Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quần hùng tịnh khởi (3)

Phiên bản Dịch · 1825 chữ

Trên "Tụ võ đài" vẫn yên lặng như cũ!

Mặc dù đã có tuyên bố của Thiết Huyết, nhưng những thế lực còn lại vẫn không có vẻ chấp thuận chút nào.

Đám người bọn họ nhìn nhau, làm cho đại hội lâm vào cục diện giằng co, không khí càng khó xử dị thường, mà địa vị của các thế lực lớn trong mắt mọi người, quả thực là rơi xuống điểm thấp nhất. Ngược lại, hình tượng Thiết Huyết thống lĩnh Huynh Đệ hội, có thể nói là chính nghĩa, hóa thành vĩ đại.

"Con mẹ nó! Những thế lực này làm sao vậy? Những người của Huynh Đệ hội đều nguyện hy sinh nhiều như vậy, bọn họ đến rắm cũng không đánh một cái".

"Đúng vậy! Bình thường ai ai cũng diễu võ dương oai, bây giờ tựa như một đám rùa đen rụt đầu. Ta khinh!"

"Đừng thấy chúng ta vậy mà khi dễ, hừ!"

"Lão tử võ công mặc dù không hay, nhưng cần phải lên đánh, lão tử nhất định đứng ở bên phía Huynh Đệ hội".

"Đương nhiên là vậy".

"Những thế lực này nên sớm xuống đài đi!"

"Các thế lực! Xuống đài… Các thế lực! Xuống đài…"

"Xuống đài… Xuống đài… Xuống đài…"

Áp lực của dư luận thật là lớn, dưới đài tiếng kêu gào, quát mắng chê bai đợt sau cao hơn đợt trước.

Các phe thế lực đều coi trọng thể diện, sao có thể chịu được vũ nhục như thế, nhất là những môn phái chính đạo tự cho là bất phàm, xấu hổ đến mức mặt đỏ đến tận mang tai, hận không kiếm được cái lỗ dưới đất mà chui vào.

"Khụ khụ..."

Chưởng môn Hoa Sơn Nhạc Không mở miệng nói: "Thiết Huyết hội chủ, chính đạo cửu phái chúng ta vốn thế lực cũng không lớn bao nhiêu, việc tự nhiên không liên quan chúng ta".

"Nhạc chưởng môn nói không sai!" Thanh Thành chưởng môn Dư Đoạn Hải phụ họa: "Thiên Hạ hội cùng Võ Lâm minh kia chính là thế lực hùng mạnh nhất trong các bang phái chính đạo, bởi vậy nên để bọn họ trước".

Những người của Thiên Hạ hội cùng Võ Lâm lửa giận lên tận đầu, chết đâu không chết, hết lần này tới lần khác kéo đám người mình vào.

"Quả thực là thúi lắm!" Thượng Quan Phi Hồng phẫn nộ quát: "Những năm gần đây, nếu không phải là chúng ta chu toàn cùng Hắc đạo, chính đạo cửu phái các ngươi còn có thể ngồi yên ổn ở chỗ này mà nói những lời thối tha đó sao".

Mạnh Trường Thiên gật đầu nói: "Thượng Quan Hội chủ mặc dù có chút nặng lời, nhưng cũng không phải không có đạo lý, cho dù chúng ta bằng lòng từ bỏ, vậy thế lực Hắc đạo kia sẽ thế nào?" Một câu hỏi trực tiếp ném về cho bên phe Hắc đạo.

"Đúng vậy đúng vậy, thế lực Hắc đạo khổng lồ, cho nên phải do bọn họ từ bỏ trước".

"Không sai! Người của Hắc đạo luôn luôn giết người như cỏ rác…"

"Hắc đạo chuyên làm những việc trộm gà cắp chó!"

"Hắc đạo mới là mầm mống gây họa nhiễu loạn giang hồ!"

Thiếu đi Ngũ Độc giáo, Hắc đạo hôm nay chỉ có năm đại tông môn. Mặc dù đối với Hắc đạo không ảnh hưởng quá lớn, nhưng về mặt thế lực so với trước yếu đi vài phần. Bởi vậy người của Chính đạo mới dám gào thét như thế, đầu ngọn giáo đều đem chỉ về phía Hắc đạo.

"Hỗn láo!"

Một thanh âm giận dữ, chấn động lỗ tai mọi người.

Vạn Ác cốc lão đại Cừu Hận Huyết chỉ về phía Chính đạo nói: "Chúng ta làm mua bán, chính là trải qua cuộc sống máu ngọt trên lưỡi đao, giang hồ nói chính là nghĩa khí, cho dù cách hành xử đúng là tà môn ngoại đạo, ít nhất so với ngụy quân tử các ngươi này làm ra vẻ đạo mạo còn hơn gấp trăm lần".

Không để ý tới ánh mắt phẫn nộ của Chính đạo, phía sau Cừu Hận Huyết một thiếu niên nhếch nhác luộm thuộm đứng ra nói tiếp: "Đại sư phụ của ta nói rất đúng, đám gia hỏa các ngươi chỉ biết giở trò hý lộng quỷ thần hết ăn lại uống, mồm thì hô hào cái gì trừ ma vệ đạo, lại vụng trộm làm toàn bộ những điều xấu xa khó nói với kỹ nữ, thực lấy làm vô sỉ! Không biết xấu hổ…"

Chửi sướng miệng, thiếu niên lại thong thả nói: "Người trên giang hồ đều biết, những cô nương kỹ viện này tuy là điếm, nhưng người ta mua bán đàng hoàng, quang minh chính đại mà làm… còn các ngươi thì sao? Giang hồ Chính đạo các ngươi vừa làm , vẫn còn tự cho mình chiêu bài trinh bạch, các ngươi tưởng rằng bản thân mình trong sạch? Ta khinh! Các ngươi so với con giòi móc phân trong nhà xí các ngươi còn muốn tởm lợm hơn! Đồ bẩn thỉu! Lão tử Giang Tiểu Phong xem thường các ngươi."

Độc! Một loạt những lời thật độc địa!

Khinh bỉ nhân cách, chà đạp đạo đức! Dùng "kỹ nữ" với "giòi" đem so sánh với sự xấu xa của người trong Chính đạo, quả thực là xuyên thấu qua sự thực thấy rõ bản chất rồi!

Mọi người dưới đài mắt trợn trừng, mồm há hốc nhìn vị thiếu niên tên là Giang Tiểu Phong đó, một loại cảm giác đạo lý thế gian biến thiên nảy lên trong lòng. Đã bao năm rồi, bao nhiêu năm chưa từng nghe thấy có người dám nhục mạ những người bề trên trong Chính đạo như thế! Mặc dù có chút khắc nghiệt, nhưng là thật sướng khoái lòng người!

Hắc đạo thế lực tự nhiên là sướng khoái cực kỳ, loại cảm giác này so với đoạt được địa bàn của Chính đạo còn muốn khoan khoái hơn. Còn các thế lực Chính đạo

thì hận đến cực điểm, không ngôn ngữ nào có thể diễn tả được!

Mặc kệ là sướng khoái hay là hận thù, cái tên "Giang Tiểu Phong" này, nhất định hôm nay sẽ vang vọng cả giang hồ! Hắn chính là “Tiểu phong tử” trong giang hồ thập tú, mở miệng là chửi, chửi cả thiên hạ lẫn chửi người.

Ở một góc, Nhạc Phàm chính là lần đầu tiên nghe thấy kiểu mắng chửi người ác độc như vậy, không khỏi dời ánh mắt nhìn về phía Long Tuấn và Đinh Nghị. Cái loại ánh mắt tìm mùi theo người này, khiến cho hai người xấu hổ không thôi. Hai tiểu tử này bình thường cũng là kẻ có mồm mép rẻ rúng, không ngờ cho tới hôm nay bỗng dưng còn có kẻ chua ngoa hơn! Ngay cả đám người Chu Tĩnh Nguyệt, Chu Phượng cùng Cát Thiên Phong cũng không nhịn được rùng cả mình.

"Tiểu gia hỏa này chửi cũng thật quá độc ác!"

Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi bất đắc dĩ lắc đầu, thật không biết nên nói thế nào mới tốt nữa, dù sao chính mình lại không tính là người của chính đạo, nói cái gì cũng là dư thừa mà thôi.

Trái lại Không Văn cùng Thái Tiêu hai vị tiền bối, tuổi đã một mớ lớn mà còn nghe nhục mạ kiểu như vậy, trong lòng e là khó mà chịu được sao! Bất quá, hai người bọn họ ngại vào thân phận, như thế nào lại so đo cùng một tên vãn bối được. Hơn nữa, loại sự việc này chỉ biết là càng tô thì càng đen, thực sự không có biện pháp thì không thể làm gì khác hơn là trùm đầu mà chịu vậy.

Khấu Phỉ vỗ vỗ bả vai Không Văn, chỉ biết an ủi, sau đó nói nghiêm trang và tha thiết: "Lão hòa thượng, lão mũi trâu, không phải ta nói các ngươi, có chuyện tất có lý do, những tà khí oai phong này của cửu đại môn phái cũng nên chỉnh đốn lại cho tốt một chút, nếu không bị người mắng cũng là đúng thôi!"

"Ài..."

Không Văn, Thái Tiêu làm sao lại không biết hiện nay chính đạo đã không so được với ngày xưa rồi, thế nhưng đã đóng băng ba thước thì không thể một ngày mà ngưng được! Cho dù bọn họ bây giờ nắm giữ quyền lợi, cũng không chứng tỏ có thể vãn hồi hiện trạng.

Ba người Mặc Bắc, Điêu Minh cùng Cửu Huyền nét mặt không lộ biểu tình gì, hiển nhiên không có cảm nhận nhiều lắm. Mặc dù bọn họ đại biểu cho chính đạo, nhưng có quan niệm đúng sai của riêng mình. Không lấy đen đo trắng, không lấy trắng đo đen, bởi vậy không cần thiết phải để ý điều này.

"Ha ha…"

"Tiểu tử chửi hay lắm!"

"Chửi rất đúng, thực là sướng khoái con mẹ nó!"

"Hắc đạo chân tiểu nhân, Bạch đạo ngụy quân tử!"

"Ha ha ha…"

Sau phút im lặng ngắn ngủi, mọi người huyên náo cười lớn. Nhất là những người trong Hắc đạo kia, nét cười sáng lạn, so với đại phát tài còn muốn vui sướng hơn!

Đợi bên phe Chính đạo phục hồi lại tinh thần, thế cục đã bùng lên không thể dừng lại. Cho dù thi thoảng có tiếng phản bác của mấy người, cũng bị sóng âm thanh của mọi người bao phủ.

Giữa đài cao, Thiết Huyết lẳng lặng nhìn sự tình phát triển, lông mày không khỏi cau lại.

Trong mắt người ngoài, cái này có lẽ chỉ là một vở hài kịch nho nhỏ, nhưng nó lại dẫn dắt sự chú ý của Thiết Huyết. Ngẫm lại thì thấy, chính mình thật vất vả kiến thiết tạo ra không khí, lại bị thiếu niên này phá cho hỏng mất, sức chú ý đều di chuyển qua tranh giành của Hắc Bạch. Thiết Huyết cũng không biết là trùng hợp hay là cố ý, cho nên hắn không chú ý quan sát thiếu niên cổ quái Giang Tiểu Phong này không xong.

Có chút trầm ngâm, Thiết Huyết liếc một cái thật sâu về Giang Tiểu Phong cách đó không xa. Mặc kệ là cố ý hay là trùng hợp, hắn đều không cho phép người khác phá hỏng kế hoạch của hắn, hắn chính là muốn đem Hắc Bạch lưỡng đạo và các thế lực lớn bức đến tuyệt cảnh, chỉ có như vậy, mới có thể thực hiện được kế hoạch của hắn.

Nếu trên sân đã có biến hóa, vậy thì cứ bình tĩnh xem mà biến hóa cái đã!

Bạn đang đọc Thương Thiên của Tử Mộc Vạn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.