồng ảnh cũng bắn ngược về, không ngờ là tiểu hổ đang giương nanh múa vuốt.

Trong lúc sơ hở đó lại có một thân ảnh hiện lên, nháy mắt liền xuất hiện bên cạnh Quan Tâm, người này chính là Nhạc Phàm.

Mọi người cả kinh, ai cũng không nghĩ Nhạc Phàm lại ra tay lúc này…

Quan Tâm chăm chú nhìn đối phương, trong mắt hiện lên vẻ thần sắc phức tạp.

“Đi!”

Nhạc Phàm vững vàng nắm lấy cánh tay Quan Tâm, trực tiếp đưa nàng rời đi.

“Đáng chết! Chạy đi đâu…“

Đường đường là thiên đạo cao thủ lại bị một con súc sinh đẩy lui, Liễu Sanh Vân Hạc cảm thấy vạn phần nhục nhã, rít gào dữ tợn đánh về Nhạc Phàm.

“Cẩn thận!” Người xung quanh đồng thời vang lên mấy tiếng kinh hô.

Một kích phẫn nộ của thiên đạo cao thủ không phải chuyện đùa, Nhạc Phàm bỗng xoay người, ngưng thần tĩnh khí, toàn thân cao thấp không chút gợn sóng, trực tiếp vươn tay phải tụ lực mà phát!

"Bùng…"

"Bùng… bùng… bùng…"

Liên tục bốn lần đánh, lam quang yêu dị chợt lóe rồi biến mất, hai người nháy mắt lại tách ra.

Liễu Sanh Vân Hạc lui về tại chỗ, ống tay áo rách nát! Nhạc Phàm thuận thế đưa Quan Tâm đáp xuống trước mặt đám người Nhan Hùng.

Một lần đấu, Nhạc Phàm hiển nhiên chiếm thượng phong. Công kích kinh hồn đó càng khắc sâu vào lòng mọi người một ấn tượng khó phai nhòa.

"Đao cuồng!"

“Thật mạnh…”

“Thật lợi hại! Quả không hổ danh Đao cuồng!”

“Đánh hay, đánh chết đám chó đó đi!”

“Hay… hay…”

Dưới đài sôi trào lên từng trận hoan hô, nhưng vẻ mặt Vũ Văn Trường Sanh lại âm trầm! La Ma Sa cùng huynh đệ Tiên Vu âm thầm suy đoán, mà Liễu Sanh Vân Hạc vẫn đứng tại chỗ như cũ, ngây người nhìn tay phải của mình.

Mọi việc phát triển làm Thiết Huyết cũng cảm thấy bất đắc dĩ, bất quá là huynh đệ mình nên cũng không tiện nói gì, chỉ có thể mặc cho mọi việc tiến triển, cũng may người đã được cứu về, sau này cũng không cần phải bị động như thế.

“Cha!”

Nhìn Quan Mạc Vân hôn mê chưa tỉnh, Quan Tâm càng thêm nóng lòng, ôm lấy cha mà khóc ròng.

“Không cần lo lắng, hắn không có việc gì đâu”.

Nhạc Phàm không suy nghĩ nhiều, tiện tay đưa một đạo nguyên khí vào cơ thể Quan Mạc Vân, sau đó liền thấy khuôn mặt hắn hồng nhuận, một mảnh sinh cơ tràn ngập trong cơ thể. Chính là bởi vì bất phá bất lập, phá xong rồi lại lập! Trải qua lần bị thương nặng này, Quan Mạc Vân ngược lại cảm ngộ thêm được rất nhiều, tin tưởng chỉ cần tĩnh tu thêm một thời gian liền có thể đột phá bình cảnh tiên thiên!

“Tiểu huynh đệ hai lần ra tay tương trợ, Thiên tà tông cảm kích vô cùng, một lần nữa cảm tạ tiểu huynh đệ”.

Đối với sự khách khí của đám người Trịnh Vũ Lam, Nhạc Phàm chỉ có chút gật đầu, sau đó trở lại về chỗ mình.

Quan Tâm lau khô nước mắt, nhìn bóng lưng Nhạc Phàm rời đi nói: “Cảm ơn!”

Đến khi Liễu Sanh Vân Hạc trấn tỉnh lại mới phát hiện người đánh lén mình vừa rồi đã lui về.

“Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!”

Liễu Sanh Vân Hạc không ngừng mắng chửi, đang muốn ra tay lần nữa thì thấy một thân ảnh xuất hiện ở giữa sân.

Lại là người tóc bạc, vẻ mặt chính khí, quần áo lam bào, nhìn qua khôi ngô có lực, thân thể cao thấp đều phát ra khí tức lẫm liệt, mà phía sau hắn lại là một thanh đại đao to và nặng, hắn chính là…

"Đao si" Khấu Phỉ!

Liễu Sanh Vân Hạc nhìn ra đối phương không phải người hiền lành gì liền mạnh mẽ khôi phục tâm tình, khuôn mặt âm trầm nói: “Ngươi là ai? Ngươi cũng muốn đối địch với lão phu?”

“Còn có lão nhân ta!” Lời còn chưa dứt, bên người Khấu Phỉ xuất hiện thêm một lão giả.

"A di đà phật…"

"Vô lượng Thiên tôn…"

Lời vừa đến tai, một tăng một đạo cũng đi đến giữa sân, cùng thế lực ngoại tộc đối kháng!

Bạn đang đọc Thương Thiên của Tử Mộc Vạn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.