Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 1076 chữ

Chương 7:

Edit: Rika

Một ngày, tuyết y nhợt nhạt, thượng thần dung sắc nhàn nhạt mặc bạch y ngồi ngay ngắn trên đá Ngọc Bích, híp mắt. Bên tai không nghe thấy tiếng thét chói tai của vượn và khỉ dưới tàng cây Mận Ngọc, cũng không nghe được tiếng hắt nước suối ào ào, không nghe được tiếng hát nho nhỏ, cũng không nghe thấy thỉnh thoảng có tiếng nổ mạnh của Hồng Ngọc đỉnh kèm theo tiếng chửi rủa.

Thượng thần than nhẹ một tiếng: “Hổ Miêu, thật yên tĩnh. Tâm niệm ta vừa động, cảm thấy muốn đi ra ngoài một chút”

Hổ Miêu dùng móng vuốt che hai mắt mình, oán thầm: “Chủ tử, người dạo gần đây tâm niệm vừa động, cũng động quá nhiều lần đi!”

Một đường cưỡi mây đạp gió, không tới một chung trà, thượng thần liền đứng ở một cái hồ nào đó ở phàm giới, từ trong mây đi nhìn xuống dưới xem chừng. Ngàn hoa sen, lá xanh mượt cao cỡ nửa người lộ ra mặt nước, gió mát từ thổi tới, thỉnh thoảng còn có một vài con cá chép chơi đùa với lá sen.

Đột nhiên, một cánh tay trắng noãn ở trong hồ vạch lá sen ra, một thuyền nhỏ đi tới, trong nước bỗng lộ ra một thiếu nữ khuôn mặt xinh đẹp. Chỉ thấy nàng đem mái tóc đen dài tết thành bím quấn lên trên đầu, mắt vừa đen vừa to, da trắng như tuyết, thân thủ linh hoạt, trên người chỉ mặc cái khố nhỏ và cái yếm đỏ, nhanh nhẹn đem không ít hạt củ sen và cá chép ném vào trong thuyền nhỏ.

Sau đó dùng một chút lực, nàng nhanh nhẹn nhảy lên thuyền. Nàng mang ra một cái bao bố nhỏ, lấy ra một miếng vải lau khô người, sau đó len lén nhìn xung quanh một cái, lấy lá sen che lại, cởi khố và yếm ẩm ướt trên người, bắt đầu thay quần áo.

Không biết, lúc này trong không trung đang có một thượng thần đứng nghiêm trang, thong thả đưa tay che mắt Hổ Miêu, mắt lại không chuyển, nồng nhiệt thân thiết.

Cô nương ngốc này thay xong đồ, dưới ánh chiều tà phe phẩy khua mái chèo, lảo đảo đi xa, tiếng ca trong trẻo như chuông bạc: “A! Vạn đóa hoa sen nở, em gái lái thuyền hoa đến, hỏi đại ca người ở đâu, tiểu muội âm thâm suy đoán. Đại ca là người ta yêu, tiểu muội nóng lòng khó qua trong đêm. . . “

Trong đám mây, thượng thần ho nhẹ một tiếng một đường đi theo tiểu cô nương. Nàng chèo thuyền vào bờ, thượng thần phất tay lên, ngay tức khắc một con mãnh hỗ liền xuất hiện trước mặt tiểu cô nương. Chỉ thấy sắc mặt tiểu cô nương thay đổi, co chân mà chạy, thượng thần nhanh chóng biến hóa , nhanh chóng biến thành một thiếu niên anh tuấn, cao giọng hô: “Cô nương đừng sợ, Hổ Miêu, lên”

Hổ Miêu nhanh chóng đánh bại mãnh hổ, thế nhưng thượng thần lại bị thương. Tiểu cô nương nửa kéo nửa ôm thiếu niên mang về nhà, đặt trên giường, dốc lòng chăm sóc. Đợi cho nàng dùng khăn ướt lau sạch khuôn mặt của thiếu niên, nhịn không được mà nhìn chăm chú, má ửng đỏ, ngón tay nhẹ điểm qua mi tâm của thiếu niên, không e lệ nói: “Thật là một chàng tai tuấn tú, thật là của hiếm nha!”

Khi thiếu niên tỉnh lại, nàng đã đem cá chép nấu thành một nồi canh cá thơm ngon, trong đó còn có cả ngó sen, hai chén cơm tẻ thật lớn, thật chính tề bưng vào trong phòng. Thượng thần cũng không khách khí, đem thức ăn trên bàn ăn sạch.

Thiếu nữ dốc lòng làm bạn, thiếu niên có ý định dây dưa, hai người trong đêm thức trò chuyện, bầu không khí rất hòa hợp. Đợi hai người bọn họ về phòng nghỉ ngơi, Hổ Miêu tâm lý đè nàng, cả đêm khó ngủ, thận tiện dùng tay bắt hai tiểu tặc trộm ra thiếu nữ trồng ra mà giáo huấn. Thiếu nữ sáng hôm sau mừng rỡ đút cho Hổ Miêu mấy miếng xương cá.

Thiếu niên im bặt tựa hồ không đề cập tới chuyện rời đi, thiếu nữ ngôc nghếch ngày ngày bắt cá hái sen, cũng không cảm thấy thiếu niên ở nhà nàng có cái gì không ổn.

Thẳng đến có một ngày, bà Trương sát vách kéo tay nàng, tận tình khuyên bảo: “A Dung, cha mẹ con mất sớm, chỉ có một mình, con tại sao có thể thu lưu một nam nhân xa lạ ở trong nhà mình? Con sau này thế nào mà lập gia đình được?”

A Dung nghe thế tâm sự nặng nề. Trở về nhà, nhìn thấy thiếu niên đang gật gù đắc ý đọc Kinh thi, nàng liền nói: “Huyền Khê, huynh nói nhà huynh song thân đã mất, vậy huynh đã cưới vợ chưa?”

Huyền Khê chợt nhíu mày, đem hết toàn lực làm một bộ dáng thật thà nói: “Không có”

“Vậy. . . huynh cưới ta, được hay không ? Huynh xem, muội nhà có ba gian, cũng có mấy khối đất trồng ray, còn có thể kiếm tiền, còn biết nấu ăn. . .”

“Hình như . . . không lỗ cho lắm” Huyền Khê do dự gật đầu.

Thế là thiếu nữ lập túc vào thành mua cho hai người xiêm y đỏ thẫm, lại chọn mua các loại đồ vật long phượng dùng cho đám cưới, không tới một buổi, tân phòng liền được trang hoàn xong.

Mời người trong thôn làm chủ hôn, mấy chén rượu nhạt chiêu đãi hang xóm láng giềng, hai người liền bái thiên địa, vào động phòng.

Đợi cho đến lúc tắt đen, tân nương tử buồn ngủ trong bóng đêm oán trách.

“Huyền Khê, chàng làm gì mà cởi yếm của ta”

“Huyền Khê, chàng sao lại cắn ta”

“Huyền Khê, chàng đừng sờ chỗ đó. . .”

“Huyền Khê. . .đừng!”

“Còn dám mở miệng nói đi!” Thượng thần Huyền Khê bận bịu tranh thủ thời gian.

« Xem Chương Cũ Hơn

Chương 8 – Hoàn Chương 7 Chương 6 Chương 5 Chương 4 Chương 3 Chương 2 Chương 1

Xem Chương Mới Hơn »

Bạn đang đọc Thượng Thần, Ta Là Kiếp Trước Của Ngài của Mặc Khê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.